Một đám xã hội đen bị bắt về hiện nguyên hình... Không phải, chó mực kêu rên đầy đất.
"Đừng đánh, chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi..."
"Hu hu hu... Đau quá, cái mông của tôi."
"Cái đuôi của tôi, hu hu..."
Ôn Noãn trợn to mắt nhìn sự hỗn loạn trước mặt. Người thú trước đây còn vô cùng dữ tợn, lúc này biến trở về hình thú nằm đầy trên mặt đất. Bộ dạng đó đúng thật có chút hài hước buồn cười.
Nhưng Ôn Noãn lại không cười nổi.
Cô gái kia... có dao!
Cô không phải người của thế giới này?
Tới nơi này lâu như vậy, Ôn Noãn cũng biết thế giới này không có thứ đồ sắt này.
Minh Thù đánh chó xong, một bộ dạng như bị rút hết sức lực, nhanh chóng lấy trái cây bổ sung thể lực.
Ôn Noãn cứ nhìn cô đứng ở đó ăn trái cây.
"..."
Cô ấy là tới cứu bọn họ sao?
Minh Thù bổ sung thể lực xong, giẫm một cái lên người thú đang chuẩn bị bò dậy, hai mắt người thú trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Minh Thù đi tới bên cạnh Ôn Noãn, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, người này... là người thú.
Nhưng tại sao cô ấy lại có dao?
Chẳng lẽ là thế giới này thực sự có đồ sắt, chỉ là trước đây cô không có tiếp xúc được?
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nuốt nghi vấn đến cửa miệng trở về, không dám tùy tiện lên tiếng nhận thân thích.
Ôn Noãn nghe người trước mặt nói: "Tôi cứu cô, sau này cô phải làm đồ ăn ngon cho tôi."
Trong kịch bản từng đề cập vị nữ chính này biết làm đồ ăn.
Thế giới như vậy, nếu nữ chính không có kỹ năng nấu ăn, vậy thì hết cách sống rồi.
Ôn Noãn: "Hả?"
Mặc dù không hiểu vì sao người thú này có chút kỳ lạ, đưa ra yêu cầu như vậy nhưng Ôn Noãn dùng tốc độ gà con mổ thóc gật đầu.
Cô cho là bản thân xong rồi.
Hiện tại có thể cứu mình, đương nhiên đồng ý rồi.
Lúc này Minh Thù mới mở trói cho cô ta, Ôn Noãn đứng lên vận động tay chân có chút cứng đờ.
Cô ta quan sát Minh Thù, xác định Minh Thù cũng không nguy hiểm, Ôn Noãn mới có chút yên tâm.
"Tôi... Tôi có thể thả bọn họ sao?"
Minh Thù liếc một cái, phất tay: "Tùy ý."
Hai mắt Ôn Noãn tỏa sáng, tính tình những người thú này cũng không phải là rất xấu.
Cô thả những người thú còn lại, những người thú này đều là bị bộ tộc Chó Mực bắt cóc về, đa số đều là người thú của bộ tộc bên cạnh.
"Cái đó... có thể mượn con dao không?" Ôn Noãn thận trọng hỏi.
Minh Thù gặm trái cây thật có tinh thần, thuận tay ném đao qua đó.
Sau một lúc, cô chợt quay đầu: "Cô làm gì thế?"
Trẫm không ngờ cô ta là nữ chính hung tàn như vậy!
Tay Ôn Noãn run một cái, yếu ớt nói: "Cho... làm đồ ăn cho cô... không phải cô... bảo tôi giúp cô làm đồ ăn sao?"
Minh Thù: "..."
Minh Thù yên lặng nhìn một con thỏ xám dưới tay Ôn Noãn, con thỏ này đã chết, chắc là do người thú của bộ tộc Chó Mực giết.
Thế nhưng...
"Bọn họ đều là người thú." Minh Thù nhắc nhở Ôn Noãn.
Ôn Noãn "ơ" một tiếng, yếu ớt nói: "Không phải đâu... đây chỉ là con thỏ bình thường."
Minh Thù nhăn mày: "Thế giới này lấy đâu ra thỏ bình thường, tất cả động vật sinh ra chính là người thú."
Tay Ôn Noãn run một cái, dao trực tiếp rơi trên mặt đất, sắc mặt cô trắng bệch.
