Đương nhiên Minh Thù không đến nỗi xấu xa đến thế, cuối cùng vẫn không lấy được tin tức gì.

Minh Thù đứng ở cạnh cửa sổ nhìn theo Ứng Tú và Cecil rời đi.

Cecil đi phía trước, Ứng Tú bước phía sau cách nhau một đoạn, khoảng cách của hai người càng ngày càng xa, nhìn rõ thấy được tâm trạng của Cecil rất kích động đang tranh luận chuyện gì đó, một lát sau thấy Cecil hét lên câu gì đó rồi chạy đi. 

Ứng Tú đứng tại chỗ ngây mất một lúc rồi mới chạy đuổi theo, mỗi một tình yêu đều xứng đáng được trân trọng, yêu đơn phương cũng là tình yêu chỉ có điều dằn vặt nhau quá.

Minh Thù nhìn Tô Miên, Tô Miên cũng quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh nhìn của Minh Thù mỉm cười với cô.

Minh Thù trong lòng có đôi chút ấm nóng, cũng may… 

Vì không lấy được kết quả nào từ chỗ Cecil cho nên Minh Thù quyết định trực tiếp hẹn, bọn họ không phải là muốn có thánh khí sao? Vừa vặn cô đang có.

Thế nhưng Sở Việt lại không đồng ý, nếu như Cecil từ nhỏ đã được Hội Cứu Thế cứu và nuôi dưỡng thì thánh khí của gia tộc Cecil chắc chắn là ở trong tay bọn họ.

Nếu Thụy Sa cũng bị bọn họ bắt cóc thì trong tay họ giờ này đã có hai thánh khí, Minh Thù giờ lại muốn đưa thêm một cái nữa cho họ… Những lời khuyên của Sở Việt lúc đầu cũng chỉ là lời khuyên, không có chút trọng lượng gì. 

Bây giờ mới là vấn đề, cô hẹn với người ta kiểu gì đây?

Cái tên Huyết tộc hôm trước cô giết nhanh quá, quên mất không hỏi đi đâu để chuộc người. Cuối cùng Minh Thù quyết định đến trung tâm thành phố thuê một màn hình lớn để đăng lời hẹn.

Ngay lúc Minh Thù đang định đi hành động, thì Sở Việt đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn 

“Thánh Ninh.”

Cecil nói địa chỉ ở Thánh Ninh.

Có điều địa chỉ cụ thể thì cô ta không nói, có thể nói được đến mức đấy cô ta đã phải đấu tranh dữ dội lắm. 

Minh Thù và Sở Việt gặp nhau tại Thánh Ninh.

“Diện tích của Thánh Ninh vô cùng rộng lớn, cụ thể ở chỗ nào tạm thời vẫn chưa biết.”

Diện Tích của Thánh Ninh không những to, chỉ sân vận động thôi đông tây nam bắc mỗi hướng đã có một cái, các dãy nhà học thì còn tương đối tập trung một chỗ nhưng những chỗ hoạt động khác thì cách tương đối xa. 

Minh Thù không hiểu được Thánh Ninh lấy đâu ra mà lắm học sinh thế, đương nhiên có thể là những thứ của quý tộc bao giờ cũng thích to. Nếu không to, thì có lẽ nói mình học ở trường quý tộc sẽ thấy hơi ngượng.

“Đáng nghi ngờ nhất là khu mộ ở phía sau trường.” Tô Miên nói: “Hay là đi qua đó xem thế nào?”

Trong trường có một tin đồn ở khu mộ đó có nghe thấy tiếng người khóc rồi lại nhìn thấy có bóng ma, có thể là người của Huyết tộc xuất hiện ở đó bị người khác vô tình nhìn thấy nên bị đồn là có ma. 

Minh Thù phát biểu ý kiến: “Tôi nghĩ vẫn là đăng thông báo thì hợp lý hơn.”

Sở Việt nói: “Cứ qua đó xem thế nào.”

Minh Thù: “…” 

Khu mộ vẫn là khu mộ đó chẳng có gì thay đổi.

“Tìm kiểu gì bây giờ, đào mộ lên à?”

Sở Việt: “…” 

Chỗ này ngoài những cây cổ thụ cao lớn kia ra, thì chỉ còn lại những bia mộ bị dây leo tường vi quấn quanh chằng chịt, từng bia mộ từng bia mộ cứ thế trải dài dần vào trong rừng sâu.

Nghe nói ở đây có năm trăm ba mươi bảy bia mộ, có người rảnh đến nỗi đi đếm bia mộ cũng hài thật đấy.

Nghe nói lúc Thánh Ninh được xây dựng thì khu mộ này đã có rồi, tuy nhiên lúc đó Thánh Ninh không to đến vậy, khi đó khu mộ này không hề nằm trong phạm vi khuôn viên của Thánh Ninh. Sau này khi Thánh Ninh được mở rộng ra, thì khuôn viên bao gồm cả phần khu mộ. 

Minh Thù ngồi trước một bia mộ, cô dùng tay gạt những dây leo tường vi đang quấn quanh nó, chữ trên bia mộ đã bị bào mòn không nhìn rõ nữa.

Đào mộ lên là việc không thể, Sở Việt đi vào sâu bên trong một chút: “Nếu thực sự có Huyết tộc ở đây, tôi nhất định sẽ cảm nhận được.”

“Có thể họ ở dưới đất đấy.” Minh Thù chỉ chỉ xuống dưới đất. 

