Úc Đình vẫn không tin chuyện này là do Nhan Tuyết làm, yêu cầu Minh Thù đưa ra bằng chứng.
Minh Thù gác chéo chân khẳng định chắc chắn chính là do cục cưng Nhan Tuyết gây ra, cô nói hắn có phủ nhận cũng vô dụng.
Cả hai đều không nghe lọt tai lời nói của đối phương.
Úc Đình nhìn cô một lát, giọng nói của hắn đột nhiên trở nên đầy quái dị: “Kiều Khởi… Tại sao cô lại trở nên như thế này?”
“Tôi…”
“Về chuyện của Kiều Vận, tôi rất lấy làm tiếc, mấy năm nay tôi vẫn luôn điều tra tìm hung thủ, tôi biết là cô trách tôi.”
“Anh…”
“Thế nhưng cô không thể đổ tội cho Nhan Tuyết được, cô ấy là người tốt.”
“…” Trẫm đúng là không thể dây vào vầng hào quang của nhân vật chính được.
“Nếu đã như vậy thì mời Úc tiên sinh về cho.” Minh Thù bĩu môi: “Nơi này không chào đón ngài.”
Khuôn mặt của Úc Đình hơi đông cứng lại một chút, hắn nói: “Kiều Khởi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người mà Kiều Vận thích lúc đó là ai?”
Minh Thù khẽ cười: “Nếu anh muốn biết thì đi mà hỏi chị của tôi ấy, chuyện này chính miệng chị ấy nói ra thì thích hợp hơn.”
Úc Đình: “…”
Kiều Vận chết rồi, hắn biết hỏi thế nào đây?
Úc Đình biết Kiều Khởi đứng đằng sau chỗ này, hay chạy tới nơi này chính là vì nguyên nhân đó.
Nguyên chủ vốn không thích Úc Đình, nên làm sao có thể nói đáp án cho hắn biết được.
Huống chi người mà Kiều Vận thích chính là hắn.
Thế nên nguyên chủ càng không thể nói cho hắn biết được.
Úc Đình rời khỏi phòng kín với sắc mặt không được tốt cho lắm. Lúc hắn đi ngang qua đại sảnh chợt liếc nhìn về phía chàng trai đang đứng ở trên sân khấu sáng lấp lánh kia.
Úc Đình nán lại một chút, hắn không tỏ ra bất cứ cảm xúc gì chỉ đứng xem Úc Kinh hát.
Sau khi chàng trai hát xong một ca khúc, sắc mặt hắn lại càng tối hơn, hắn rời khỏi cửa chính của quán bar Khởi Vận đứng chờ trợ lý tới đón.
“Úc tiên sinh.”
“Điều tra một chút vì sao Úc Kinh lại ở chỗ này.”
Trợ lý tỏ ra kinh ngạc: “Cậu ấy… không phải đã ra nước ngoài rồi sao? Tôi đã nghe theo sự sắp xếp của ngài đích thân đưa cậu ấy lên máy bay.”
Úc Đình cười nhạt: “Chuyện đấy tôi phải hỏi anh mới đúng.”
Trợ lý toát mồ hôi lạnh: “Để tôi đi điều tra ạ.”
-
Sau khi biểu diễn xong Úc Kinh vẫn như cũ liền rời đi ngay, nhưng hôm nay hắn không đi quá xa, mà ngồi yên một chỗ bên cạnh bồn hoa quán bar.
Cũng không biết là hắn đã ngồi bao lâu mới đứng dậy rời đi.
Úc Kinh đi lung tung về phía trước, dường như không hề có mục đích.
Bỗng có vài người từ phía trước chạy tới, Úc Kinh nghe loáng thoáng lúc bọn họ chạy qua hình như là đánh người gì gì đó.
Hắn nhìn về phía trước, ở chỗ đó thấp thoáng có không ít người, chỉ có một bóng hình lẻ loi đối diện với đám người đó.