Tiếp đó Ôn Noãn liền nhào tới bên cạnh điên cuồng nôn.
Người thú còn lại không hiểu nguyên do.
Lúc Ôn Noãn bị bắt, thực ra cũng chưa ăn bao nhiêu thứ, trong dạ dày chỉ có một chút nước chua.
Cô khó chịu che phần bụng: "Nhưng... trước đây có người thú nói với tôi trên người có dấu vết này đều là động vật bình thường."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn tái nhợt, chỉ vào phần bụng của thỏ. Nơi đó có một vòng giống vết tích biểu tượng mặt trời, màu sắc gần với màu lông, hầu như không nhìn ra.
Bên cạnh có người thú lên tiếng: "Đây là khế ước."
Giữa người thú giống cái và người thú giống đực có một khế ước, một khi ký kết khế ước thì không thể lại có người thú khác.
Đương nhiên phần khế ước này là do giống cái làm chủ, giống cái có thể sở hữu nhiều bạn đời giống đực.
"Người thú này không thể ăn nhiều thịt." Người thú biết được nhao nhao mở miệng: "Vì có chứa sức mạnh khế ước, ăn nhiều sẽ làm người thú phát điên nhưng thỉnh thoảng ăn thì không sao."
Ôn Noãn được nhóm người thú này phổ cập khoa học, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Từ trước tới nay cô ta đến thế giới này gặp không ít người thú nhưng hầu như đều chạy bán mạng, đâu có thời giờ đi nghiên cứu những thứ khác.
Ôn Noãn dưới sự an ủi của người thú khác, dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Minh Thù dùng tư thế tiêu chuẩn "nông dân ngồi chồm hổm" ngồi xổm bên cạnh Ôn Noãn, tò mò hỏi: "Người nào nói cho cô biết những thứ này là động vật thông thường?"
Dạ dày Ôn Noãn vẫn có chút co thắt như cũ, cổ họng khô chát, một lát mới thốt hai chữ: "Hồ Cửu."
Minh Thù đoán cũng là nữ chính giả làm.
Ăn nhiều thịt người thú từng có khế ước sẽ phát điên là chuyện bình thường.
Nữ chính mới đến nên không rõ lắm nhưng nếu có người vẫn nói cho cô ta biết như thế, vậy khẳng định là không có ý tốt.
Minh Thù nói: "Cô cũng không phải người của thế giới này, cũng đừng quá lo lắng có lẽ không có tác dụng đối với cô."
Ôn Noãn bắt được trọng điểm.
Đáy mắt cô chợt sáng lên hai ngọn lửa, giọng nói có chút run rẩy: "Cô... Cô vừa nói gì?"
"Có lẽ không có tác dụng đối với cô."
"Không phải, câu trước."
"Cũng đừng quá lo lắng." Phải có sự kiên trì đối với nữ đầu bếp, không thể đánh.
"Câu trước nữa."
"Cô lại không phải người của thế giới này."
Hai tay Ôn Noãn nắm chặt tay Minh Thù, kích động không thôi: "Cô... Sao cô biết? Cô có phải cũng giống như tôi hay không, xuyên đến đây? Cô biết làm sao trở về không? Tôi cũng không muốn ở nơi này nữa."
Minh Thù dùng sức rút tay mình về: "Không phải."
Ôn Noãn bối rối: "Vậy cô... sao lại biết?"
Minh Thù mỉm cười: "Tôi ấy mà. Tôi thật ra là tới cứu vớt cô..."
Minh Thù tiết lộ kịch bản với Ôn Noãn, từ cô ấy là nữ chính, bị nữ chính giả phản kích, kết quả cuối cùng là kết cục thê thảm, nói đến vô cùng cặn kẽ động lòng người.
Sau đó mò mẫm linh tinh một hồi, nói mình là tới cứu vớt cô ta, thay đổi kịch bản này.
Ôn Noãn nghe xong cả người đều ngơ ngác.
"Cô nói sau này tôi sẽ có..." Cô ấy đưa tay diễn tả: "Nhiều người như vậy?"
"..." Mối quan tâm của cô gái này có phải có chút không đúng hay không? Lẽ nào mối quan tâm của cô ta không phải bị Hồ Cửu phản kích sao?