“Bộ dạng như thế nào?”

"Người thú mèo đen của bộ tộc Mèo Hoang."

Minh Thù nheo mắt, kêu người khiêng Lạc Yến không thể động đậy ra ngoài. 

"Hắn?"

Người thú bên kia lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chính là hắn, không biết vị thủ lĩnh này có thể giao hắn cho chúng tôi hay không."

"Minh Thù ngươi..." 

Minh Thù khom lưng chặn miệng Lạc Yến, quay đầu về phía người thú của bộ tộc Cá Sấu cười khẽ: "Có thể chứ."

Lạc Yến: “...”

Có lẽ đối phương không ngờ dễ dàng như vậy, kỳ lạ nhìn Minh Thù. 

"Nhưng..." Ánh mắt Minh Thù đảo qua bọn họ: "Các người lấy cái gì để đổi?"

“Sao?”

Người thú đối diện có chút ngơ ngác. 

Nhưng nghĩ lại, người thú này do cô bắt được, dùng đồ để đổi cũng không quá đáng.

"Bộ tộc chúng tôi cách nơi này khá xa, không mang nhiều đồ lắm, nếu người không chê chúng tôi có thể dùng vũ khí để đổi, loại vũ khí này bắt con mồi dễ dàng hơn."

Minh Thù xua tay: "Ta lấy vũ khí làm cái gì lại không thể ăn, lấy thức ăn để đổi." 

Thức ăn?

Cái này...

Người thú bộ tộc Cá Sấu cố gắng thuyết phục Minh Thù: "Vũ khí của chúng tôi bắt con mồi rất thuận tiện, ta tin rằng..." 

Minh Thù mỉm cười: "Không có thức ăn không bàn gì nữa."

Người thú bộ tộc Cá Sấu: “...”

Nhìn số lượng người thú trên núi, người thú bộ tộc Cá Sấu chỉ có thể chấp nhận điều kiện của Minh Thù, thế nhưng Minh Thù lại nói không muốn lấy thịt, bọn họ lại muốn chửi người. 

Ôn Noãn nghe nói Minh Thù muốn dùng thức ăn để đổi tên người thú cô nhặt về, nhanh chóng chạy qua đó.

Cô muốn ngăn cản Minh Thù, nhưng lúc trước khi ở phòng bếp, người thú kia đã tấn công cô...

Người thú bộ tộc Cá Sấu ở bên ngoài khó khăn lắm mới gom góp đủ thức ăn. 

Minh Thù nhìn đồ ăn, rất sung sướng ném Lạc Yến qua, thuận tiện khen hắn một câu: "Ngươi vẫn có chút lợi ích, thật đáng yêu."

Lạc Yến bị chặn miệng, nhưng mặt lại cười, trong đôi mắt ánh lên tia nhìn quái dị chợt nhìn có chút dọa người.

Minh Thù phất tay về phía hắn. 

Người thú bộ tộc Cá Sấu đổi được người, cũng không ngừng chạy lập tức rời khỏi.

"Thủ lĩnh... Người có cảm thấy những người thú vừa rồi có chút kỳ quái không?" Danh Chiết nhìn người thú bộ tộc Cá Sấu rời khỏi, hạ giọng hỏi Minh Thù.

“Kỳ quái chỗ nào?” 

Danh Chiết nhíu mày: "Bọn họ không phải nói người thú kia bị Vu Linh khống chế sao? Nhưng sao bọn họ không có chút lo lắng nào vậy?"

Minh Thù nheo mắt: "Đó là lừa gạt thôi."

Cô mặc kệ đối phương có mục đích gì, chỉ cần không chạy đến chỗ cô quậy phá, cô lấy đồ ăn vặt làm việc là rất tốt rồi. 

Danh Chiết: “...” Sao thủ lĩnh hiểu rõ triệt để như thế?

-

Chuyện Minh Thù lấy thức ăn đổi người thú lập tức truyền ra ngoài, trước đây có người làm như thế nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. 

Các người thú bị giữ trong sơn cốc trồng rừng lạnh run, cũng không dám... có ý nghĩ khác, cố gắng trồng cây, cố gắng trồng cây...

Minh Thù mỗi ngày ngoại trừ đi một vòng bên Hồ Cửu, kéo chút giá trị thù hận thì ở chung một chỗ với Vân Hoang.

Cái gì Vu Linh, cái gì thần thú, cô cũng lười suy nghĩ... chủ yếu là cô không hỏi Vân Hoang được gì. 

Mãi mãi cũng là hỏi gì cũng không biết.

Cho nên có thời gian, còn không bằng ăn nhiều khoai lang bồi bổ não một chút.

Bốn phía sơn cốc dần dần khôi phục, ngoại trừ những nơi đặc thù, đều không nhìn thấy vết tích của lửa nữa. 

"Thủ lĩnh, những người thú này làm sao bây giờ?" Danh Chiết xin chỉ thị của Minh Thù, xử lý những người thú kia như thế nào.

"Trồng cây xong thì đuổi ra ngoài... Mọi người muốn giữ lại ăn cũng được."

“...” Hiện tại các tộc nhân đều ăn chay, không ăn thịt đó? 

"... Hồ Cửu bọn họ thì sao?" Những người thú này vẫn bị trói.

"Mở đại hội phê đấu, đuổi ra ngoài." Minh Thù thuận miệng nói.

Đều dùng để đổi đồ ăn vặt, giết không được! Chẳng những giết không được, còn phải giựt dây bọn họ tiếp tục gây chuyện. 

Sao những việc nhân vật phản diện này phải làm...

Càng lúc càng giống một người mẹ vậy?

"Đại hội phê đấu?" Danh Chiết nghi hoặc, đây là cái gì? 

Rất nhanh thì Danh Chiết cũng biết đại hội phê đấu là cái gì.

Minh Thù tập hợp tất cả người thú lại, kêu các người thú lần lượt lên ân cần thăm hỏi thủ lĩnh của bọn họ.

Đánh xong có thể đi. 

Không đánh?

Được! Để thức ăn lại!

Dù sao những bộ tộc tham gia lần này đều có sức mạnh, những bộ tộc không có sức chiến đấu đều không có tham gia, dùng thức ăn chay đổi thịt để ăn, tin chắc những người thú kia nhất định sẽ đồng ý. 

Nếu không được có thể dùng đất đai để đổi.

Dù sao cô cũng không ngại có nhiều đồ ăn vặt.

Hồ Cửu bị đánh cùng với thủ lĩnh: "..." Có câu bà nó nhất định phải nói! 

-

"A Cửu..." Thương Tu ôm lấy Hồ Cửu, Nhiếp Phàm đứng ở bên cạnh, che cánh tay của mình.

Hồ Cửu thất vọng về hai tên giống đực này. 

Rõ ràng lúc bọn họ ở bên người Ôn Noãn, lợi hại như vậy...

Sao đến đây thì không còn chút lợi ích nào cả?

"Ta không sao." Hồ Cửu lắc đầu: "Mọi người không có sao chứ?" 

Nghe Hồ Cửu quan tâm mình, Thương Tu lập tức vui vẻ, cho dù có chuyện gì cũng sẽ nói mình không sao.

Nhiếp Phàm cũng lắc đầu theo, bày tỏ chính mình không sao cả.

Hồ Cửu chỉ là thuận miệng hỏi, trong lòng căn bản không hề quan tâm bọn hắn. 

"Dao Lạc..." Hồ Cửu nhìn về phía thủ lĩnh Chó Mực, cô kiêng kỵ Thương Tu và Nhiếp Phàm ở đó, không dám nói chuyện của Vu Linh chỉ nhẹ nhàng nói: "Dao Lạc làm sao bây giờ?"

Thủ lĩnh Chó Mực thực sự sợ rồi, hắn đen mặt: "Ngươi còn muốn làm cái gì?"

"Lẽ nào cứ như vậy sao? Nếu chúng ta không làm gì, về sau... về sau ai biết cô ta sẽ làm ra cái gì." Giọng Hồ Cửu yếu ớt, tràn đầy lo lắng. 

"Nếu không... thì sao?" Giống cái kia, dù cho Vu Linh tới thực sự có thể thắng sao?

Thủ lĩnh Chó Mực không rõ ràng lắm, nhưng sâu trong lòng hắn có giọng nói nói cho hắn biết, không nên tiếp tục nữa sẽ chết đó.

Hồ Cửu không cam lòng: "Nhưng..." 

Thủ lĩnh Chó Mực sốt ruột: "Các người xong chưa vậy."

Hồ Cửu nhìn thủ lĩnh Chó Mực dẫn những người thú trong bộ lạc rời khỏi, những người thú còn lại tuy là trong lòng phẫn hận, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước cũng nhao nhao rời khỏi.

Hồ Cửu nắm chặt hai tay: "Nhu nhược." 

Thương Tu quan tâm hỏi: "A Cửu, em nói cái gì?"

Hồ Cửu tái nhợt nghiêm mặt lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ là lo lắng... Chúng ta sau này...”

Thương Tu lập tức vỗ ngực cam đoan: "A Cửu em đừng buồn chán, tôi nhất định sẽ giúp em báo thù." 

Hồ Cửu đáy lòng khinh miệt, ngươi có thể làm cái gì.

"A Cửu, chúng ta đi về trước đi." Nhiếp Phàm cũng lên tiếng: "Lúc này còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Hồ Cửu trong lòng không kiên nhẫn, nhưng nét mặt vẫn hiền lành đáp ứng: "Ừm." 

-

Vì bộ tộc Rắn Độc hơi gần, cho nên bọn họ cùng nhau trở về bộ tộc Rắn Độc.

Lúc Thương Tu bôi thuốc cho Hồ Cửu, cũng thuận tiện làm gì đó một lần với Hồ Cửu. 

Hồ Cửu càng ngày càng bất mãn với Nhiếp Phàm và Thương Tu, thế nhưng ở trên giường cô vẫn rất thoả mãn bọn họ.

"A Phàm..." Giọng Hồ Cửu đầy sự mê hoặc của hồ ly: "Anh giúp tôi... Giúp tôi giết Dao Lạc có được hay không?"

Thương Tu hoàn toàn đắm chìm trong trong dục vọng, nghe giọng nói mềm mại của Hồ Cửu, theo bản năng đồng ý: "Được, em muốn cái gì tôi đều cho em, A Cửu... A Cửu..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play