Úc Kinh muốn rời đi nhưng trên thực tế hắn lại đi về bên đó.
Càng đến gần, âm thanh của đám người kia ngày càng rõ ràng.
“Dám lừa gạt một triệu của bọn ta, to gan thật!”
“Giỏi thật, đúng là số một trên thế giới luôn.”
Úc Kinh: “…”
Hắn chưa kịp xuất chiêu thì người đối diện đã ra tay, chỉ trong vài giây cả hai bên đều nói chuyện không lọt tai đã ra tay động thủ ngay lập tức.
Đến khi Úc Kinh phản ứng lại thì hắn đã xông đến đó.
Nhưng đến khi hắn chạy tới gần, thì đám người đối diện kia đang bị một thân hình mảnh mai quật ngược lại.
Hành động đó giống như đang quẳng mấy cây củ cải vậy.
Quật xong tên cuối cùng, Minh Thù mới ngẩng đầu lên nhìn Úc Kinh: “Ôi chao, đây không phải là nam thần bất bình thường ở quán bar của chúng ta sao?”
Úc Kinh: “…” Nam thần bất bình thường là cái quái gì vậy?
Ai không bình thường cơ chứ!
Úc Kinh nhìn đám người trên đất, biểu cảm trên mặt không biết là đang trào phúng hay khinh thường: “Thật không nhìn ra cô còn biết đánh nhau cơ đấy.”
Minh Thù tiếp thu sự khích lệ của Úc Kinh: “Đây chính là đi ra khỏi nhà thì nhất định phải có kỹ năng, không phải do tôi thổi phồng lên đâu, tôi đánh bọn họ chính là đang bày tỏ chút lòng thành đấy.”
Úc Kinh nghẹn lời: “Cô không cần mặt mũi nữa à?”
Căn bản là hắn đâu có khen cô.
“Cần mặt mũi để làm gì? Người không biết xấu hổ có thể vô địch thiên hạ, cho nên vì vô địch thiên hạ tôi chấp nhận làm người không biết xấu hổ.”
Mặt mũi cũng có ăn được đâu cơ chứ.
“…”
Tại sao lúc đó hắn lại muốn chạy tới đây?
Bà nó!
Hắn bị làm sao vậy, hơn nửa đêm không về nhà ngủ mà còn ở chỗ này ngu ngơ làm cái gì, đã thế hắn vừa thấy cô thì liền lao đến.
Về ngủ thôi.
Ngủ cho tỉnh táo lại.
“Ôi chao, cậu đừng đi mà.”
Úc Kinh tức giận hừ lạnh: “Thế nào, vì tôi đã nhìn thấy cô hành hung người ta nên bây giờ cô muốn giết người diệt khẩu sao?”
Cả người Úc Kinh lúc này trông y hệt như một con nhím đang xù gai, người nào động vào thì chích người đó.
Minh Thù nghiêm chỉnh đáp: “Xã hội được cai trị bằng pháp luật, không thể làm ra loại chuyện như vậy được.”
Úc Kinh: “…” Tình cảm không chịu sự cai trị của pháp luật nên có thể làm bừa sao?
Hơn nửa đêm rồi cô còn ở chỗ này cùng với một đám người đang nằm rên rỉ la liệt trên đất, còn nói xã hội được cai trị bằng pháp luật gì cơ chứ.
Cô bị bệnh rồi sao!
Úc Kinh đá một phát vào cái hộp ở đằng trước, cái hộp kêu bộp một phát rồi bay vèo vào thùng rác.
Minh Thù ngắm nhìn đám gai trên người nam thần không bình thường kia, hắn rời đi trong bộ dạng vô cùng mất kiên nhẫn.
Minh Thù cũng không đuổi theo, cô cúi người xuống nhìn đám người đang nằm trên mặt đất: “Đám anh em các người đánh tôi trước nên bây giờ tôi mới đánh trả lại một chút, lần sau còn để tôi bắt gặp tới địa bàn của tôi gây sự, gặp lần nào tôi đánh lần đó, hiểu chưa?”
Tên cầm đầu đám côn đồ: “…” Hèn gì ánh mắt của tên nhóc đần kia chưa từng nhìn về phía bọn họ.
-
Úc Kinh quét mắt về phía chiếc xe đạp công cộng, có thể là do số hắn quá đen, đạp xe được một nửa đường thì bị thủng lốp do giẫm phải đinh.
Úc Kinh đỡ xe đứng ở bên lề đường, đèn đường vàng nhạt kéo bóng của hắn dài ra một đoạn.
Đúng là năm hạn mà!
Bà nó!
Tức chết lão tử rồi!
Úc Kinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Phái.
“Chao ôi, đại ca sao lại can tâm tình nguyện gọi điện cho em thế này, muốn đi ăn xiên nướng hả?”
“Xiên nướng cái đầu cậu, tôi đây…”
“Đại ca? Sao lại không nghe thấy gì rồi? Anh có sao không hả?”
Ở trên đường phố vắng vẻ như thế này, giọng nói của Bành Phái từ trong điện thoại di động truyền ra cách xa một khoảng vẫn có thể nghe thấy được
Sau đó điện thoại đã bị ngắt.
Úc Kinh cúp máy, hắn nhìn cô gái trước mặt: “Tại sao cô cứ giống như âm hồn không tan thế?”
Xe của Minh Thù đỗ ở ngay bên cạnh hắn, cửa xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt có chút hả hê của cô: “Tôi chỉ muốn tới cười cậu một cái, nam thần không bình thường của quán bar nửa đêm lưu lạc đầu đường xó chợ.”
Không bình thường… Không bình thường cái đầu cô!
Đột nhiên Úc Kinh chống tay lên cửa sổ xe, đối mặt nhìn Minh Thù: “Cô hao tổn tâm tư như vậy không phải là muốn gây sự chú ý với tôi chứ?”
Hắn không đợi Minh Thù mở miệng liền nói tiếp một mạch: “Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không thích cô đâu.”
Minh Thù "ồ" lên một tiếng rồi cười khanh khách: “Tôi chờ mong ngày mà cậu thu lại lời nói này.”
“Nằm mơ đi.”
“Ồ…” Minh Thù đẩy tay hắn đang chống trên cửa xe xuống: “Vậy cậu cứ từ từ mà đi nhé, tôi về trước đây.”
Úc Kinh nhìn Minh Thù thực sự lái xe đi mất.
Hắn gầm lên một tiếng ở trong lòng, tiếp tục gọi điện thoại cho Bành Phái.
Giọng nói trầm bổng của Bành Phái phát ra: “Đại ca à, anh đang làm cái gì vậy? Tối rồi còn gọi điện quấy rầy em, em nói cho anh biết nhé, em không phải đồng tính đâu nhá.”
"Két."
Úc Kinh dắt xe được một đoạn thì bỗng nhiên dừng lại, sau đó lùi dần về phía sau.
Úc Kinh dường như cùng lúc quay người lại, đèn pha chiếu thẳng vào mắt khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau nhức, liền theo bản năng tránh lên vỉa hè.
Chiếc xe tông phải chiếc xe đạp của hắn rồi bay xa bảy tám mét, khung xe rơi cả ra.
Dường như phát hiện được có một chiếc xe đang tới đây, chiếc xe kia lập tức quay đầu biến mất ngay lập tức
Úc Kinh ngồi bệt xuống đất, điện thoại di động ở trong tay bị vỡ nát màn hình nhưng vẫn truyền ra giọng nói của Bành Phái: “Đại ca? Vừa rồi là tiếng gì vậy? Anh trả lời một tiếng xem nào? Bà nó, anh đừng có nghĩ quẩn, cùng lắm thì em bằng lòng làm đồng tính luyến ái với anh…”
Úc Kinh: “…”
Minh Thù vừa lúc chạy tới: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT