Minh Thù đem tài sản chỉnh lý lại, sản nghiệp thực ra cũng không nhiều, cô cũng không phải dựa vào cái này để sống.

Có một nơi như vậy, chỉ để cô thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ.

Minh Thù đổi hết toàn bộ tên có thể đổi, người có chút tin tức đều biết đây là thay đổi của thế giới ngầm. 

Trước đây địa bàn mọi người phân tán, mỗi bên chiếm địa bàn riêng, cục diện hiện tại là bị một người độc chiếm.

Nhưng Kinh Thiên... ban nhạc Kinh Thiên của quán bar Khởi Vận, vừa hay trùng hợp với điều này, hay là có chút quan hệ gì?

Nhưng người biết nội tình đều im miệng không nói, cũng có người tìm hiểu ở chỗ đầu sỏ anh Long vốn tưởng rằng dựa vào giao tình trước kia có thể có chút tin tức, kết quả bị nói vài câu cho qua chuyện. 

Nhất thời mọi người không ngừng suy đoán.

Minh Thù làm lão đại mới nhậm chức, chỉ thị công việc đơn giản xuống dưới.

Trở thành vua quán ăn đêm. 

Người xã hội đen: “...” Trước đây cô nói dẫn bọn họ thống nhất xã hội đen là ai? Trở thành vua quán ăn đêm chính là thống nhất xã hội đen sao?

Đạo diễn, kịch bản này không đúng!

Thế nhưng Minh Thù căn dặn, bọn họ không dám không nghe. 

Không nghe sẽ chịu đòn.

Thật đáng sợ.

Hết thảy xã hội thiên hạ đều vén tay áo lên làm cho tốt. 

Lấy Kinh Thiên làm quán ăn đêm đầu tiên, quả nhiên doanh nghiệp bắt đầu đứng lên chuyện làm ăn xung quanh dần dần vắng vẻ, ngay cả câu lạc bộ nhà họ Nhan cũng chịu chút ảnh hưởng, nhưng còn chưa đến mức làm cho câu lạc bộ lớn như vậy xuất hiện nguy cơ.

Nhan Tuyết gần đây không tốt lắm, Úc Đình không biết điều tra được cái gì, đã nhiều ngày không liên lạc với cô.

Cô gọi điện thoại cho hắn, Úc Đình cũng không tiếp. 

Nhan Tuyết sửa soạn trang phục một chút, lái xe đến dưới công ty Úc Đình.

Bình thường cô cũng hay qua đây nên lễ tân không ngăn cô lại.

Nhan Tuyết đi thẳng lên trên, đang chuẩn bị ra khỏi thang máy thì gặp được Úc Đình. 

Nhan Tuyết mắt sáng ngời, nhưng là cô trang điểm không nổi bật, người có chút ảm đạm đáng thương, khiến người khác nhìn thấy có chút lo lắng, cô thấp giọng gọi một tiếng: “Úc Đình.”

Úc Đình để những người khác đi trước.

Đợi thang máy đóng cửa, Úc Đình tối sầm mặt hỏi: “Sao cô lại tới đây.” 

“Úc Đình, em...” Nhan Tuyết nước mắt chảy xuôi xuống: “Em gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nghe, em biết em không xứng với anh... em muốn ăn một bữa cơm cuối cùng với anh, được không?”

Úc Đình đã phái người điều tra, đúng thật Nhan Tuyết là người liên hệ trước.

Còn có chuyện tìm người gây chuyện ở quán bar Khởi Vận trước đó... hắn tưởng Kiều Khởi nói bậy vì chị gái cô nên cũng không điều tra. 

Khi đó hắn chính là tin tưởng Nhan Tuyết, thế nhưng hắn không ngờ cô đã phụ lòng tin của hắn.

Úc Đình muốn từ chối nhưng hai mắt Nhan Tuyết đẫm lệ, đáy lòng của hắn lại dao động.

“Tôi còn có một buổi họp.” 

“Không sao, em có thể chờ anh, Úc Đình... anh cho em cơ hội này chứ?”

Úc Đình một lát sau đồng ý: “Cô đến phòng làm việc của tôi đợi đi.”

Nhan Tuyết lập tức ngoan ngoãn gật đầu. 

-

Nửa tháng sau, Minh Thù đột nhiên nhận được điện thoại của Thôi Du Tuệ, trước đây đều là thúc dục cô đưa Úc Kinh trở về.

Ngày hôm nay hiếm khi Thôi Du Tuệ không nói đến việc này. 

Ngược lại để cho cô đi tham gia tiệc nhà họ Úc.

“Tiệc gì?” Minh Thù đang ngồi ở trong phòng nhỏ của Nguyễn Tiểu Liên ăn đùi gà, trước đó cô bận rộn đều không có thời gian tìm đầu bếp nữ để ăn gì.

Thôi Du Tuệ dường như đang cùng Kiều Thành tranh cãi ồn ào gì đó, Minh Thù hỏi bà vội vàng nói một câu: “Hôn lễ trưởng tôn của nhà họ Úc, thông báo rất gấp, thời gian là một tuần lễ sau... Lão kiều ông để xuống cho tôi, tôi không thèm nói với ông nữa, ba con lại ăn vụng!” 

Tiếp đó bên tai Minh Thù cũng chỉ còn lại có thanh âm "tít tít".

Minh Thù: “...”

Ăn vụng lại không gọi mình. 

Điểm kém!

Đợi đã...

Trưởng tôn nhà họ Úc, không phải Úc Đình sao? 

Hắn sắp kết hôn rồi? Với Nhan Tuyết? Không phải đâu... đều đã như vậy, ánh sáng nhân vật chính cũng hữu dụng?

Bà nó chứ, quả nhiên trêu chọc trẫm đố kỵ!

“Chị Khởi, ăn không ngon sao?” Nguyễn Tiểu Liên thấp thỏm nhìn Minh Thù, làm sao không ăn? 

“Ngon lắm, đóng gói mười phần.”

Nguyễn Tiểu Liên: “...”

Nguyễn Tiểu Liên ở đâu có nhiều như vậy, số còn dư lại cô gói cho Minh Thù, Minh Thù lấy ra từ trong người một phong bì. 

Trước khi Nguyễn Tiểu Liên từ chối cô nói: “Lần sau khi tôi tới, nhớ kỹ chuẩn bị nhiều một chút, có thể làm đồ ăn vặt cũng làm cho tôi thêm một chút, làm xong gọi điện thoại cho tôi tới lấy, tiền còn dư lại coi như tiền lương của cô, không ăn không của ai vẫn tốt hơn.”

Nguyễn Tiểu Liên: “...”

Nguyễn Tiểu Liên cầm lấy phong bì, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì. 

“A, phải rồi.” Minh Thù đứng ở cửa: “Khởi Vận đang thiếu một người thu ngân, nếu cô có thể kiêm luôn buổi tối thì có thể tới, tiền lương không ít đâu.”

Nữ chính rất thiếu tiền, giống như nhân vật nam chính trực tiếp đưa tiền như vậy không thể thực hiện được, nên đành tìm cách gián tiếp.

Đây mới là tư thế chính xác tiến công chiếm đóng nữ chính. 

Đáng đời nhân vật nam chính không kiếm được vợ.

Trẫm quả nhiên có tố chất làm nhân vật nam chính!

“Tôi sẽ không...” 

“Nhận tiền mà thôi, có thể phức tạp gì nào.” Minh Thù giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu như cô đến, tôi có thể ăn ngon mỗi ngày rồi.”

Minh Thù nói xong liền như nhân vật nam chính phóng khoáng bước đi.

Nguyễn Tiểu Liên: “...” 

Cô là mời thu ngân hay là mời đầu bếp nữ vậy?

Đợi Minh Thù rời đi, Nguyễn Tiểu Liên nhìn mẹ mình, bản thân hoài nghi: “Con làm đồ ăn ăn ngon thật sao?”

Bà Nguyễn cười đến ôn hoà: “Tiểu Liên làm đồ ăn đương nhiên ngon rồi.” 

Nguyễn Tiểu Liên: “...”

Mọi người đều đang nói an ủi cô sao?

Phong Hoành nói cô làm đồ ăn khó ăn chết mà... 

-

Khởi Vận kỳ thực không thiếu thu ngân nhưng Minh Thù gọi người đến quản lý Thái vẫn sắp xếp ổn thỏa, cho nên có người thay mình làm việc này thực sự là rất dễ dàng.

Điều này có nghĩa là, Nguyễn Tiểu Liên có thời gian làm đồ ăn cho Minh Thù. 

Minh Thù còn cho quản lý Thái đặt mua một bộ đồ làm bếp ở phía sau.

Thái quản lý: “...”

“Kia là ai vậy?” Nguyễn Tiểu Liên nhìn một chàng trai toát lên sự lạnh lẽo, dẫn theo vài người vui cười đùa giỡn đi vào, xung quanh không ít người chào hỏi bọn họ. 

Ngay từ đầu còn tưởng rằng là khách nhưng bọn họ lui về phía sau.

“Bạn trai chị Khởi, tên đứng đầu bảng quán bar chúng tôi, hát chính ban nhạc Kinh Thiên, hát cực hay.” Người bên cạnh trả lời: “Một lát nữa cô nghe qua sẽ biết.”

“Chị Khởi... có bạn trai?” 

“Ừm, ngạc nhiên à.” Người kia thần bí cười hề hề: “Lúc chúng tôi biết cũng rất kinh ngạc, nhưng hai người kia ở chung một chỗ rất xứng đôi, cô thấy sẽ biết...”

“Ừm...”

Úc Kinh làm bạn trai bà chủ, kể cả toàn bộ ban nhạc cũng có tư cách ra vào tự do. 

Minh Thù còn căn dặn quản lý Thái, cho bọn họ hẳn một căn phòng riêng để ra vào, chuyên dành cho bọn họ sử dụng.

Úc Kinh đem đàn ghi-ta cất đi xong, đi đến phòng làm việc Minh Thù tìm cô.

“Không được, quá nhỏ...” 

“Thêm chút lực cũng không được...”

Úc Kinh vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy hai câu như thế.

Cô ở bên trong giấu lão tử làm cái gì! 

Úc Kinh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, quản lý Thái đang thay quần áo, Minh Thù đứng phía sau dường như đang kéo khóa.

Quản lý Thái là nữ, cảm thấy lúc này hẳn là nên hét lên một tiếng mang tính tượng trưng. 

Nhưng mà cô không thét lên chói tai, Úc Kinh đi ra ngoài trước.

Minh Thù vỗ vỗ bả vai quản lý Thái: “Lần sau mua một cái lớn vào, size S không thích hợp với cô.”

Quản lý Thái chỉ buồn bực: “Rõ ràng là mẫu áo này có vấn đề, cô xem dáng dấp tôi đâu có vấn đề?” 

Minh Thù gật đầu qua loa lấy lệ: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

Quản lý Thái cầm quần áo đã thay ra, mang theo cái túi khí thế hung hăng đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play