Sở Việt không để ý đến lời Minh Thù, hắn nói: “Cảm ứng được thánh khí chắc không sai đâu.”

Sở Việt trước kia không nói về việc trong tay hắn có thánh khí là vì do không tin tưởng Minh Thù, đến tận bây giờ hắn vẫn không tin tưởng Minh Thù, hắn cảm thấy cô xử lý mọi chuyện có chút không thể hiểu nổi như kiểu nghĩ gì làm đấy.

Có điều bây giờ hai người coi như là cùng hội với nhau, cho dù hắn không nói ra thì lát nữa khi sử dụng đến thánh khí cũng sẽ bị Minh Thù nhìn thấy. 

“Ồ.” Nam chính có nói bản thân là đấng cứu thế cũng không thấy có gì là ngạc nhiên hết.

Sở Việt thấy biểu cảm của Minh Thù rất lạnh lùng không biết nói gì.

Thánh khí trong tay Sở Viêt gọi là tầm tông tên gọi rất đơn giản đúng bản chất, tức là dùng để tìm đồ vật đương nhiên công năng cũng rất mạnh, có thể tìm tung tích của một đồ vật lại còn có thể tìm ra được nguồn gốc của nó, đối với người cũng thế. 

Ví dụ cầm nó chỉ vào một người, có thể biết được tất cả mọi chuyện liên quan đến người đó trước kia.

Nguyên lý là gì? Không biết, tình tiết câu chuyện yêu cầu phải thế, dù sao thì cũng là nam chính cũng phải có cái đạo cụ nào đó ghê gớm một chút chứ.

Minh Thù lập tức đưa ra câu hỏi nghi ngờ về tình tiết câu chuyện: “Trước kia sao cậu không dùng nó để tìm Liễu Loan Nguyêt?” 

Sở Việt nói: “Thần khí này là gần đây tôi mới tìm thấy.”

Minh Thù: “Hợp lý đến thế à…”

Tô Miên đứng ở phía sau nhìn Minh Thù và Sở Việt đi vào sâu bên trong, cậu ta cúi đầu nhìn xuống dưới bàn tay mình ngón tay có chút run rẩy. 

Từ lúc bước vào đây… Hắn đã cảm thấy không ổn.

Tô Miên cảm thấy máu trong cơ thể mình bị cái gì đó giằng xé, cả người cũng có một lực hấp dẫn nào đó muốn kéo hắn xuống đất.

“Sao thế?” 

Cơ thể Tô Miên đột nhiên được thả lỏng, sức mạnh kỳ quái đó đã biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn người đang đi đến, câu không có gì được thay đổi: “Có cái gì đó lạ lắm, tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn…”

“Không ổn ở đâu?”

Tô Miên kể cho Minh Thù biết cảm giác khi nãy. 

“Bây giờ thì sao?”

“Em đến gần tôi… thì cảm giác đó biến mất luôn rồi.”

“Trước kia sao cậu lại cứ muốn biến thành Huyết tộc vậy?” Câu hỏi này Tô Miên trước giờ đều không trả lời Minh Thù. 

“Tôi không biết.” Lần này Tô Miên thành thật hơn, nhưng câu trả lời lại không có ích gì: “Đột nhiên cứ có một tiếng nói thôi thúc tôi bắt buộc phải làm như thế.”

Minh Thù hơi cau mày đưa cậu ta rời khỏi khu mộ. Sở Việt một lúc sau mới bước ra: “Không có Huyết tộc.”

Không có Huyết tộc? Thế có cái thứ gì vậy? 

Ở đây chắc chắn phải có cái gì đó…

“Phất Vũ, học trưởng Tô Miên… học trưởng Sở… Sở Việt, sao mọi người lại ở đây?”

Liễu Loan Nguyệt đang ôm một đống tài liệu, tò mò nhìn mọi người đang đứng thành một hàng nhìn về phía xa. 

“Điểm tâm nhỏ.” Minh Thù cười híp mắt vẫy tay với Liễu Loan Nguyệt.

Liễu Loan Nguyệt nhìn Sở Việt một cái, rồi bước qua hắn đi về phía Minh Thù.

Sở Việt: “…” Hắn ăn thịt người à? 

Minh Thù vốn dĩ muốn khoác vai Liễu Loan Nguyệt nhưng Tô Miên cấu vào tay cô một cái, cô chỉ có thể buông tay: “Đang làm gì thế?”

“Ồ… Tôi đem tài liệu cho giáo viên.” Liễu Loan Nguyệt thật thà trả lời: “Mọi người... trốn học à?”

“Trốn đâu mà trốn, bọn tôi đang làm việc lớn.” 

“Phất Vũ!” Sở Việt không muốn lôi Liễu Loan Nguyệt vào chuyện này: “Cô đi học đi.”

Liễu Loan Nguyệt sợ Sở Việt nên cứ thế gật đầu. Nhưng Minh Thù lại kéo Liễu Loan Nguyệt lại: "Điểm tâm nhỏ à, tôi hỏi cô cái này."

Liễu Loan Nguyệt gật đầu: “Chuyện gì vậy?” 

“Theo cô thì ở trong trường chỗ nào giấu người là hợp lý nhất.”

“Hả?” Câu hỏi gì lạ vậy?

Minh Thù nói chi tiết hơn: “Có người muốn lập một đại bản doanh hay kiểu như hội gì đó, cô cảm thấy chỗ nào là bí mật nhất?” 

Liễu Loan Nguyệt có chút sợ hãi: “…Phất Vũ… Cô định làm gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play