Thích Thiếu Thương nhất thời choáng váng, hít thở không thông.
Qua hồi lâu, anh mới đau đớn nói: “Tích Triều, bất luận cậu là ai, người cũng được, cương thi cũng tốt, tôi đều không ngại. Nhưng vì sao hãm hại lão Bát? Vì pháp lực của cậu ấy không cao sao?”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Cương thi giết người phải cần lý do à? Muốn giết thì giết.”
Lời còn chưa dứt, bảo kiếm tỏa hàn quang đã đặt trên cổ cậu.
“Tích Triều, vừa rồi trên đường đi xuống đây, tôi vẫn tự nhủ, hình ảnh trong kính không phải là sự thật. Tôi vẫn hy vọng, cậu có thể thề thốt phủ nhận tất cả. Bất luận cậu nói gì, tôi đều nguyện ý tin tưởng! Không ngờ… đáp án lại là thế này.”
Giọng nói Thích Thiếu Thương nhỏ dần, tăm tối.
“Có người nói với tôi, kiếm này chỉ cần nhiễm máu từ tim của cậu là đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi. Tích Triều, tôi không cần làm thợ săn giỏi nhất thiên hạ. Nhưng thù của lão Bát, tôi không thể không báo, cậu có hiểu không?”
Cố Tích Triều nhếch môi, “Tôi hiểu. Ngàn năm qua, tôi giết người hút máu, nghiệp chướng gây ra không sao kể xiết, mạng này bao kẻ muốn lấy. Hôm nay có thể chết dưới Thanh Long kiếm, tôi không oán trách, không hối hận.”
Cậu nhìn thanh kiếm kề bên cổ mình, trầm ngâm một chút, đoạn nói tiếp: “Nhưng tôi có một tâm nguyện chưa đạt được, mong anh có thể thành toàn.”
Thích Thiếu Thương bỏ kiếm xuống, ảm đạm: “Cậu nói đi.”
“Bạch Gia cách đây một trăm dặm là sào huyệt của cương thi. Nơi đó có một con hồng nhan cương thi đang náu mình. Thanh Long kiếm chỉ cần nhiễm máu của tôi, pháp lực có thể khắc chế nó. Thiếu Thương, hứa với tôi, nhất định phải giết nó!”
Thích Thiếu Thương nhíu mày: “Vì cớ gì lại muốn giết đồng loại của cậu?”
Cố Tích Triều thản nhiên: “Không cần hỏi nhiều, giết cương thi là thiên chức của anh, thuận tiện ban cho tôi một ân huệ, cớ sao không làm?”
Thích Thiếu Thương không đáp, chỉ nhìn cậu chăm chăm, ánh mắt dây dưa không muốn xa rời.
Cố Tích Triều cười khẽ: “Sao còn chưa ra tay? Lão Bát đang nhìn kìa. Cậu ta chết thảm như vậy, oán khí vẫn còn, nhất định chẳng chịu siêu sinh. Anh nhẫn tâm mặc cho người anh em của mình làm cô hồn dã quỷ sao?”
Thích Thiếu Thương cắn chặt răng, yên lặng lui ra sau vài bước, huơ Thanh Long kiếm vào khoảng không, khởi động thiên lôi trận của Thích gia: “Lâm —- binh —- đấu —- giả —- giai —- trận —- liệt —- tái —- tiền…”
Khẩu quyết này anh đã niệm qua vô số lần, nhưng chưa lần nào khó khăn, nặng nề đến vậy. Từng chữ thốt ra như máu chảy tràn, ngực đau buốt như vỡ nát.
Thanh Long kiếm phát ra kim quang chói mắt, nhốt chặt Cố Tích Triều ở trung tâm.
Chìm trong một mảnh vàng rực chuyển động không ngừng, Cố Tích Triều không tránh chẳng né, từ từ nhắm mắt. Khóe môi khẽ nhếch, tóc quăn tung bay, gương mặt sáng ngời như nhật nguyệt.
Nước mắt Thích Thiếu Thương lăn dài trên má.
Anh nhìn thấy rừng anh đào thuở nào, thấy pháo hoa trên nền trời xanh thẳm cùng lệ long lanh trong mắt ai, thấy nụ hôn cuồng nhiệt triền miên thiêu đốt giữa đêm khuya giá lạnh…
Anh chẳng thể tiếp tục niệm chú, khẽ buông tay, Thanh Long kiếm rơi xuống đất, kim quang tắt liệm.
Cố Tích Triều kinh ngạc, trong mắt tràn ngập thất vọng ê chề.
“Tôi sẽ đi Bạch Gia ngay bây giờ. Cho dù không có máu của cậu, tôi vẫn có thể bắt nó!” Thích Thiếu Thương nhặt bảo kiếm một mạch chạy đi.
Cố Tích Triều muốn đuổi theo, nhưng nguyên khí đã bị Thanh Long kiếm tổn thương nặng nề, đành trơ mắt bất lực nhìn bóng hình anh khuất xa tầm mắt. Trong lòng oán hận mắng một tiếng, “Đồ ngốc, đi như vậy chẳng phải nộp mạng cho lão sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT