Tiếp đó sương mù liền tuôn đến chỗ Vu Linh đang chiếm giữ thân thể Hồ Cửu, bao vây xung quanh cô ta.
Gương mặt của Hồ Cửu như ẩn như hiện trong sương mù, lúc thì phẫn nộ oán giận, lúc thì cười quyến rũ.
Hồ Cửu vẫn đang tranh giành thân thể với Vu Linh.
Hiển nhiên lúc này Vu Linh chiếm ưu thế.
“Cút ra khỏi cơ thể của ta!”
Lúc này Hồ Cửu mới sợ.
Con Vu Linh này khống chế cơ thể không có ý định trả lại cho cô, nó lừa gạt cô.
Thân thể này là của cô, nó dựa vào cái gì mà chiếm giữ!
Cô vẫn chưa báo thù, thân thể này là của cô, là của cô…
“Đừng lo, ta sẽ báo thù thay ngươi.” Vu Linh trả lời Hồ Cửu.
“Không…”
Hồ Cửu vẫn chưa nói hết đã bị Vu Linh trấn áp lại, cô ta cười cười đi ra khỏi sương mù.
Nhưng khi cô ta vừa ra khỏi đám sương thì một tiếng gió sắc bén xông tới trước mặt cô ta, cô ta hừ lạnh một tiếng dễ dàng tránh được, sương mù sau lưng không ngừng tràn vào cơ thể cô ta.
Rất nhanh… nó có thể dung hợp triệt để với cơ thể này.
Đến lúc đó cho dù là tên quái vật được thần thú thả ra kia cũng không làm gì được nó.
Vu Linh càng nghĩ càng tự tin, rất xem thường đòn tấn công của Minh Thù.
“Ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể làm gì được ta sao?”
Minh Thù lắc lắc cành cây trên tay: “Ta làm gì ngươi để làm gì? Ta chỉ là…”
Minh Thù mỉm cười: “Muốn đánh nhau với ngươi mà thôi.”
“À…”
Vu Linh còn chưa kịp giễu cợt, Minh Thù đột nhiên xông về phía nó, Vu Linh chỉ có thể giao chiến với Minh Thù.
Sương mù thoáng ẩn thoáng hiện trong không khí, Vu Linh muốn sương mù đánh lên người Minh Thù, nhưng lần nào cũng bị Minh Thù tránh được.
Vẫn có chút bản lĩnh…
Động tác trong tay Vu Linh gia tăng, sương mù trong hố dần giảm đi, lúc này toàn thân Vu Linh di chuyển bốn phía.
Động tác này của nó tập trung tất cả sương mù trong tay, hình thành nên một quả cầu sương mù.
“Đi!”
Vu Linh hô nhẹ một tiếng.
Quả cầu sương mù như đạn pháo, đánh về phía Minh Thù.
Ý cười ở khóe môi Minh Thù càng thâm sâu, đánh càng cây trong tay xuống.
"Phập!"
Cành cây bổ đôi quả cầu sương mù ra, tạo nên sự rung chuyển nhẹ trong không khí, tiếp theo sương mù lan ra bốn phía.
Đôi mắt của Vu Linh khẽ mở to...
Sao lại thế…
Vu Linh vung tay lên lần nữa, muốn tập trung sương mù lại, đáng tiếc lần này nó vừa đưa tay một chiếc lá xanh phất phơi rơi xuống, sượt qua đầu ngón tay của nó rơi xuống đất.
“Kết thúc nhé.”
Giọng mói thanh thúy mang theo nụ cười của giống cái phía trước vang lên.
Vu Linh ngẩng đầu đối diện với gương mặt đang cười sảng khoái.
Minh Thù mỉm cười tóm lấy cổ tay cô ta, rất soái khí quật qua vai, Vu Linh nằm trên đất vô thức nhớ lại, chiếc lá xanh khẽ rơi xuống chóp mũi.
“Đừng nhúc nhích.”
Cành cây kia mềm nhũn, nhìn qua không có chút uy lực nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác Vu Linh cảm thấy nó mang một năng lực kỳ quái, trong lòng bỗng thấy rùng rợn, không dám lộn xộn.
Cành cây vung lên hạ xuống, quất vùn vụt vào người Vu Linh.
“Trước kia ngươi nói ai là quái vật? Hả? Ai cho ngươi nói hắn là quái vật! Ai là quái vật! Ai là quái vật!”
Sắc mặt Vu Linh trắng bệch trong nháy mắt, cành cây mềm nhũn đánh vào người lại như muốn lôi nó ra khỏi cơ thể của Hồ Cửu.
“Vốn đã là quái vật!” Vu Linh mạnh miệng.
Minh Thù cười càng tươi: “Ta cho ngươi nói, cho ngươi nói hắn là quái vật…”
Cành cây quất xuống vừa nhanh vừa mạnh, lúc đầu Vu Linh còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng dần dần liền không chịu được.
Hồ Cửu còn cướp quyền khống chế cơ thể của nó vào lúc này.
Rốt cuộc một đám đen lao ra từ trong cơ thể Hồ Cửu, Vu Linh chính là một đám sương mù màu đen, nhưng nó có thể ngụy trang thành bất kỳ một người thú nào.
Minh Thù đưa tay tóm lấy Vu Linh chuẩn bị bỏ chạy.
Vu Linh cũng không biết vì sao mình lại bị bắt được, rõ ràng nó không có thực thể.
Vì sao cô ta có thể tay không bắt được nó?
“Đừng chạy, ta còn chưa nói đạo lý với ngươi cơ mà.”
“…”
Vu Linh bị Minh Thù quật xuống đất, tiếp theo lại quất loạn một hồi.
Cô để nó đi ra không phải là để quất nó.
Thế mà lại dám nói tiểu yêu tinh của cô là quái vật.
Tiểu yêu tinh là người mà nó có thể nói sao?
Xem trẫm có đánh chết ngươi không!
…
Hồ Cửu vất vả lắm mới lấy lại được quyền khống chế cơ thể của mình, sau một hồi quay cuồng, mở mắt liền thấy bộ dạng Vu Linh lăn lộn trên đất.
Cô ta nuốt nước miếng, cẩn thận di chuyển về phía sau.
Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Hồ Cửu lui về phía sau chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng cô ta quay người lại thì chỉ thấy một người đứng đó, ánh mắt tối lại không một gợn sóng, đang nhìn chằm chằm cô ta.
Sau lưng Hồ Cửu toát mồ hôi lạnh.
Hồ Cửu bị Vân Hoang tóm lại.
Sức lực mà Vu Linh đã đặt trên cơ thể cô ta cũng biến mất khi Vu Linh rời khỏi, vừa rồi lại bị Minh Thù quất loạn một hồi, nào phải là đối thủ của Vân Hoang.
“Ta sai rồi, ta sai rồi…” Vu Linh la lớn: “Ta không dám ra ngoài nữa, lần này ta sẽ quay về, đừng đánh.”
Hồ Cửu: “…” Đây là Vu Linh kiêu ngạo trước mặt cô sao?
Minh Thù dừng lại, cúi người nhìn Vu Linh chỉ còn một đám nhỏ trên mặt đất: “Ngươi nói…”
Vu Linh cũng không dám thở mạnh… đương nhiên nó cũng không biết thở.
Nó nói gì cơ?
Minh Thù dùng cành cây đã rụng gần hết lá chọc vào nó: “Trên thế giới này có phải chỉ có một Vu Linh?”
Vu Linh: “?”
Ngươi đối phó ta chính là vì danh hiệu Vu Linh sao?
“Người là Vu Linh, người là Vu Linh, người là Vu Linh duy nhất…” Vì mạng sống, bảo vệ thân phận Vu Linh cũng chỉ là phù du.
Minh Thù có vẻ hài lòng, cô nghiêng đầu nhìn về phía Vân Hoang: “Bây giờ phải làm sao?”
Thuật nghiệp có chuyên ngành, tiếp theo phải để nhân sĩ chuyên nghiệp lên thôi.
Vân Hoang mặt không đổi sắc, Minh Thù nhường chỗ cho hắn, vẫn không quên cảnh cáo Vu Linh: “Đừng lộn xộn.”
Vu Linh: “…” Không dám động, không dám động.
Vân Hoang vẽ hình thần thú xung quanh Vu Linh.
Cũng giống buổi tối hôm đó nhưng lại có chỗ không giống.
Vân Hoang lấy thẻ gỗ của hắn ra, Vu Linh nhìn thấy thẻ gỗ liền quằn quại, một đám sương mù nhào lộn giống như đặt một công cụ rung chuyển ở bên trong.
Vân Hoang đặt thẻ gỗ bên dưới đám sương đen chuẩn bị đọc bùa chú.
Vu Linh không đợi Vân Hoang đọc, tự mình chui vào.
Vân Hoang: “…”
Tuy Vu Linh tự mình chui vào nhưng Vân Hoang vẫn đọc bùa chú, lúc hắn dứt lời thẻ gỗ biến mất như quả tim đã biến mất trước đó, biến mất vào khoảng không.
Sắc mặt Vân Hoang trắng bệch, đường nét hai bên thái dương như bị máu ngâm, một màu đỏ đẹp kỳ diệu.
Minh Thù giang hai tay, Vân Hoang lảo đảo đi tới, hắn nhìn thấy đường nét trên thái dương của mình trong mắt Minh Thù, hắn dựa vào Minh Thù, chậm rãi hỏi: “Có phải… lại biến dạng rồi không?”
Minh Thù quan sát cẩn thận một lúc, không nói dối, không qua loa lấy lệ, nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Vân Hoang giơ tay lên che mặt, quay đầu đi, không muốn đối diện với Minh Thù.
Cô sẽ chán ghét mình mất!
Mà Minh Thù sau khi bắt nạt người ta xong, không những không cảm thấy mình đã làm gì sai, ngược lại còn cảm thấy phản ứng của hắn vô cùng tốt ý đồ tiếp tục bắt nạt.
Có điều Hồ Cửu nằm giả chết trên đất đã ngăn cản hành vi bệnh hoạn của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT