Mùa thu ở Hãm Không Đảo vô cùng bắt mắt với hai màu đỏ trắng phô diễn khắp nơi.
Trắng là hoa lau nghìn sào, như bông như tuyết; đỏ là đỗ quyên khắp đất, như lửa như máu.
Chưa nghe đỗ quyên tháng mười hót, chỉ thấy đỗ quyên tháng mười khai.
Hôm nay chính là tết lúa mới, buổi sáng Bạch Ngọc Đường đã sớm thức dậy, chạy vào trong bếp hí hoáy suốt cả buổi làm ra một đống bánh trôi. Mèo con trước đây từng nói, ở Vũ Kiến Thường Châu có một phong tục khá là xưa, đó là là hàng năm vào ngày này, các gia đình sẽ lấy gạo nếp mới gặt xay thành bột nặn bánh trôi, hấp chín rồi đem ra ngoài trời cúng “Trai thiên”. Khi còn nhỏ, Triển Chiêu thường cùng mẹ chuẩn bị cho mâm cỗ này nên có ấn tượng rất sâu với các loại bánh trôi, chẳng qua là cha mẹ lần lượt qua đời, rồi bản thân lại vào kinh nhậm chức, thế nên mùi vị quê hương này, đã lâu rồi anh chưa được nếm lại.
Nhìn nỗi niềm lóe lên trên đôi mắt của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trong lòng cảm thấy chua xót. Cậu mặc dù cũng mất đi cha mẹ từ nhỏ, nhưng vẫn còn có anh chị yêu thương, đồng thời còn bốn người anh kết nghĩa bao che cưng chiều, rất ít phải nếm mùi vị của cô độc. Mèo kia lại không may mắn được như vậy, lúc nào cũng chỉ có một thân một mình, lại còn thích ôm mọi trách nhiệm vào mình, kể sao hết bao nhiêu đau khổ, tịch mịch?
Từ đó Bạch Ngọc Đường càng chú ý hơn, sau lần cùng Triển Chiêu về quê giỗ tổ, cậu bèn đi theo học cách làm loại bánh này. Đợi đến ngày tết lúa mới, Triển Chiêu trở về từ hoàng cung sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu dùng bộ dạng như đang hiến bảo bối vậy bưng chúng ra ngoài.
Nhìn từng chiếc bánh trôi trắng noãn còn bốc hơi khói, Triển Chiêu kinh ngạc mở to mắt, nói. “Cái… Cái này là cậu làm ư?”
Bạch Ngọc Đường cười nói. “Mèo con, tranh thủ lúc còn nóng nếm thử xem mùi vị có đúng hay không.”
Triển Chiêu cắn một miếng, cảm nhận mùi hương tràn đầy trong miệng, ký ức xa xôi đến gần như mơ hồ, giờ phút này lại hiển hiện thật rõ ràng.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, ngay lập tức nhận được ánh mắt cười đến híp lại của con chuột kia.
Triển Chiêu không kìm lòng được siết chặt hai tay Bạch Ngọc Đường nói. “Ngọc Đường, cảm ơn.”
Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài. “Mèo con, giữa chúng ta có gì phải ơn với nghĩa.”
Từ giờ có tôi, nhất định sẽ khiến cậu quên đi quãng thời gian bơ vơ đó.
Trăng sáng lên cao, bầu trời trong veo, hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười lưu chuyển.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại mỉm cười, làm nhiều năm như vậy, những món ăn vặt ở quê của mèo con càng làm càng nhuần nhuyễn.
Trong ánh chiều tà còn sót lại, Bạch Ngọc Đường lẳng lặng ngồi trên ngọn núi phía sau Hãm Không Đảo.
Trước mặt lau sậy mênh mông, bên người đỗ quyên nở rộ.
Trắng tinh như mây, đỏ thẫm như máu.
Giống như có máu từ sâu trong khóm hoa chảy ra, từ từ tràn vào đôi mắt của Bạch Ngọc Đường.
Ánh mặt trời lặn năm đó cũng đỏ tươi như máu thế này, khiến sa mạc rộng lớn bị nhuộm thành một biển đỏ mênh mông.
Tháng tám trời Hồ có tuyết rơi, nói chi tới cuối thu nơi Mạc Bắc? Đó là nơi sa mạc không cây, cát vàng trải dài, gió bấc cuốn thân, lạnh thấu tận xương.
Bạch Ngọc Đường cả người đầy máu, ống tay áo vốn trắng tinh không vết tích giờ đây đã nhuộm thành màu đỏ ô, mà binh mã Tây Hạ vẫn còn cuồn cuộn xông lên không dứt từ bốn phía.
Chiến trường, nếu so với những miếu đường mà cậu từng trải qua trong giang hồ, khác nhau một trời một vực.
Vết máu trên Họa Ảnh không khô nổi, thanh kiếm này từng làm bạn với cậu đi hành hiệp trượng nghĩa, cùng mèo kia bảo hộ một mảnh thanh thiên, nhưng chỉ một thanh kiếm thì sao chứ, cứu không được người trong thiên hạ…
“Ngọc Đường, Ngọc Đường.” Giọng Triển Chiêu vang vọng bên tai. “Ngọc Đường, là tôi liên lụy tới cậu…”
Mèo thối lại bắt đầu ôm trách nhiệm về mình! Bạch Ngọc Đường đánh mắt nhìn sang, thấy Triển Chiêu cũng là máu đỏ nhuộm thẫm chiến bào, lớn tiếng nói. “Mèo con, sao lại nói như vậy! Chinh chiến nơi sa trường, là vì non sông gấm vóc của Đại Tống, vì bách tính lê dân của nàng. Nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm. Mèo con cậu có phần, sao Bạch Ngọc Đường tôi lại không được?”
Một kiếm chém bay đầu một tên lính Tây Hạ, Triển Chiêu cảm thấy hào khí lại dâng lên, cười vang nói. “Ngọc Đường, dạy đúng lắm, quả thực tôi nói sai rồi! Tôi và cậu đều là tướng lãnh của tòa Long thành này, tuyệt đối không để cho lũ Đảng Hạng Tây Hạ đặt chân vào Lân Châu nửa bước!”
Năm ấy là năm Gia Hựu thứ hai, Tây Hạ khiến dân cường canh tại vùng Khuất Dã, Hà Tây thuộc Đại Tống, sau đó đem quân tới chiếm đóng, không chút che dấu nào ý đồ xâm phạm biên giới. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phụng chỉ xuất chinh, bảo vệ Lân Châu.
Gió bấc cuốn lên mê ly cát vàng, máu tươi từ trên trán nhỏ xuống, cả bầu trời cũng trở nên đỏ thẵm giống vậy.
Binh khí va chạm. chém giết không ngớt, trong mắt liên tục có người ngã xuống, mèo con, ra sao rồi…
Triển Chiêu biết rõ, hôm nay họ bị quân địch vây ở giữa trung tâm, chém giết hơn ba canh giờ, đã gần như sức cùng lực kiệt, cứ tiếp tục như vậy, e rằng bản thân và Bạch Ngọc Đường, còn có hơn một nghìn kỵ binh, đều sẽ phải táng thân nơi đây.
Anh cắn chặt hàm răng, chủ ý đã định, Cự Khuyết thu về, thân kiếm vỗ vào thân chiến mã “Chiếu Dạ Bạch” Bạch Ngọc Đường đang cưỡi, lớn tiếng quát. “Ngọc Đường, đi mau!”
Tuấn mã bị đau, lập tức vọt tới trước, Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt biết ý định của Triển Chiêu, lòng đau như cắt, nói. “Mèo con, chúng ta sinh tử cùng nhau!”
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu nghiêm nghị nói. “Sao cậu có thể không biết tiến thối như vậy? Sinh tử của tôi chỉ là chuyện nhỏ, bảo vệ quốc gia mới là việc lớn. Cậu mau phá vòng vây, báo cho thông phán mau phát cứu binh, tôi ở chỗ này chờ cậu!”
Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, dứt khoát quay đầu, phóng ngựa lao vùn vụt đi,
Cho dù tư tình có nhiều bao nhiêu, cũng không so bằng hận nước thù nhà? Không xa lìa, không rời bỏ, sống chết có nhau, các loại thề nguyền như vậy, đều chỉ có thể chôn vùi trong tiếng chém giết rung trời.
Quay đầu nhìn, gió lớn cuốn lên cờ xí oai phong, Triển Chiêu đứng giữa bầu trời ngập sắc đỏ, mỉm cười giống như năm xưa.
Nhớ lắm lúc ban sơ tới Biện Kinh lần đầu gặp gỡ con mèo kia, trái tim đã thuộc về người đó, tất cả những bực tức khó dằn trong lòng bỗng hóa khói nhẹ, thậm chí chẳng cần như cắt như đánh bóng, như giũa như mài. Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước, đời này kiếp này uống định, một phần hân duyệt cùng ung dung, tươi sáng không sợ bất kì ai nhìn thấy.
Họa Ảnh trong tay khát máu mà run lên, điên cuồng giống đôi mắt chủ nhân của nó vậy.
Chiếu Dạ Bạch giống như mũi tên lướt qua trận địch, Bạch Ngọc Đường trở tay đâm tới, sau lưng quanh co máu của quân lính Tây Hạ, trên ông tay áo lại một lần nhuộm sắc đỏ tươi.
Bốn phía binh khí giao hưởng, sinh tử phân định trong gang tấc.
Bạch Ngọc Đường cười như điên như dại, cát vàng cuồn cuộn sáng chói đôi mắt.
Mèo con, nhất định phải chờ tôi!
Ngọc Đường. Cậu như nghe được tiếng Triển Chiêu gọi mình, thanh âm nhẹ nhàng giống những ngày xưa. Tiến vào trong trái tim cậu, hóa thành gió xuân mềm mại cùng cỏ non khẽ chạm.
Một năm kia, máu tươi bón đất, chồi non sống lại.
Mèo con, là cậu đang đợi tôi, hay là tôi vẫn đang đợi cậu?
Bao lần hoa lau trắng, không thấy người xưa về.
Trăng sáng dần nhô lên cao, số bánh trôi để bên người đã sớm nguội lạnh. Nhìn mây trôi bạc phơ dưới anh sáng, khói sương mịt mờ, Bạch Ngọc Đường thấy trong lòng trống rỗng. Thoáng chốc đã không nhớ được khi nào gặp gỡ, khi nào biệt ly, từ chồi non xanh biếc đợi đến lá đỏ tung bay, một năm một năm nhật nguyệt xoay vần, thời gian tuần hoàn.
Một trận gió nổi lên, làm rối bay mái tóc Bạch Ngọc Đường, thuận tay vuốt xuống, giữa những ngón tay sợi tóc đã trắng phau.
Tình cảnh lúc lần đầu tiên manng mèo con về Tuyết Ảnh Cư vẫn còn như tạc, vậy mà một lời thành sấm, hôm nay thật sự đã là tóc dài như tuyết rồi.
Tiểu đình một đêm, bạch lộ thành sương, không chỉ râu tóc nhuộm sương, mà đáy lòng đã từ lâu hiện lên một tầng sương sắc nhàn nhạt như vậy. Ngay cả tương tư cũng biến nhạt, chỉ còn lưu lại một câu đao khắc sâu vào trong sinh mệnh, lưu lại dếu vết nặng nề.
Núi trời vắng vẻ, trăng sáng bồi hồi, cố nhân từ giã, khi nào trở về?
Cố nhân ngày đã xa, dưới cửa sổ cầm đầy bụi. Ngồi đối một chén rượu, hận vô lực tự châm.
Mèo con, cậu chắc cũng biết, kể từ ngày đó trở về từ Mạc Bắc, tôi không còn thích uống nữ nhi hồng nữa, mà đổi thành thiêu đao tử của Mạc Bắc.
Bởi vì chỉ có loại rượu mạnh như vậy, mới có thể bù đắp được nỗi nhớ nhung của tôi với cậu.
Mèo con, hôm nay là hạ nguyên, hãy để tôi phủi sạch bụi trên cây đàn, vì cậu đánh một khúc “Nhớ người xưa” đi.
Khắp phong khói sương đang vui gì, nhà ngọc nhìn hết hoa nở rộ, núi xanh không giản tóc trắng sinh, cố nhân ngàn dặm chung trăng sáng.
Mèo con, thượng nguyên hàng năm, tôi đều không thể ngăn bản thân tìm đến nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, làm một bàn tiệc lớn, rồi đặt vẽ một cặp đèn lồng.
Trung nguyên hàng năm, tôi sẽ thay cậu về quê giỗ tổ, người thân của cậu là người thân của tôi, chuyện cậu không có thời gian để làm, tôi sẽ làm thay cậu.
Hạ nguyên hàng năm, tôi đều sẽ ở Hãm Không Đảo, đánh một điệu “Nhớ người xưa” cho cậu nghe, thuần túy nhớ nhung, hàng năm vẫn đợi.
Mèo con, cậu chắc biết nỗi khổ một tấc tương tư một tấc tàn, thời gian đủ khả năng nghiền nát tương tư thành tro bụi, mà cái khổ này, năm lần bảy lượt đều vô cùng khó quên, trở thành đá tảng trong cuộc đời, không cách nào vượt qua được.
Có vài người, có một số việc, là có thể kỷ niệm, cũng chỉ có thể kỷ niệm, cam tâm tình nguyện, không cách nào phản kháng, cuối cùng kết thành một kiếp.
Mèo con, cậu đã nói, sẽ chờ tôi trở lại, tôi luôn tự nói với mình rằng cậu vẫn luôn ở đây, nhưng trong lòng thật ra biết rõ, cậu sẽ không trở lại nữa.
Có thể từ trên người cậu nhìn thấu sinh tử, nhưng, tôi thừa nhận, không thể cùng cậu đến suốt đời.
Thế nên mèo con, chờ tôi!
Dưới ánh trăng, đỗ quyên đỏ thẫm biến thành màu tím, giống như màu quan y người đó lần đầu gặp gỡ dưới ánh trăng tròn, khi đó cậu cầm Họa Ảnh, dương dương tự đắc nâng mày, hỏi người đối diện. “Mi chính là Ngự Miêu Triển Chiêu?”
Người trước mặt mỉm cười nói. “Chính là Triển mỗ.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường dần cong lên.
Hoa đỗ quyên rậm rạp thành rừng bao quanh một ngôi mộ lẻ loi, trên mộ bia khắc vài chữ to. “Vân Huy Tướng Quân Vũ Liệt Công Triển Chiêu chi mộ.”
Trận chiến đoạn đạo năm đó, Bạch Ngọc Đường dẫn theo năm trăm bộ kỵ phá vòng vây thoát ra, Triển Chiêu cùng năm trăm binh sĩ còn lại, toàn bộ chết trận.
Quân Tống về triều, Thánh Thượng cảm thán lòng trung liệt của Triển Chiêu, hạ chỉ chiếu phong làm “Vân Huy Tướng Quân Vũ Liệt Công”, Bạch Ngọc Đường cũng được phong lên làm tướng quân. Bạch Ngọc Đường tại đương triều từ chối phong thưởng, tự đỡ linh cữu Triển Chiêu, chôn ở Hãm Không Đảo.
Hai mươi năm sau, Bạch Ngọc Đường mỉm cười dứng trước mộ Triển Chiêu.
Linh cữu nếu đợi cố nhân đến, hoàng tuyền cười một tiếng lại gặp nhau.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT