Huyết tộc bỏ qua được những băn khoăn, la hét bảo người chủ trì bắt đầu đấu giá.
Người chủ trì lại cười nói: "Đây chính là một trong những niềm vui bất ngờ của chúng ta hôm nay, mọi người xin hãy yên tĩnh một chút, chúng ta còn có một cái nữa chưa được thấy."
Một chiếc lồng sắt vẫn còn bị tấm vải đen che phủ.
Hôm nay cuối cùng là một con người có huyết dịch hương vị thơm ngon như thế, vậy mà vẫn còn một cái nữa, các Huyết tộc hưng phấn không thôi.
Chẳng lẽ còn một người nữa?
Người chủ trì đi tới lồng sắt trước, từ từ kéo tấm vải màu đen ra.
Ngoài dự tính, bên trong lồng cũng không phải là con người.
Mà là Huyết tộc.
Huyết tộc này xuất hiện, người ở bên cạnh Minh Thù toàn thân căng thẳng, hơi thở rối loạn.
Minh Thù nhìn về phía Huyết tộc kia, là một nữ Huyết tộc rất đẹp.
Chân tay cũng bị xích sắt trói chặt, hơi thở yếu ớt nằm dưới đáy lồng.
"Mọi người hẳn là đã nghe qua gia tộc Cecil."
Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.
Người chủ trì chờ giây lát: "Gia tộc Cecil, đã từng suýt nữa bao trùm tất cả các gia tộc Huyết tộc phía trên, đây… chính là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Cecil."
"Thật hay giả?"
"Hay lại là một trò lừa bịp?"
"Nhiều năm như vậy rồi, tại sao tự nhiên lại xuất hiện hậu duệ của gia tộc Cecil?"
Đa số Huyết tộc cũng không tin lời nói của người chủ trì.
Thế nhưng vẫn có người tin tưởng.
Minh Thù nắm vuốt hộp sữa trống rỗng.
Tô Miên đối với những việc trong Huyết tộc không hiểu lắm, chỉ có thể mờ mịt nhìn xem.
Minh Thù nhẹ giọng giải thích cho hắn: "Nghe đồn gia tộc Cecil giàu có vô cùng không ai sánh bằng, nhưng vì danh tiếng quá thịnh đột nhiên suy vong, trở thành Huyết tộc truyền thuyết trong lịch sử. Thế nhưng tài sản của gia tộc Cecil, cũng không có bất kỳ Huyết tộc nào lấy được."
Nếu như Huyết tộc kia chính là hậu duệ của gia tộc Cecil, như vậy của cải của gia tộc Cecil có lẽ được nắm giữ trong tay cô ta.
"Quan trọng hơn chính là…" Minh Thù ghé sát vào Tô Miên: "Gia tộc Cecil, có một kiện thánh khí. Lần này náo nhiệt rồi…"
Không biết có phải là Tô Miên bị ảo giác không, hắn nghe ra cô muốn xem trò vui, cười trên nỗi đau của người khác.
"Hai vị này, cần phải bán cùng nhau mới được." Những lời này của người chủ trì làm cho Huyết tộc phía dưới lại sửng sốt, còn tưởng rằng bán riêng, không ngờ lại gộp vào để bán đấu giá…
"Bây giờ mọi người bắt đầu ra giá!"
Người chủ trì kêu một tiếng bắt đầu, phía dưới bắt đầu giơ thẻ bài.
Cho dù là hai vật phẩm đấu giá, người chủ trì cũng có thể nói chính xác điểm số.
Mới trong thời gian ngắn, giá cả đã khiến cho các Huyết tộc bình thường không thể nào theo được.
Tiếp theo giơ bảng cũng chỉ còn lại có mấy người.
Ngay lúc mọi người đang tranh đấu lần cuối cùng, phía sau sân khấu đột nhiên đi ra một đám Huyết tộc.
Hiển nhiên là tình huống bất ngờ, người chủ trì cũng không rõ ràng: "Các người là ai?"
Một Huyết tộc mặc một chiếc áo bành tô tiến đến, hành lễ theo kiểu quý tộc: "Thật ngại quá, không thể tiếp tục tiến hành bán đấu giá tiểu thư Cecil."
"Đùa gì thế? Sao lại không thể bán?"
"Định làm gì, sao bán nửa chừng lại không thể bán nữa?"
"Muốn làm cái gì!"
"Không được, chúng ta đã bán nửa chừng, làm sao có thể nói không bán là không bán nữa, tham gia đấu giá nhiều lần như vậy rồi, chưa từng gặp qua tình huống này."
Huyết tộc mặc áo bành tô đối mặt với những Huyết tộc đang giận giữ, vẫn bình tĩnh như cũ, chờ bọn hắn gào xong, mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu thư Cecil là hậu duệ của cố nhân của đại nhân nhà ta, mong rằng mọi người nể mặt."
"Đại nhân nhà ngươi là ai?"
"Định làm gì, trêu đùa chúng ta sao?"
"Đại nhân." Huyết tộc mặc áo bành tô cúi đầu hướng về phía sau sân khấu.
