Edit: Tiếu Tử Kì

Beta: Tuyết Lâm

Khoảnh khắc khi Thích Thiếu Thương nhìn thấy thân ảnh kia thì hắn bỗng nhiên hiểu được, hắn ở trong chốn hồng trần trằn trọc lưu luyến, tĩnh mịch tìm kiếm chỉ vì đôi mắt kia, hắn muốn khiến cho đôi con ngươi thâm sâu như đàm thủy này chứa đựng hình bóng của hắn, hơn nữa đời đời kiếp kiếp chỉ có một mình hắn. Hắn luôn luôn mong muốn, cũng luôn luôn suy nghĩ khi gặp lại y phải nói cái gì mới tốt. Chính là không ngờ vừa đối diện với y thì một câu nói quen thuộc lại tự động phát ra:

“Vị thư sinh này quả thật là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.”

Cố Tích Triều vừa nghe, mi mắt không khỏi buông xuống cười khẽ, nghĩ thầm rằng mìnhđang gặp phải một tên ngốc tử, tùy tiện vừa va phải người liền nói cái gì ” Nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm “, nếu như thế chẳng phải là ngốc tử hay sao?

Nhịn cười, giương mắt nhìn người nọ cũng mắt sáng mày kiếm, dáng vẻ không tầm thường, chỉ là ánh mắt nhìn mình cảm thấy có điểm kì lạ, thế nhưng y cũng chỉ khẽ mỉm cười:

“Ánh mắt của ngươi sáng quắc giống hệt như một tên ăn trộm.”

Thích Thiếu Thương sửng sốt, hắn đương nhiên không biết đối đáp như thế nào, câu nói của y sao lại từ ” Anh hùng khí khái ” trở thành ” Tên ăn trộm “?!

Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương hãy còn thất thần, liền bước đến trước mặt hắn, lay lay hỏi: “Vị huynh đài ngốc nghếch lại hay ngẩn ngơ này, có thể đem sách trả lại cho ta được hay không?”

Thích Thiếu Thương vừa nghe được liền đem sách giấu ra đằng sau, dùng giọng điệu dụ dỗ hài tử nhỏ nhẹ nói:

“Ngươi trước hết hãy nói “Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái”, ta sẽ đem sách trả lại ngươi.”

Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương trong chốc lát liền cười bỏ đi, đã vậy còn không quên thấp giọng khinh bỉ:

“Xui xẻo, gặp phải một tên điên!”

Thích Thiếu Thương thấy thế liền vội vã chạy đến nắm lấy tay Cố Tích Triều, theo bản năng dùng lực lớn, siết chặt lấy cánh tay y.

“Chờ một chút, ta chỉ nói chơi thôi, trả sách lại cho ngươi này.”

Thích Thiếu Thương nói xong liền đem sách đưa tới trước mặt Cố Tích Triều, hắn cảm thấy việc thực hiện kế hoạch từng bước từng bước một thật chẳng bằng không theo thứ tự bước nào. Nguyên lai, lúc nãy hắn thấy Cố Tích Triều kích động quá mức, nhìn quyển sách mới đã bị y nắm đến có nhiều nếp nhăn, vừa nhìn sắc mặt của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương chột dạ nghĩ, xong rồi, y đã nổi giận a!

Cố Tích Triều hơi hơi nhíu mi, lãnh đạm nói: “Ngươi không buông tay, ta làm sao lấy?”

Thích Thiếu Thương lúc này mới chú ý đến, tay trái Cố Tích Triều đang bê một chồng sách, tay phải lại bị hắn nắm chặt, thật sự là không có cách nào.

Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng có lỗi: “Thực xin lỗi, sách này bị nhàu nát mất rồi.”

Cố Tích Triều lại không để ý tới: “Không sao, còn xem được là tốt.”

“Nói cũng đúng, chính là cái kia…” – Thích Thiếu Thương ngập ngừng, muốn tìm câu gì đó để nói tiếp. Ngay lúc hắn đang nghĩ nát óc để tìm lý do giữ Cố Tích Triều, lại nghe thấy thanh âm thiếu kiên nhẫn:

“Ngươi còn muốn nắm tay ta đến khi nào nữa?!”

Thích Thiếu Thương trong đầu chợt nghĩ ra chủ ý: “Ta làm cong sách của ngươi, trong lòng thấy áy náy, ta mời ngươi đi uống rượi coi như là bồi thường?”

Nói xong, cũng không cho người kia có cơ hội trả lời hắn vội vã kéo đi. Cố Tích Triếu vốn đang ôm một chồng sách, mà Thích Thiếu Thương lại không báo trước đột ngột kéo mạnh làm làm trọng tâm y không vững, ngã về phía trước, Thích Thiếu Thương ngay lúc đó liền quay người lại, thế là Cố Tích Triều đúng lúc thuận theo thế ngã vào lòng hắn.

Thích Thiếu Thương là người nhiều năm luyện võ, tuy ngực không đến nỗi cứng rắn như tá nhưng so với mãnh gỗ cũng không khác nhau là bao. Vừa chạm tới là như đánh vào cây, Cố Tích Triều cảm thấy ê ẩm, vừa nhấc đầu lên, đôi mắt như hàn băng âm ngoan trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương rồi tức giận đẩy hắn ra thật mạnh.

Thích Thiếu Thương vẻ mặt lo lắng, nhìn y từ trên xuống dưới không khỏi hỏi dồn: “Thực xin lỗi, là ta hơi lỗ mãng, ngươi không sao chứ, có đau chỗ nào không?”

Thích Thiếu Thương không khỏi nghĩ tới có thể dễ dàng lôi kéo Cố Tích Triều, mượn cơ hội để cầm tay y, kéo y một mạch tới cửa, nhận thấy công lực của y đã giảm, trong lòng không khỏi trầm tư. Cố Tích Triều muốn ác miệng mắng nhưng vừa thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng tự trách của Thích Thiếu Thương thì lời muốn nói lại đành phải nuốt lại vào trong bụng, chỉ lãnh đạm nói:

“Ta không sao.”

Thích Thiếu Thương vẫn chưa yên tâm hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không việc gì chứ? Vừa rồi ngươi ngã cũng không nhẹ, trán ngươi đỏ hết rồi kìa, có bị sưng chỗ nào hay không?”

Vừa nói hắn liền nhanh tay xác định. Cố Tích Triều lùi về sau vài bước, khó chịu nói với Thích Thiếu Thương: “Cho dù nó có bị sưng nhưng ngươi sờ loạn như thế nó sẽ khá hơn chắc?!”

Thích Thiếu Thương gật đầu: “Nói cũng đúng…”

Thế là hắn thu hồi cái tay, khom người đỡ Cố Tích Triều từ trong ngực đứng lên, xếp lại chồng sách cho y rồi mỉm cười nói: “Sách nặng lắm, ta mang giúp ngươi, đi thôi.”

Lần này hắn không dám dùng lực quá lớn, kết quả là Cố Tích Triều liền không một chút sứt mẻ. Thích Thiếu Thương than nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn nam nhân có gương mặt lạnh buốt, hắn vẫn biết, Cố Tích Triều từ xưa đến nay đều không dễ đối phó, hắn muốn bắt y, nhưng rốt cuộc là phải làm thế nào mới tốt?

“Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì thế?” – Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương chậm rãi hỏi.

Thích Thiếu Thương chỉ khẽ mỉm cười: “Ngươi nghĩ ta va vào ngươi là vì cái gì? Ngươi nghĩ ta muốn cướp tiền, hay là…”

Thích Thiếu Thương nói tới đây, đột nhiên kề sát vào Cố Tích Triều, tiếu ý nhàn nhạt mang theo chút tà khí. Cố Tích Triều từ trước đến nay không thích cùng người khác động chạm quá gần, liền lui về phía sau mấy bước, Thích Thiếu Thương lại nhắm mắt đi theo, rốt cuộc cả hai cũng không tạo ra khoảng cách là mấy. Y đang nghĩ phải đá hắn làm sao cho hắn thật thống khổ, lại thấy Thích Thiếu Thương chỉ chỉ phía sau:

“Lùi lại nữa sẽ đụng vào sạp hàng của người ta đấy.”

Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn phía sau, Thích Thiếu Thương thừa cơ ghé vào lỗ tai y thanh âm trầm thấp chầm chậm nói nhỏ: “Hay là… cướp sắc?”

Cố Tích Triều vừa nghe thấy theo quán tính liền mấp máy môi, hàn quang trong mắt nhìn thẳng về phía Thích Thiếu Thương.

“Chính là…”

Thích Thiếu Thương vẫn cười như cũ, lại còn cười thật ấm áp, nụ cười không hề giữ lại: “Ta chỉ muốn mời ngươi uống chén rượi mà thôi.”

Nói xong, hắn xoay người, kéo Cố Tích Triều tới một tửu lầu gần đó. Cố Tích Triều đi theo phía sau, nhìn hắn đối với y không hề phòng bị, nghĩ thầm, lúc này xuống tay cũng là một cơ hội tốt nha.

Tầm mắt Cố Tích Triều chuyển hướng về bả vai của Thích Thiếu Thương, sau đó thấy hắn đang nắm những ngón tay trắng nõn, sạch sẽ của mình. Y cơ hồ không thể tưởng tượng được đôi bàn tay đó không lâu trước đây đã từng nhuốm đầy máu tươi, nhưng cũng không đến nỗi khủng khiếp như vậy, đó là máu cá, không phải máu người.

Y nhớ rõ, khi y cùng Thiết Thủ bắt cá và làm thịt cá, khiến cho tay y dính toàn máu. Thiết Thủ trầm mặc đứng dựa vào cửa, ánh mắt phức tạp nhìn tay y vung lên chém xuống, rõ ràng lưu loát. Từ đó về sau, Thiết Thủ mỗi lần bắt cá đều mang cá đã làm sẵn tới, y hỏi hắn tại sao lại làm như vậy, hắn nói:

“Mặc kệ trước đây tay ngươi đã dính bao nhiêu máu người, hiện tại ta không muốn nhìn thấy tay ngươi dính máu nữa.”

Y nở một nụ cười khinh miệt: “Ngươi sợ ta lại giết người, phóng hỏa, mang phiền toái đến cho ngươi?”

Thiết Thủ tựa vào bàn thở dài: “Không, ta chỉ cảm thấy đáng tiếc.”

Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều nhìn thoáng qua phần lưng không hề phòng bị của Thích Thiếu Thương, y nở một nụ cười nhàn nhạt như cành liễu, thôi, ta cũng muốn thử xem ngươi sẽ giở trò gì.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play