Edit: Tiếu Tử Kì

Cố Tích Triều nhấp một ngụm rượu, chỉ cảm thấy có chút hơi cay phả vào mặt, vì vậy liền không khỏi nhíu mày. Thích Thiếu Thương nhìn thấy biểu cảm của y như vậy liền nở nụ cười:”Ngươi uống thế này không phải là uống rượu, rõ ràng là uống trà mà, muốn uống rượu phải như vầy.” Nói xong bưng chén rượu lên một hơi uống cạn.

Cố Tích Triều trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương một cái:” Ngươi không cần vừa nói chuyện vừa để cằm chảy máu được không, khó coi chết đi được.”

Thích Thiếu Thương  chỉ nhún vai, không hề nề hà nói:”Nó muốn chảy ta nào biện pháp gì, ngươi cứ làm như không thấy đi.”

Cố Tích Triều  thấy sự vô tư của Thích Thiếu Thương liền nói:”Làm sao mà có thể vờ như không thấy được, máu cứ chảy tí tách, vạn nhất chảy xuống đồ ăn thì làm sao?”

Thích Thiếu Thương cợt nhả nói:” Cứ Ăn đi, đàng nào ăn xong đều quay lại thành máu của mình mà.”

Cố Tích Triều vừa nghe thấy liền cảm thấy da đầu run lên, toàn thân đều nổi da gà, càng nghĩ càng cảm thấy mình điên rồi, mói có thể cùng người thần kình không bình thường này cùng một chỗ ăn cơm.

“Tay.”Cố Tích Triều đột ngột nói.

Thích Thiếu Thương khó hiểu vươn tay ra.

“Mở ra.”Cố Tích Triều tiếp tục ra lệnh.

Thích Thiếu Thương tuy buồn bực nhưng vẫn cứ làm theo.

Cố Tích Triều một bên dùng ngòn cái cùng ngón trỏ nắm lòng bàn tay của Thích Thiếu Thương, nhìn chiếc cằm chảy máu của hắn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Cố Tích Triều làm cho Thích Thiếu Thương có một cảm giác khác thường, y chăm chú theo dõi hắn ( thực ra là cái cằm của hắn), làm cho Thích Thiếu Thương cái gì cũng không nghe được, chỉ trừ tiếng tim đập.

Sau một lát, Cố tích Triều thu hồi tay về, đã thấy Thích Thiếu Thương lại bắt đầu ngồi nhìn mình đến ngẩn người, mỉm cười, đôi đồng tử màu đen lập tức phát ra tinh quang không rõ ràng.

Bưng chén lên trước mặt, Cố Tích Triều vừa lật cổ tay, đem toàn bộ rượu trong chén hất vào mặt Thích Thiếu Thương, nhìn gương mặt tuấn tú có chút khẩn trương, Cố Tích Triều còn cố ý cười nói:”Tuy rằng máu đã ngừng chảy nhưng vẫn còn cần phải tiêu độc mới được.”

Thích Thiếu Thương lau mặt, phát hiện vết thương ở cằm quả nhiên đã không còn chảy máu nữa.

Cố Tích Triều thầm nghĩ, người này cho đến bây giờ, vô luôn mình đối với hắn làm việc gì, nói cái gì, hắn thủy chung không sinh khí, vẫn ngây ngốc, thậm chí còn vui mừng. Cho dù có là ngốc bẩm sinh, nhưng hắn vì cái gì mà vui như vậy?

Nghĩ như vậy, y liền hỏi:”Ngươi vì cái gì mà vẫn luôn cao hứng vậy?”

Thích Thiếu Thương đưa cho Cố Tích Triều một chén rượu, nói:”Ngươi uống hết chén rượu này ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta nói chỉ muốn mời ngươi uống rượu, ngươi ngay cả một ly cũng không chịu uống.”

Cố Tích Triều nhìn chén rượu, thật trong trẻo, ánh mắt của Thích Thiếu Thương cũng trong trẻo như vậy. Y không cho là tay chân của Thích Thiếu Thương có thể giỏ trò trong rượu, mặc dù mơ tưởng có thể giấu diếm được hắn, chính là không biết được tửu lượng thực sự của mình, vạn nhất say thì thật phiền toái.

Thích Thiếu Thương thấy y do dự, liền tiện nói:”Ngươi dù gì cũng là nam nhân, tửu lượng  dù có kém đến đâu thì bảy tám chén vẫn tốt chứ. Nếu ngay cả như vậy mà cũng không uống được, ta sẽ không bức ngươi, trực tiếp nói cho ngươi biết cũng không sao cả.”

Cố Tích Triều bị hắn kích một cái, nghĩ thầm uống một lúc bảy tám chén thì không nổi đi, liền một hớp, đem rượu đổ xuống bụng. Chỉ một thoáng, chỉ cảm thấy có ngọn lửa một đường thiêu đốt từ yết hầu cho tới dạ dày, liền che miệng ho một trận mãnh liệt.

Thích Thiếu Thương thật lòng có tâm muốn mời y uống rượu, nhưng nhìn thấy y ho khụ vất vả như vậy, trong lòng lại không vui chút nào. Vì thế tay tự nhiên liền vuốt lưng y, nhẹ nhàng vỗ chút chút một, nhịn không được liền nói một câu:”Làm cái gì cũng đừng quá sức mình.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng mới biết là lộ, hoàn hảo người nọ chỉ ho khan,tựa như không nghe thấy gì, âm thầm thở ra, tiếp tục nói với y:”Không thể uống được cũng không cần uống nhanh như vậy, không ai bức ngươi. Rất khó chịu sao? Muốn uống nước hay không?”

Cố Tích Triều bỗng nhiên trừng hắn:” Uy, ngươi đang làm cái gì?”

“Ách, bộ khoái.” Thích Thiếu Thương theo bản năng đáp.

Cố Tích Triều như có điều suy nghĩ nở nụ cười:”Trách không được sao lại dài dòng như vậy.”

Một lát sau, Cố Tích Triều tựa như đã trì hoãn quá lâu, chính mình rót một chén, vừa uống vừa nói:”Ta còn quen biết một bộ khoái, hoặc cái gì cũng không nói y như đầu gỗ vậy, hoặc là nói không ngừng nghỉ. Có phải các bộ khoái đều dài dòng như vậy không?”

Cố Tích Triều chỉ ngón tay, một tay nâng chén rượu nhìn Thích Thiếu Thương hỏi.

Thích Thiếu Thương cười ôn hòa hiền hậu mà yếu ớt, nhìn ngón tay của mình cùng y dây dưa:”Ta trước trả lời ngươi câu hỏi thứ nhất của ngươi, bởi vì nhìn thấy ngươi, cho nên ta cao hứng. Còn câu hỏi thứ hai, ngươi lại uống thêm một chén nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết. Đương nhiên cũng không phải không thể không uống, không cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, cũng có thể trực tiếp nói cho ngươi biết.”

Cố Tích Triều không nói gì, lại ngửa đầu,uống cạn một hơi, sau đó cười khẽ đưa Thích Thiếu Thương xem chén rượu không còn một giọt. Thích Thiếu Thương có điểm trách cứ nói:”Ta cũng không thúc giục ngươi, ngươi cần gì phải uống mạnh như thế làm gì?”

Cố Tích Triều cười sâu kín, khóe mắt nhiễm màu thản nhiên, y cũng không nói, chính là vươn hai ngón tay như ngọc mài quơ quơ trước mặt Thích Thiếu Thương, con ngươi thâm sâu như đàm thủy lưu chuyển ba hướng, không tự giác tản ra ý mê hoặc. Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ, mới nhớ tới vấn đề thứ hai y hỏi, hắn khẽ thở dài:”Còn là bởi vì  ngươi.”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play