Một người đàn ông trong đám Huyết tộc vây quanh đi ra: "Là tôi."
Cùng lúc đó, bên kia cũng có một Huyết tộc xuất hiện: "Andrew, ông giữa ban ngày ban mặt đến cướp người, cũng quá đáng rồi!"
"Durant thân vương..."
"Guyon thân vương, sao cũng xuất hiện ở đây? Lẽ nào người kia đúng là hậu duệ của gia tộc Cecil?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đừng nói các Huyết tộc phía dưới ngơ ngác, người chủ trì nhìn hai người hùng hổ xuất hiện ở trên sân khấu, cũng còn không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
"Hậu duệ của cố nhân, Andrew, vậy mà ông cũng nói ra được." Guyon trêu chọc.
"Guyon, ông muốn làm gì?"
Guyon nhìn Cecil ở trong lồng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng quái dị: "Vị tiểu thư Cecil này, tôi nhất định phải có được."
Andrew đối với Guyon vô cùng khinh thường: "Hừ, chỉ dựa vào ông?"
Guyon cười nhạt: "Chúng ta là công bằng đấu giá."
Andrew híp mắt: "Ông đã muốn chơi, ta đây sẽ theo tới cùng, ông cũng không nên quá sức."
Guyon xuất hiện ở đây, chắc chắn là do nghe được tin tức của thánh khí.
-
Trên khán đài vì hai vị thân vương xuất hiện, đã yên tĩnh lại.
Bây giờ hai vị thân vương muốn đấu giá, bọn họ làm sao còn dám mở miệng.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang căng thẳng: "Ngươi định cứu cô ta?"
Người đàn ông chăm chú nhìn lên trên sân khấu: "Ta chính là vì cô ấy mà đến."
Minh Thù cười: "Vậy ngươi đi theo ta."
Ánh mắt người kia chuyển động, nhìn lên trên người Minh Thù, cô kéo nam sinh kia đứng lên, chậm rãi kéo mũ trùm xuống, dưới mũ trùm là khuôn mặt xinh đẹp đến khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Cô ở giữa khán đài yên tĩnh đột nhiên đứng lên, đi tới lối đi bên cạnh, đi lên phía sân khấu.
Khán giả xung quanh nhao nhao nhìn cô.
Trên người cô có một khí chất dũng mãnh như núi sông, dường như bất cứ chuyện gì xảy ra thì trong lòng cô cũng không hề gợn sóng.
"Là Phất Vũ…"
"Sao cô ta cũng tới?"
"Phất Vũ…"
"Phất Vũ…"
Người đàn ông như ma xui quỷ khiến đi theo xuống phía dưới, lúc đi ngang qua nghe thấy mấy Huyết tộc nhỏ giọng thảo luận.
Phất Vũ… Hắn hình như đã nghe qua tên này.
Minh Thù nắm tay Tô Miên đi lên sân khấu, Andrew thấy cô đoán chừng là nghĩ tới việc hắn bị Minh Thù đánh, vẻ mặt từ xanh biến thành đen.
Liễu Loan Nguyệt sững sờ nhìn Minh Thù, rõ ràng ánh đèn không chiếu lên người cô, nhưng lúc này dường như trên người cô mang theo ánh sáng chậm rãi đi về phía này.
"Phất Vũ, cô tới đây làm gì!" Andrew quát lớn một tiếng, hắn bây giờ rất kiêng kỵ cô, người này được cho là trong đồng lứa Huyết tộc nhỏ tuổi đã có năng lực phong ấn thân vương rồi.
Một Ludwig coi như xong, bây giờ còn một cô gái đến.
Minh Thù nhìn bốn phía xung quanh: "Ồ, ở đây viết Phất Vũ không thể tới sao?"
Andrew: "…"
"Nếu không viết, vì sao tôi không thể tới." Minh Thù nhìn Andrew cười xán lạn.
Người đàn ông đứng ở phía sau Minh Thù, ánh mắt nhìn lên trên người Cecil đang ở trong lồng, cố gắng chịu đựng không tiến lên.
Cecil hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, mắt mở lớn liều mạng lắc đầu với hắn.
"Phất Vũ." Guyon cười "ha hả" chào hỏi Minh Thù: "Lần trước cháu và Andrew luận bàn, chú Guyon rất tán thành với cháu."
Andrew: "…" Bị đối thủ một mất một còn đâm cho một phát, Andrew tức đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Nhưng lại không có cách nào phản bác.
Việc hắn bị đánh, đã sớm truyền khắp trong Huyết tộc.
Andrew tối sầm mặt: "Phất Vũ, cô muốn làm gì?"
Minh Thù nhìn về phía Huyết tộc bên cạnh vốn là người chủ trì bị dọa đến sắc mặt tái mét, bình tĩnh nói: "Hắn hỏi, bọn họ đã làm gì."
Người chủ trì: "???"
Cô chính là dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp lên chức chủ trì.
Nói đều dựa theo kịch bản, giờ cô biết làm gì?
Tại sao lại dính dáng đến cô chứ? Cô đã làm sai điều gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT