Edit + Beta: Tuyết Lâm

.


Ngay từ đầu, ta đã biết trước kết cục của ta và ngươi trong lúc đó, nhưng ta lại cố chấp không buông, hết lần này đến lần khác đem ta và ngươi ra thử, chính là không cam lòng. Bởi vì… ngươi chưa bao giờ có thể hiểu hết tâm ý của ta đối với ngươi.

Cố Tích Triều đang cười. Thích Thiếu Thương lại càng lúc càng trầm xuống. Hắn rất quen thuộc nụ cười này. Đó là nụ cười rất đẹp, rất băng lãnh, cũng mang theo nét tàn khốc đến lạnh lùng. Hiện tại, ở trong mắt Cố Tích Triều, hắn không phải là tri kỷ cùng y đánh đàn múa kiếm, giữa hai người bây giờ chỉ có thể là địch nhân vĩnh viễn chỉ có kết cục kẻ mất người còn.

Cố Tích Triều hỏi hắn, ngữ khí không nhanh không chậm: “Bộ đầu bắt người hẳn nhiên phải có lý do. Không biết Cố mỗ đã phải phạm tội gì lại làm phiền Thích đại bộ đầu tự mình đến bắt?”

Nghe được sự biến hóa trong cách xưng hô của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương tự biết sự tình dường như càng lúc càng phức tạp.”Ngươi có biết Tiêu Loan – sứ giả hòa thân của Liêu quốc?”

“Không biết.” Cố Tích Triều không chút để ý bắt lấy một chiếc lá vàng rồi tùy ý đùa nghịch, gương mặt tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn về phía Thích Thiếu Thương, “Khi nào thì Thích đại bộ đầu cũng quan tâm tới mấy chuyện cầu thân của Liêu quốc như vậy?”

Thích Thiếu Thương biểu tình nghiêm túc, tuyệt không giống như có ý đùa giỡn: “Ba ngày trước, có phải ngươi đã đến Phong Nguyệt lâu ở Dương Châu?”

Cố Tích Triều sắc mặt đột nhiên thay đổi, sát khí trong mắt cũng bất chợt lóe lên: “Ngươi sao lại biết?”

Thích Thiếu Thương khẽ cắn môi, có một số việc không thể không giải thích: “Ngày đó ta cũng ở cách đó không xa. Người bị ngươi dùng Thần Khốc Tiểu Phủ đả thương chính là Tiêu Loan.”

“A?” Cố Tích Triều ngẩn ra lập tức mỉm cười, “Thì ra là thế, ý đồ ám sát Liêu quốc sứ giả, đúng là một hảo tội danh.”

Thích Thiếu Thương dù là ngốc tử cũng nghe được hàm ý châm chọc trong lời nói của y, thế nhưng hắn cười không nổi, “Cố Tích Triều, Tiêu Loan đã chết, ngay trong đêm Trung thu. Liêu quốc cũng đã hạ chiến thư, trong vòng ba ngày nếu không giao ra được hung thủ sẽ lập tức khởi binh vấn tội.”

Cố Tích Triều nghe xong vẫn mang vẻ thản nhiên, tựa hồ những điều hắn nói không có gì khiến y kinh ngạc. Y chậm rãi nắm chặt chiếc lá vàng trong tay, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngày đó nếu đổi lại là Thích đại đương gia của Liên Vân Trại năm đó, liệu ngươi có ra tay hay không?”

Thích Thiếu Thương trong lòng chấn động mạnh, tay phải siết chặt vỏ kiếm. Không khí trong nháy mắt tựa hồ bị ngưng đọng đến mức nói không nên lời.

Thật lâu sau, mang theo một tiếng thở dài, Cố Tích Triều xoay người sang hướng khác. Những mảnh lá bị bóp nhỏ từ trong tay y tả lả rơi xuống, lẳng lặng cuốn nhẹ vào trong gió thu, hệt như những cánh bướm vô vọng đang không ngừng vùng vẫy.

“Ngày mai, ta theo ngươi vào kinh.”

Thích Thiếu Thương một mình đứng ở giữa sân, cảm thấy gió thu càng lúc càng lạnh lẽo.

Cố Tích Triều vào phòng, đi đến trước giường rồi mệt mỏi ngồi xuống. Minh nhi mở to hai mắt to chắm chú nhìn y, còn có chút kinh hãi như thỏ con bị dọa, điều đó khiến Cố Tích Triều không khỏi mỉm cười. Khi Vãn Tình còn tại thế nàng rất mong muốn có được một đứa con, nếu có thể sinh ra tiểu hài tử một nhu thuận như Minh nhi thiết nghĩ nàng nhất định sẽ rất thích.

Nhưng hôm nay, Vãn Tình đã mất. Mà ngay cả đứa bé này, y cũng bảo hộ không xong. Nghĩ như vậy, Cố Tích Triều không khỏi cảm thấy đau lòng.

Minh nhi thấy y thương tâm, vội cầm tay y cất giọng lo lắng: “Minh nhi không sao cả. Thật đó, một chút cũng không đau.”

Cố Tích Triều nở nụ cười, vỗ vỗ vào khuôn mặt bầu bĩnh của nàng: “Vậy ngươi còn đủ sức làm bánh đậu xanh không?”

Minh nhi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn y: “Ngày hôm qua làm nhiều như thế còn chưa đủ sao? Ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ bị đau răng đó.”

“Ngươi còn nhỏ tuổi, đừng suy nghĩ theo cách của bà cụ non, nếu không tương lai sẽ không có người nào dám cưới ngươi đâu đấy.” Cố Tích Triều mỉm cười đứng lên, chầm chậm đi đến phía trước cửa sổ.

Bên ngoài, một mảnh mây đen không biết khi nào đã che khuất thái dương, không gian rộng lớn trong phút chốc bị bao phủ bởi một mảnh mờ mịt. Cố Tích Triều đứng xoay lưng, khiến cho Minh nhi không thấy rõ biểu tình trên mặt y vào lúc này.

“Ngày mai ta phải đi, Trung thu năm sau có lẽ cũng sẽ không trở về. Cho nên đêm nay, ta muốn đến mộ Vãn Tình từ biệt. Minh nhi, vất vả cho ngươi rồi.”

Minh nhi ngẩn ra, nhưng cũng lập tức hiểu được. Nàng chậm rãi bò xuống giường, trên mặt nở ra một nụ cười sáng lạn: “Minh nhi đi chuẩn bị đây.”

Buổi chiều, Cố Tích Triều đi ra Diệu Thủ y quán. Hoàng hôn như máu, toàn bộ y quán như được phủ lên một tầng huyết quang nhu hòa. Mùa thu, hoàng hôn nơi đây giống như một lời tiên tri, thật xinh đẹp mà cũng thật tàn khốc.

Thích Thiếu Thương đứng ở trước cửa y quán, thấy Cố Tích Triều đi ra hắn liền nói: “Ta lên núi với ngươi.”

“Không cần.” Cố Tích Triều nhíu mày, ánh mắt cũng là tầng tầng băng lãnh.”Vãn Tình không thích nhìn thấy ngươi.” Nói xong, y lạnh lùng bước tới mà không thèm nhìn đến hắn.

Thích Thiếu Thương muốn đuổi theo, thế nhưng không hiểu sao đôi chân mãi cũng không thể động đậy. Lúc này, Thiết Thủ xuất hiện ở phía sau nhẹ vỗ lên vai hắn.

“Ngươi không sợ y chạy trốn sao?”

Thích Thiếu Thương nhìn theo bóng dáng phía xa xa của Cố Tích Triều, sau một lúc lâu sau cất giọng trầm ổn nói: “Nếu y chạy trốn y sẽ không phải là Cố Tích Triều.”

“Vậy ngươi vì sao phải đi cùng y?” Thiết Thủ có điểm kỳ quái nhìn Thích Thiếu Thương, “Cho dù là đã từng là tri kỷ, ngươi như thế có phải là quan tâm hơi quá không? …. Huống chi ngươi cùng Cố Tích Triều trong lúc đó, còn có nhiều thù hận như vậy…”

“Chuyện quá khứ đừng nên nhắc lại.” Thích Thiếu Thương đánh gảy lời nói của Thiết Thủ, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, kế đó lại hăng hái tươi cười, “Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau uống rượu, hôm nay ta mời ngươi, nhất định uống đến không say không về.”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play