Tư Trầm rời khỏi trò chơi, vô cùng lo lắng ném mũ trò chơi xuống, dường như trên đó có vi-rút đáng sợ gì đó.
Tim Tư Trầm đập cực nhanh.
Hắn cảm thấy mình sắp thở không nổi.
Mắt hung hăng gắt gao trừng mũ trò chơi, mái tóc không đều dán vào đôi má hắn, mồ hôi căng thẳng rơi xuống cằm.
Tư Trầm đột nhiên vươn tay ra chống mặt bàn.
Trong phòng hoa vắng vẻ chỉ có tiếng hít thở hơi gấp của hắn, giống như người sắp cận kề cái chết, mỗi một giây phút là sự vật lộn đấu tranh trong tư tưởng.
Không biết qua bao lâu, Tư Trầm từ từ trượt ngồi trên đất, sau lưng chống vào bàn làm việc.
Sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm, lúc này dán chặt ở trên người nên phát lạnh từng đợt.
Tư Trầm lại giống như không cảm thấy, đôi mắt đen nhánh nhìn hoa linh lan đang nở bên cạnh.
Trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt tươi cười đó.
Nụ cười của cô vẫn nhàn nhạt như vậy, chợt phảng phất cũng không nhìn ra cái gì khác biệt.
Chỉ biết là cô đang cười.
Nhưng mà...
Vừa rồi.
Dường như hắn thấy được một chút gì đó khác biệt.
Tư Trầm không hình dung ra về tình tiết đó nhưng tim hắn đập rất nhanh, rất muốn... đến gần một chút nữa.
Ngón tay cái của Tư Trầm chống khóe môi, ma sát nhẹ nhàng hai cái.
Sớm biết...
Cũng không cần mũ trò chơi vừa nghiên cứu ra.
Cảm xúc chân thật một trăm phần trăm.
Hắn cũng cảm thấy mình ngửi thấy được hương thơm trên người cô.
"Bịch!"
Lúc trợ lý Giáp tiến vào đúng lúc thấy tiên sinh nhà mình chán chường ngồi dưới đất, đối diện gốc cây hoa Linh Lan kia tự tát bản thân một cái.
Trợ lý Giáp: "..."
Trợ lý Giáp chuẩn bị lén rút lui ra ngoài.
"Đứng lại."
Trợ lý Giáp cứng đờ: "Tiên... Tiên sinh?"
"Ai quét dọn nhà kiếng phòng hoa? Sao nhiều muỗi vậy? Nhìn tôi bị cắn à? Cậu muốn bị trừ lương có phải không?"
Thì ra là có muỗi.
Còn tưởng rằng tiên sinh điên rồi chứ!
Trợ lý Giáp vội vàng nói: "Tôi liền cho người quét dọn lại một lần nữa."
"Hừ!"
Tư Trầm đứng dậy nhặt mũ trò chơi lên, khó chịu rời khỏi nhà kiếng trồng hoa: "Nếu mai vẫn còn muỗi, cậu thu dọn đồ cút đi!"
Trợ lý Giáp lạnh run: "Vâng, tiên sinh."
Vì vậy trợ lý Giáp và trợ lý Ất cùng nhân viên vệ sinh tìm muỗi cả đêm ở phòng kiếng trồng hoa.
Kết quả ngay cả chân con muỗi cũng không tìm thấy.
...
Bên Vương Hà Dương kia liên lạc với Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu quyến luyến không rời đối với mũ trò chơi của phòng luyện tập, gần giống với Giang Lưu.
Vương Hà Dương rất vui mừng, cuối cùng cũng có một người bình thường đến đây.
Người bình thường không đến nữa, hắn cũng sắp bị biến thành bệnh thần kinh.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu: Sư phụ sư phụ, người đoán thử tôi đang ở đâu?
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu điên cuồng trò chuyện riêng với Minh Thù trong trò chơi, lộ ra sự vui vẻ và kích động trong giọng nói.
Phong Hòa Tận Khởi: Ở đâu vậy?
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu: Phòng luyện tập. Sư phụ à, nơi đây thật lớn, hơn nữa hoàn cảnh thật tốt.
Phong Hòa Tận Khởi: Sau này chính là thiên hạ của một mình con.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu:???
Có ý gì?
Cái gì gọi là thiên hạ của một mình cô?
Sau đó Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu mới biết người của chiến đội ngoại trừ Giang Lưu, những người còn lại sẽ không tới.
Những người còn lại của câu lạc bộ theo NS nói bọn họ chỉ gặp Minh Thù và Giang Lưu, những người còn lại căn bản chưa từng gặp.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu: Sư phụ, vậy mọi người huấn luyện ở nơi nào?
Phong Hòa Tận Khởi: Chúng tôi đều dựa vào tự do mà phát huy.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu:...
Dường như thế giới quan bị lật đổ.
Đội cô gia nhập là một chiến đội bình thường sao?
...
Sau khi ra danh sách đấu vòng loại, kế tiếp chính là đấu bán kết. Các đội ngũ đều tiến vào huấn luyện chặt chẽ, chỉ có Minh Thù online trò chơi cả ngày khiến một đám người hận không thể chém chết cô.
"Kỷ Hòa Bảo Bảo, có anh chàng đẹp trai tìm cậu này."
Vân Ngư mang theo túi lớn túi nhỏ trở về đều là quần áo mua được, không có đồ ăn vặt, Minh Thù thất vọng đáp một tiếng: "Ai?"
Vân Ngư thả đồ xuống thở dốc: "Chính là anh chàng đẹp trai lần trước cậu nhặt về."
Cô xông đến ôm cổ Minh Thù: "Nói, Kỷ Hòa Bảo Bảo có phải có gian tình không?"
Nhặt về... Tư Trầm?
"Có thể là hắn nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp của tôi, dự định lấy thân báo đáp." Minh Thù đẩy tay cô ta ra, đứng dậy đi ra ngoài ký túc xá.
"Kỷ Hòa Bảo Bảo cậu càng ngày càng tự luyến rồi." Vân Ngư thét ở phía sau.
Minh Thù bỏ mặc Vân Ngư.
Khuôn mặt xinh đẹp là trời sinh đó.
Tư Trầm đợi ở dưới lầu, có thể là bị bà dì quản lý ký túc xá ngăn cản không cho lên lầu, hắn mới để người khác chuyển lời giúp hắn.
Gương mặt đó của Tư Trầm thành công làm cho các cô gái trên lầu ký túc xá ham muốn có được.
Biểu cảm trên gương mặt của thổ phỉ có chút hung hãn, ánh mắt nhìn người như muốn đánh người, không ai dám lên đó bắt chuyện.
Minh Thù khoanh tay, chậm rãi đi tới: "Tư tiên sinh, tìm tôi làm gì?"
Khuôn mặt Tư Trầm khó chịu: "Vì sao không đến làm việc?"
Đã gần hơn nửa tháng cô không xuất hiện.
Từ lần kia...
"Không muốn đi."
Tư Trầm nhìn xung quanh một chút, người vây xem quá nhiều, hắn kéo Minh Thù đi ra ngoài.
Đợi người xung quanh ít đi, Tư Trầm buông cô ra, một lúc lâu không lên tiếng.
Minh Thù chỉ hỏi: "Tư tiên sinh, tôi rất bận rộn, anh có chuyện gì?"
Tư Trầm tiếp tục im lặng.
Biểu cảm càng ngày càng khó chịu.
Minh Thù lui về phía sau hai bước: "Tư tiên sinh anh muốn đánh người, cũng không cần ra tay với ân nhân cứu mạng như tôi chứ?"
Minh Thù lại lùi lại một chút, tiểu yêu tinh thế này là muốn báo thù à?
Nhưng mà Tư Trầm chỉ là giơ tay lên, cởi sợi dây đỏ trên cổ tay hắn xuống, mạnh mẽ kéo tay Minh Thù đeo lên cho cô.
Cổ tay nhỏ bé, sợi dây đỏ hơi lớn.
Tư Trầm cột lại lần nữa, hắn ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt còn chưa chạm nhau đã nhanh chóng dời đi, sau đó...
Liền đi rồi.
Đi rất nhanh.
Cuối cùng hình như là chạy.
Minh Thù nhìn sợi dây trên cổ tay, đây là đồ chơi gì vậy? Có thể ăn không?
Dường như hắn vẫn luôn đeo kia mà...
Màu sắc sợi dây đỏ tươi rất đẹp, không biết là được làm từ cái gì, chuyển động dưới ánh mặt trời có chút lấp lánh, còn óng ánh chói mắt hơn tia sáng của kim cương.
"Keng!"
Tiếng tin nhắn vang lên.
Minh Thù mở ra xem.
Là Thanh Thu Chủng bảo cô nhanh chóng online.
Minh Thù trở về ký túc xá, Vân Ngư đang thử váy mới của cô. Cô xách làn váy xoay vòng trước mặt Minh Thù, chớp mắt với Minh Thù vừa đáng yêu lại xinh đẹp: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, quần áo dễ thương không?"
"Không dễ thương."
Vân Ngư lập tức sa sầm mặt, cô đã chọn rất lâu mà.
Minh Thù sờ đầu cô: "Dễ thương không bằng cậu."
Vân Ngư sửng sốt trước, sau đó khuôn mặt ửng đỏ, lỗ tai và gương mặt đều nóng hừng hực.
Từ lúc nào mà Kỷ Hòa Bảo Bảo lại biết nói chuyện như vậy.
Vân Ngư xoay người đi soi gương, một lát sau lại nghiêng đầu hỏi cô: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, anh chàng đẹp trai vừa rồi tìm cậu làm gì vậy?"
"Không biết, không hiểu ra sao cả." Minh Thù ngồi xuống, cầm mũ trò chơi đeo vào.
"Cậu lại chơi trò chơi?"
"Ừm."
"Không phải thầy của cậu để cậu tham gia vào một hạng mục sao? Sao cậu lại rãnh rỗi như vậy?" Vân Ngư nghi ngờ.
"Ông ta lấy việc nhảy lầu uy hiếp tôi làm, bây giờ tôi sẽ chờ đối phương khai trừ tôi."
Vân Ngư: "..."
Minh Thù: "Nguyện vọng của tôi là được chơi trò chơi, trở thành đại thần."
Vân Ngư: "..."
Rõ ràng có thể dựa vào tài hoa và khuôn mặt đẹp, tại sao phải mê trò chơi chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT