Tuy hắn từng gặp người này lúc còn rất nhỏ, nhưng hắn có thể nhớ cô gái trung thực kia là một Huyết tộc.
Đồng Diệp nhìn chằm chằm Minh Thù: “Vừa rồi sao cậu lại nghĩ lâu như vậy mới trả lời?”
Minh Thù chớp chớp mắt: “Như vậy chứng tỏ tôi trả lời rất trịnh trọng, không phải nói bừa.”
“Cho nên cậu vẫn là nói bừa?”
“Tôi nói nghiêm túc.”
“…” Sao còn ác liệt hơn cả trước đây vậy.
Đồng Diệp lo lắng nhìn Minh Thù mấy cái, sau đó nằm lên bàn cắn ống hút, hút một cách sung sướng trước mặt bạn học cả lớp…
Tim hơi nhói.
Các bạn học càng ngơ ngác, Thụy Sa Durant là ai?
Vừa mới xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại cảm thấy không hiểu lắm nhỉ.
…
Sở Việt đưa Quan Sa đến phòng cứu thương, bác sĩ xem qua xong rời đi, Quan Sa yếu ớt tỉnh lại.
“Thấy thế nào?” Sở Việt đỡ cô ta.
“Không sao, chỉ là hơi lạnh.” Quan Sa yếu ớt ngang nhiên nhào qua, cơ thể Sở Việt có chút căng thẳng, sau đó chỉ có thể ôm lấy cô ta.
Quan Sa bắt đầu diễn xuất: “Việt, Thụy Sa là ai? Là… bạn… trước kia của anh sao?”
Thứ áp chế huyết mạch trên người cô ta, cho dù là Sở Việt cũng không phát hiện ra cô ta là Huyết tộc.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta quá căng thẳng rồi.
Tuy Quan Sa hối hận về phản ứng lúc đó của mình, nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, chỉ có thể mau chóng gạt bỏ nghi ngờ của Sở Việt.
Ánh mắt Sở Việt sâu thẳm, hắn nắm lấy cổ tay Quan Sa, lặng im không nói gì.
Trên người cô ta không có khí tức của Huyết tộc.
Cô ta là người…
Một lúc lâu mới nói: “Người cô ấy gọi là em, anh nên hỏi em mới phải.”
“Em?” Quan Sa tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, giọng nói và tay chân cũng vô cùng đúng chỗ: “Em không biết Thụy Sa gì cả, em tưởng anh biết, có phải Phất Vũ kia nhận lầm người rồi không?”
Quan Sa cắn môi dưới: “Lần trước cô ấy cũng từng gọi em như vậy, em đã nói với anh em chưa từng nghe thấy cái tên này, có phải là dáng dấp rất giống Thụy Sa kia không?”
Sở Việt nhìn chằm chằm Quan Sa một lát, dường như muốn nhìn ra dấu hiệu nói dối từ cô ta.
Nhưng kỹ xảo của Quan Sa rất tốt, Sở Việt không nhìn ra điều gì cả.
“Cô ta chỉ nhắm vào anh, em đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy anh nói em biết, Thụy Sa là ai?” Quan Sa hoàn toàn coi Thụy Sa là một người khác, hiện giờ cô ta là Quan Sa không phải là Thụy Sa gì cả.
“Không quen.” Sở Việt nói: “Có điều anh biết cha cô ta.”
Quan hệ giữa cha của Thụy Sa và hắn có thể nói là rất tệ.
Phất Vũ làm như vậy, nếu muốn thọc gậy bánh xe… thì dễ như trở bàn tay.
Quan Sa lại xác nhận thêm một lần, Sở Việt cam đoan hắn không có quan hệ gì với Thụy Sa kia, Quan Sa nghe ra vẻ hờ hững với Thụy Sa từ trong giọng nói của hắn, trong lòng cảm thấy không dễ chịu cho lắm.
Cô ta trước sau đều nhằm vào thân phận của người khác.
Nếu như cô ta trọng sinh trở về sớm một chút, trước khi Quan Sa chưa cứu được hắn thì đâu cần phải phiền toái như vậy.
Xem ra vẫn phải nhanh chóng đuổi Quan Sa chân chính đi, còn cả Phất Vũ kia nữa… cũng không biết có mục đích gì.
Tất cả những gì cản trở cô ta và Sở Việt đến với nhau, đều phải diệt trừ.
Quan Sa làm nũng với Sở Việt: “Việt, em muốn uống nước.”
Sở Việt thuận thế buông cô ta ra: “Anh đi mua.”
Sở Việt vừa đi khỏi, Quan Sa lập tức lấy di động ra soạn tin nhắn.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy tin nhắn trả lời từ đối phương, cả người đều sững sờ.
... Phất Vũ.
Sao lại là cô ta?
Tại sao cô ta phải giúp Liễu Loan Nguyệt? Quan hệ giữa cô ta và Liễu Loan Nguyệt là thế nào? Chuyện hôm nay là cô ta đang giúp Liễu Loan Nguyệt trả thù cô ư?
Hay là cô ta có âm mưu khác?
Quan Sa đánh chữ rất nhanh.
… Chắc chắn không?
… Chính là cô ta, chúng tôi không nhìn nhầm được. Cô ta đánh chúng tôi, trước đó cô không hề nói sẽ xảy ra chuyện như vậy, phí tổn thất tính thế nào đây?
Quan Sa bắt mình tỉnh táo lại, chuyển tiền cho đối phương, cắt đuôi bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng chỉ giao dịch qua điện thoại, cho dù điều tra cũng không tra ra được chỗ của cô.
Cô phải nghĩ xem…
Tiếp theo nên làm gì.
Liễu Loan Nguyệt dễ đối phó rồi, nhưng Phất Vũ kia…
Cô ta là Huyết tộc, vẫn là kẻ điên mà đa số bộ phận Huyết tộc không muốn trêu chọc vào, nếu có thể cô cũng không muốn động đến cô ta, thêm phiền phức cho mình.
Nhưng bây giờ không ổn, cô ta đang cố ý nhắm vào cô.
…
Sở Việt rời khỏi phòng cứu thương, có chút không yên lòng bước đi.
Vô tình đụng phải người trước mặt, nữ sinh ôm đồ trong tay, bị hắn đụng phải liền lăn thẳng xuống cầu thang.
Cũng may không cao, không xảy ra vấn đề té ngã gì.
Sở Việt chưa kịp lên tiếng thì nữ sinh kia đã xin lỗi trước: “Xin lỗi.”
Áo sơ mi trên người nữ sinh bị bẩn, cúc áo trên tay bị đứt, lộ ra cổ tay loang lổ vết máu.
Sở Việt nghe được hương vị ngọt ngào.
Hắn nhìn về phía cô gái, cô gái tự mình nhặt đồ trên đất, ma xui quỷ khiến Sở Việt ngồi xổm xuống nhặt giúp cô.
Hiện giờ đã bắt đầu vào lớp, xung quanh yên tĩnh không có học sinh.
Sở Việt đưa mấy thứ kia cho cô gái, cô gái không ngẩng đầu, nhanh chóng nhận lấy: “Cám ơn.”
Sở Việt nhíu mày, dường như thấy hành vi của hắn hơi lạ, hắn cũng không lên tiếng lách qua cô gái mà rời đi.
Khi hắn quay đầu đã không thấy cô gái vừa rồi còn như chim sợ cành cong kia.
Sở Việt ở phòng cứu thương với Quan Sa một ngày, tuy là bây giờ trường học cấm yêu sớm, nhưng Sở Việt thân phận tôn quý, trường cũng một mắt nhắm một mắt mở.
…
Liễu Loan Nguyệt lo lắng cả ngày, mấy nữ sinh trước đó vẫn gây phiền phức cho cô chưa xuất hiện… tuy cô vẫn như trước, không thuận lợi cho lắm.
“Liễu Loan Nguyệt, phiền cô trực nhật giúp tôi nhé.”
Hôm nay không phải là ca trực nhật của cô.
Nhưng người trực nhật trong lớp một tháng gần đây đều là cô…
Liễu Loan Nguyệt biết nếu mình phản đối thì sẽ chỉ nhận thêm càng nhiều nhạo báng hơn.
Cô phải cố gắng học hành, cố gắng trở nên nổi bật!
“Chuyện của mình mà tự mình không biết làm?”
Giọng nói thanh thúy từ cửa phòng học truyền đến, bạn học của Liễu Loan Nguyệt đang lùi vào trong phòng học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT