Lúc người đàn ông ngăn cản đã không kịp, huyết chuông trực tiếp vỡ thành đống sắt vụn.
Đó là thánh khí...
Hắn nào biết đâu rằng, quyết định của cô là hủy diệt thánh khí!
Người đàn ông nhào về phía Minh Thù, Đồng Diệp theo bản năng nổ súng, phát súng đầu tiên bắn vào vai người đàn ông, cơ thể người đàn ông chao đảo một cái, thế nhưng không hiệu quả gì.
Có lẽ người đàn ông phát hiện mình bị Minh Thù đùa giỡn, viên đạn trong cây súng kia chỉ có thể tạo thành thương tổn rất nhỏ.
Đồng Diệp trợn to mắt...
Đột nhiên Đồng Diệp cảm giác gáy căng thẳng, cơ thể lệch về một bên, té trên mặt đất nhanh như chớp lăn qua một bên.
Nhưng mà hắn nhìn Minh Thù cũng từ bên trong vọt ra.
Lúc người đàn ông phủ tới, trực tiếp bị đẩy lùi, phạm vi tựa như nhỏ hơn trước, người đàn ông đụng vào đối diện lại bị bắn trở về, sau đó lại bị bắn ra...
Giống như một trái banh nhỏ nhảy nhót trong không gian eo hẹp.
"Không... Không đánh sao?
"Tôi đánh với hắn cái gì, khẩu phần lương thực đắt như vậy."
Đồng Diệp nhìn cây búa trong tay Minh Thù, cây búa có thể đập hư thánh khí... Có thể là cây búa thông thường sao?
Đồng Diệp nhìn cây súng trong tay: "Cây súng của cậu không có một chút uy lực nào!"
"Tôi chỉ hù dọa hắn một chút, ai ngờ hắn tin." Minh Thù nghiêm túc nói bậy: "Có thể là uống thiếu máu, đầu óc đần rồi."
"..." Uống máu có liên quan gì đến đầu óc, không hiểu bà cô nhỏ não gì nữa.
Đồng Diệp chầm chậm, từ dưới đất bò dậy: "Cô thực sự hủy huyết chuông rồi?"
Minh Thù chỉ người đàn ông cặn bã đang quỳ rạp trên mặt đất bên trong: "Thị lực cậu không tốt sao?"
"Đó là thánh khí." Không phải chuông thông thường nói hủy là hủy, nếu như Huyết tộc biết đoán chừng sẽ để cô vào vị trí số một của danh sách đen.
Minh Thù chớp mắt: "À, có thể hủy diệt thánh khí, tôi đây rất lợi hại đó."
"..."
Sao nói chuyện với cô tức hộc máu vậy chứ!
Lúc này Đồng Diệp mới nhớ tới vấn đề quan trọng nhất: "Bọn họ là ai?"
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: "Cậu bị người nào bắt cóc cũng không biết?"
"Hogan?"
"Hội Cứu Thế."
“...” Tôi vẫn nên chọn ngất đi thì hơn!
-
Lúc Sở Việt giết người trở ra, thấy người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất tinh thần lúc này như hóa điên, lúc thì cười to, lúc thì ngây dại là biểu hiện của một tên bệnh tâm thần.
Huyết tộc còn lại biểu cảm quái dị đứng một bên, không dám lên trước cũng không dám rời đi.
"Mọi người đã làm gì hắn vậy?" Sở Việt nhìn xuống đất, hai người đang cầm khẩu phần lương thực uống.
"Không làm gì cả." Minh Thù vô tội nhún vai.
"Không làm gì sao... Hắn đang làm gì thế?" Bộ dạng này, nhìn thế nào cũng thấy có làm gì đó!
“Nhặt mảnh vụn của huyết chuông.”
"Nhặt cái gì?" Sở Việt cảm thấy như mình ảo giác.
"Cậu cũng nên đi gặp bác sĩ rồi." Minh Thù thành khẩn đề nghị: "Thính lực rất quan trọng, không nên giấu bệnh tình của mình."
"..."
Đồng Diệp đồng tình liếc nhìn Sở Việt, so với hắn tận mắt nhìn thấy, một lát nữa bóng ma tâm lý của Sở Việt sẽ lớn hơn nữa!
Có người giống hắn như vậy, trong lòng quả nhiên cân bằng không ít.
Lúc không như ý muốn nhìn thấy còn thảm hơn cả bản thân, nhưng sẽ phát hiện thật ra không có gì cả.
Minh Thù hỏi: "Tô Miên và điểm tâm nhỏ đâu?"
Sở Việt chỉ chỉ phía sau.
Tô Miên và Liễu Loan Nguyệt bước sau một bước, có thể thấy Tô Miên luôn ghét bỏ nhìn Liễu Loan Nguyệt, khoảng cách hai người rất rộng, nhưng trên vai Tô Miên có một con thú nhỏ bảy màu lông bay theo chiều gió nhìn vô cùng bắt mắt.
Thú nhỏ trực tiếp từ trên vai Tô Miên nhảy xuống, nhanh như chớp lăn qua chân Minh Thù, nắm quần áo cô, thở hổn hển bò vào lòng bàn tay Minh Thù.
Con sen, Mãn Hán toàn tịch! Mãn Hán toàn tịch! Mãn Hán toàn tịch!
Biết rồi biết rồi!
Minh Thù nói hai câu, nhét thú nhỏ vào trong túi, từ dưới đất đứng lên.
"Tô Miên."
Người gọi Tô Miên không phải Minh Thù.
Mà là người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất nhặt mảnh vỡ huyết chuông.
Minh Thù đi tới bên cạnh Tô Miên: "Cậu biết hắn sao?”
Tô Miên lắc đầu, đôi mắt hơi tối xuống nhìn người đàn ông, hắn chưa từng thấy qua người đàn ông này...
"Ha ha..." Người đàn ông cười âm hiểm: "Tô Miên, ngươi biết vì sao trong tiềm thức luôn muốn trở thành Huyết tộc không?"
Tô Miên nhíu mày, hắn không biết.
Người đàn ông ngồi dưới đất, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Minh Thù, hắn gằn từng chữ, độc ác lại điên cuồng: "Hắn sẽ thành ác mộng của các ngươi."
“Ý ngươi là gì?”
Người đàn ông cười quái dị, cặp mắt hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ nhưng hắn không lên tiếng.
Phảng phất là vì trả thù Minh Thù, nên mới nói cho cô biết tin tức này.
Minh Thù đi vào bên trong, bắt lấy người đàn ông: "Ý ngươi là gì?"
Người đàn ông thần tình điên cuồng: "Ngươi đoán đi, không phải ngươi rất lợi hại sao? Ngươi đoán đi, ha ha ha..."
Người đàn ông cười đến thở không được, Minh Thù đánh hắn, hắn cũng không có phản ứng gì.
"Là ngươi... Là ngươi tự tay đẩy hắn xuống vực sâu kia, ha ha, là ngươi. Phất Vũ, ngươi phí công sức hủy diệt ta nhiều năm như vậy, đây chính là báo ứng!"
Đôi mắt người đàn ông oán độc âm lãnh như rắn, nhìn chòng chọc vào Minh Thù.
Vì thánh khí bị hủy diệt, trong chốc lát đã hủy hoại âm mưu nhiều năm như vậy của hắn.
Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, duy nhất không có nghĩ qua thánh khí sẽ bị hủy diệt, vì căn bản không có ai làm như vậy...
Hắn không cam lòng.
"Phất Vũ!" Sở Việt quát to một tiếng: "Không nên giết hắn."
Minh Thù nắm chặt tay hơn, nhưng không đánh vào vị trí trí mạng của người đàn ông.
"A..."
Nhưng người đàn ông vẫn hét lên thảm thiết.
Bàn tay Minh Thù đặt tại bộ ngực hắn: "Nói cho ta biết, Tô Miên bị làm sao?"
“Dù cho ngươi có giết ta, ta cũng sẽ, không, nói, ngươi, biết.”
Hội Cứu Thế đều đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, người đàn ông này mặc dù đau đến suy sụp nhưng vẫn không nói gì cả.
Người đàn ông chống đỡ hơi thở: "Ngươi cứ nhìn... nhìn hắn... nhìn hắn bị hủy diệt..."
Minh Thù đánh một quyền vào mặt người đàn ông.
"Hủy diệt ngươi trước đã."
-
Người đàn ông bị Huyết tộc Sở Việt gọi tới mang đi, chuyện sau này cũng do Sở Việt giải quyết.
Sở Việt cũng có chút ngơ ngác, vậy là xong chuyện rồi? Mặc dù hình như bên phía Tô Miên có chút ngoài ý muốn, nhưng chắc bên Hội Cứu Thế đã xong rồi.
Minh Thù trờ về trụ sở, bọn họ đánh rất nhanh, rất nhiều thứ cũng không kịp tiêu hủy còn có Thụy Sa vẫn chưa kịp được dẫn đi.
"Phất Vũ!"
Thụy Sa gọi Minh Thù.
Minh Thù trực tiếp đi qua trước mặt cô, căn bản không để ý tới cô.
"Phất Vũ ngươi đứng lại!"
Thụy Sa nhào qua phía thủy tinh, mặc kệ cô ta gọi, người trước mặt càng lúc đi càng xa.
Cảm giác này làm cho Thụy Sa tinh thần vặn vẹo.
Cô ta dựa vào cái gì mà bày ra bộ dạng cao ngạo như vậy.
[Giá trị thù hận của Thụy Sa đã đầy.]
Minh Thù trở lại phòng khách hỗn độn, âm thanh nhắc nhở của Hài Hòa Hiệu vang lên, nhưng hiện tại cô không còn sức lực để ý nữa.
“Buông mấy thứ này ra.”
Huyết tộc đang dọn dẹp đồ vật ngẩn người.
Sở Việt chạy tới phất tay, ý bảo bọn họ buông ra.
Tư liệu Hội Cứu Thế chưa kịp tiêu hủy còn rất nhiều, bao gồm năm tư liệu tường tận của thánh khí, thế nhưng Minh Thù không thấy được gì có liên quan đến Tô Miên.
Hiện tại cô đã hiểu rõ một câu nói...
Giả vờ thoải mái, nhưng người cô đã nóng như lửa đốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT