Rất nhanh sau khi Cố Tích Triều cho hắn uống một loại thuốc đặc chế xong, Thích Thiếu Thương liền tỉnh lại. Ngày đó hắn được Thiết Thủ đưa vào phòng Cố Tích Triều để trị thương thì hắn nhân tiện vẫn trú tại nơi này.
Mục Cưu Bình tay chân vụng về không thể giúp được, Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Xuân Thủy lại phải chiếu cố tiểu Phi Vân, Thiết Thủ, Truy Mệnh cũng bộn bề công việc.. cho nên mấy ngày nay đều là Cố Tích Triều ở lại chăm sóc hắn.
Hôm nay Thích Thiếu Thương vừa tỉnh lại liền thấy Cố Tích Triều đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, ánh nắng ban mai ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, nhẹ nhàng đọng lại trên khuôn mặt trắng tuyết không chút tì vết làm Cố Tích Triều càng thêm xinh đẹp huyền ảo, thậm chí lại tăng thêm vài phần nhu hòa. Thích Thiếu Thương liền cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn, cho đến khi ——
“Nhìn đủ chưa?” Cố Tích Triều lãnh đạm mở miệng, ánh mắt vẫn là chuyên chú không hề rời khỏi quyển sách trên tay.
“Khụ… Ngươi biết ta tỉnh?”
“Hừ…” Cố Tích Triều vẫn là không buồn ngẩng đầu.
“Tích Triều, ta muốn uống nước.” Thích Thiếu Thương mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn y bằng vẻ mặt vô cùng tội nghiệp rồi chầm chậm nói.
Nghe vậy Cố Tích Triều hơi nhíu mày một chút, y ngẩng đầu nhìn về phía Thích Thiếu Thương.
Độc của Thích Thiếu Thương đã được bức ra ngoài, chính là nội thương vẫn chưa thể trị khỏi, tính tới tính lui thì giữ lại được cái mạng cũng là một điều may mắn. Mấy ngày nay Thích Thiếu Thương gầy hơn, khiến cho đôi mắt vốn to của hắn thoạt nhìn lại càng lớn.
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương trong chốc lát rồi thở dài một hơi, đứng dậy rót một chén nước, lãnh đạm nhét vào trong tay Thích Thiếu Thương, sau đó xoay người trở lại bên bàn tiếp tục đọc sách.
Thích Thiếu Thương một bên uống nước một bên tiếp tục nhìn Cố Tích Triều. Ngày hôm qua khi Vô Tình đến thăm hắn thì vừa vặn Cố Tích Triều đã đi ra ngoài lấy dược, hắn liền nhân cơ hội hỏi Vô Tình ngày đó làm thế nào Cố Tích Triều biết được hắn đã đột nhập vào Dung vương phủ. Vô Tình trả lời lúc đó là do Cố Tích Triều tự mình đoán ra. Thích Thiếu Thương nghe xong thì có cảm giác dường như chuyện gì hắn cũng không thể gạt được y.
Khi hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện sắc mặt của Cố Tích Triều vốn rất âm u, nhưng theo thương thế càng lúc càng chuyển biến tốt của hắn thì Cố Tích Triều hiện tại đã không hờ hững lạnh nhạt với hắn như lúc đầu. Vừa nghĩ, trên mặt Thích Thiếu Thương đã lộ ra một ý cười nồng đậm.
Lại qua vài ngày sau, Thích Thiếu Thương đã có thể vui vẻ cùng Truy Mệnh uống rượu, khiến cho Cố Tích Triều cảm thấy rất muốn tặng cho hắn hai chưởng thử xem hắn là bị thương thật hay là giả mà có sức khôi phục kinh người như thế! Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương này đáng lý ra phải gọi là cửu mệnh quái thai Thích Thiếu Thương mới đúng!
Hôm nay Truy Mệnh lại lấy ra mấy vò rượu ngon, nói là muốn chúc mừng Thích Thiếu Thương đã khỏi hẳn, mọi người ở đại sảnh tụ họp đông đủ trên cùng một bàn. Cố Tích Triều vốn luôn luôn ở trong phòng một mình ăn tối cũng bị Thích Thiếu Thương kéo đến. Giữa buổi tiệc, đột nhiên có người nhắc đến tiểu Phi Vân, Thích Thiếu Thương lập tức nghiêm túc nói:
“Ngày đó ta ở trong phòng Hình Giang Thiên phát hiện rất nhiều loại dược, ta nghĩ giải dược nhất định là một trong số đó, đáng tiếc ta còn chưa kịp tìm ra đã bị hắn phát hiện.”
“Nếu giải dược ở trong Dung vương phủ thì vô luận như thế nào ta đều phải lấy nó về cho bằng được!”
“Hồng Lệ, ta và nàng mau đi thôi.”
“Ta cũng đi.” Nghe Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Xuân Thủy nói như thế, Mục Cưu Bình cũng kích động đứng lên.
“Không được, Tiểu Yêu, Hồng Lệ, các ngươi là những người thân nhất của Hách Liên lão tướng quân, nếu thất thủ bị bắt thì làm sao giải thích đây? Lão Bát cũng không được. Muốn đi thì vẫn là ta nên đi, dù sao ta cũng đã đến đó một lần, đối với địa hình của Vương phủ cũng tương đối quen thuộc.”
“Ngươi đã quên ngươi đã trở về như thế nào sao? Nếu ngươi lại thương thêm một lần nữa, đừng mơ tưởng ta sẽ bỏ công cứu ngươi.”
“Tích Triều…”
“Kỳ thật, muốn cứu đứa bé kia thì vẫn còn có một biện pháp khác.” Cố Tích Triều vừa nói vừa xoay người tránh đi ánh mắt nóng bỏng mang theo ý cười thõa mãn của Thích Thiếu Thương, gương mặt trắng tuyết của y dần dần ẩn hiện vài mạt đỏ ửng rất không bình thường.
“Cố Tích Triều, có biện pháp thì tại sao ngươi không nói sớm, hại Đại đương gia ta suýt chút nữa đã mất mạng.”
“Lão Bát!”
“Ta nói sai rồi sao? Cố Tích Triều vốn chính là nghi phạm, Đại đương gia đem y mang về Lục Phiến Môn chăm sóc cũng không nói đi, sao lại đem y hết lòng cung phụng như bảo bối? Tức trại chủ năm xưa còn không được như vậy, thử hỏi y có tư cách gì? Còn nữa, y nếu có biện pháp giải độc cho tiểu Phi Vân tại sao lại không chịu nói sớm! Rõ ràng là cố ý không chịu nói ra!”
“Lão Bát…” Mục Cưu Bình này miệng mồm lúc nào cũng khó ngăn, Thích Thiếu Thương trộm quay sang liếc nhìn Tức Hồng Lệ một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT