Kreacher rất nhiệt tình khi biểu hiện với Harry, hận không thể đem toàn bộ thứ tốt trong nhà nhét hết cho Harry. Làm Sirius nhìn một bên ghen tị chua lè: “Rốt cục thì ai mới là chủ nhân của nó chớ…”
“Được rồi mà, Sirius…” Remus cười đập nhẹ vô vai chú một cái, “Kreacher chịu chăm sóc Harry thiệt tốt là được rồi mà anh còn muốn làm sao nữa đây hửm?!”
Harry chỉ mỉm cười tiếp nhận sự phục vụ của con gia tinh — chuyện này đối với nó mà nói mới là cổ vũ lớn nhất. Sau khi bữa tối kết thúc, cậu hỏi: “Kreacher, đồ vật trong phòng ta đã chuẩn bị xong chưa?”
“Kreacher đều chuẩn bị xong thưa Harry tiểu chủ nhân!” Kreacher hưng phấn nắm chặt tay thành nắm đấm, “Kreacher là gia linh tốt, làm xong hết thảy chuẩn bị cho tiểu chủ nhân!”
“Cảm ơn mi, Kreacher.” Harry gật gật đầu.
“Kreacher tình nguyện vì tiểu chủ nhân làm tất cả mọi chuyện!” Kreacher thét chói tai, thanh âm của nó bén nhọn, làm lỗ tai Harry giống như bị tàn phá, cậu không chút dấu vết lui về phía sau một chút, hi vọng làm giảm đi một ít đê-xi-ben xâm nhập vô cái lỗ tai đáng thương của cậu.
Màn đêm buông xuống, Harry tự ếm cho mình một cái thần chú lông vũ cho bước chân, mặc áo tàng hình, lặng lẽ đi xuống lầu. Lúc đi qua phòng, Harry nghe thấy bên trong truyền đến vài tiếng động lạ, cậu kỳ quái mà đem lỗ tai dán trên cửa. Nhưng lập tức, cậu rụt đầu trở về, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, cái thanh âm kia hình như.. Được rồi, lúc Sev với chính mình làm vài chuyện… Mình cũng sẽ phát ra loại thanh âm này…
Nhưng là loại thanh âm này từ chính trong miệng cha đỡ đầu của mình phát ra thì… Được rồi, kỳ thật cậu cũng không phải không thể tiếp nhận, chỉ là… Chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi! Harry một bên suy tư một bên xuống lầu: kỳ thật với chuyện tình cảm giữa cha đỡ đầu với chú Remus, bản thân mình trước kia đã cảm thấy rất hoài nghi, nhất là cái ôm của hai người bọn họ ở lều thét, cảm giác, cảm thấy có hơi quái dị… Hiện tại xem ra, mình năm đó suy đoán không sai. Chỉ là… Vì sao cha đỡ đầu nhà mình là người ở dưới chớ?! Cậu cảm giác, cảm thấy người ôn hòa giống Remus như vậy mới là người phía dưới kia, chẳng lẽ… Cái này là cái gọi là… Thâm hiểm?
Harry lắc đầu, đem những cách nghĩ kỳ quái quăng ra khỏi óc. Như vậy cũng tốt, thừa dịp hai người Sirius bọn họ đang bận rộn, mình càng dễ dàng thừa cơ đem chuyện hộp dây chuyền Slytherin xử lý. Harry đi qua cửa phòng bếp, bố trí tĩnh âm chú thật kỹ, sau đó mới gọi gia tinh gia tộc Black: “Kreacher!”
“Tiểu chủ nhân có gì cần phân phó?” Kreacher rất nhanh xuất hiện.
“Kreacher, ngươi còn nhớ Regulus không?” Harry trực tiếp hỏi.
Kreacher vốn ngây ra một lúc, lập tức bắt đầu khóc rống văng nước mắt, đầu không ngừng dộng thẳng xuống sàn nhà: “Kreacher không phải gia tinh tốt! Kreacher thật xin lỗi tiểu chủ nhân Regulus! …”
“Ngừng… Dừng lại!” Harry rất may mắn mình đã dùng tĩnh âm chú, “Kreacher, dừng lại! …” Cậu thấy gia tinh đang lớn tiếng thút thít nỉ non, không khỏi đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, “Tốt rồi, Kreacher! Nếu như… Ta có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này thì sao?”
Kreacher lập tức ngừng khóc, kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn: “Harry tiểu chủ nhân có biện pháp? Harry tiểu chủ nhân có thể hoàn thành tâm nguyện của tiểu chủ nhân Regulus?”
“Đúng vậy.” Harry gật gật đầu, “Nếu như… Ngươi nguyện ý nói, ta ngay bây giờ sẽ có thể giúp ngươi đem cái kia cái hộp kia xử lý luôn — ngươi thấy thế nào?”
Kreacher lớn tiếng khóc nức nở, cảm động nói: “Ah Harry tiểu chủ nhân thật sự là tiểu chủ nhân tốt nhất trên đời! Kreacher… Kreacher tình nguyện vì Harry tiểu chủ nhân làm bất cứ chuyện gì…”
“Được rồi, trước tiên đem thứ đó ra đi.” Harry phân phó nó.
“Kreacher lập tức đi ngay!” Kreacher lấy ra một cái khăn hết sức bẩn thỉu, chùi chùi mũi, liền biến mất. Mấy phút đồng hồ sau, gia tinh xuất hiện lần nữa, đem cái hộp đưa cho Harry.
Harry liếc nhìn cái hộp kia, thân hộp màu xanh bạc, trên mặt còn có một con rắn, không sai, chính là hộp dây chuyền Slytherin. Harry thoả mãn gật đầu: “Ta hiện tại thiêu hủy thứ này trước mặt ngươi.”
“Harry tiểu chủ nhân thật vĩ đại!” Kreacher thét chói tai.
Harry lấy đũa phép ra, cậu cũng không muốn dùng Herpo. Một mặt là không muốn lộ ra chuyện mình có được Tử Xà, mà một mặt khác… Được rồi, Herpo bây giờ còn đang trong rừng cấm, lần này được nghỉ hè bởi vì mình phải xuất ngoại, cho nên không có mang nó theo. Làm bây giờ xà quái còn đang giận mình nữa chứ!
Ngọn lửa quỷ màu đen cắn nuốt hộp dây chuyền Slytherin, một ảo ảnh màu đen giãy dụa xuất hiện từ trong hộp, miệng nó mở rộng, giống như muốn phát ra cái giọng thét thảm thiết thê lương. Harry lẳng lặng nhìn cái ảo ảnh kia vặn vẹo bốc lên từ trong lửa quỷ… rồi cũng dần dần biến mất trong ngọn lửa đen…
Đã xong, Harry nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi về phía trước đem cái hộp dây chuyền kia lúc này đã trở nên đen kịt cầm lên. Kreacher khóc rất lớn: “Regulus tiểu chủ nhân! Regulus tiểu chủ nhân! Nguyện vọng của ngài đã hoàn thành!”
“Cầm đi đi, Kreacher.” Harry đem hộp dây chuyền đưa cho nó, “Đây là thứ mà ngươi xứng đáng có.”
Kreacher vừa mừng vừa sợ nhìn Harry: “Harry tiểu chủ nhân đem cái này cho Kreacher?! Kreacher… Kreacher…” Nhất thời nó không biết nên nói cái gì luôn.
“Đương nhiên, đây là vật Regulus lưu lại, là biểu tượng cho sự anh dũng của chú ấy.” Harry cúi người, đem hộp dây chuyền đeo vô cổ của nó, “Vì Regulus, chúng ta không thể nào quên vị anh hùng này…”
Kreacher khóc đến rất khó coi, cảm kích cúi đầu với Harry cúi đầu, sau đó nó khóc nức nở biến mất.
Sáng ngày thứ hai, Kreacher đã thức dậy rất sớm, nó đặc biệt đem mình sửa sang lại một lượt, sau đó chuẩn bị một bàn ăn sáng thật lớn và phong phú. Làm Sirius sợ tới mức vừa xuống lầu là trợn mắt há hốc mồm, lôi kéo Remus đang ở bên người hỏi: “Remus, tớ có hoa mắt không dzậy?”
Người sói cười khổ một tiếng: “Tớ đoán là Kreacher đột nhiên thông suốt rồi?”
“Thông suốt? Nó sẽ như vậy sao hả?” Sirius cảm khái, “Nó có hạ độc ở trong cái bàn đồ ăn đó không cậu nói coi…”
Kreacher nhìn thấy hai người, lập tức cung kính nói: “Chúc buổi sáng tốt lành chủ nhân Sirius! Chúc buổi sáng tốt lành ngài Lupin!”
Nó còn chào tụi mình… Sirius trao đổi ánh mắt với người sói, trong mắt hai người đều là vẻ khó tin.
“Chào buổi sáng Sirius!Chào buổi sáng Remus!” Harry mặc đồ ngủ ngáp dài từ sau lưng hai người đi vô bếp.
“Chúc buổi sáng tốt lành tiểu chủ nhân Harry!” Kreacher hưng phấn thét chói tai, “Kreacher chuẩn bị rất nhiều đồ tiểu chủ nhân Harry thích ăn!”
“A… Cám ơn…” Harry ngáp dài, tối hôm qua cậu bận tới hơn nửa đêm, còn chưa tỉnh ngủ nữa, “Vất vả ngươi rồi…”
“Ah Harry tiểu chủ nhân cám ơn Kreacher!” Kreacher dùng một tấm khăn trà mới lau mũi, “Kreacher quá cảm động…” Nói xong lại đi pha sữa bò cho Harry.
Harry nhấp một hớp sữa bò, nhìn qua hai người còn đứng ở cửa: “Hai người làm sao vậy? Không đói bụng sao?”
“Kreacher cũng chuẩn bị trà và cà phê cho chủ nhân Sirius và ngài Lupin!” Kreacher hưng phấn la, “Kreacher lập tức đi lấy ngay!”
Nhìn Kreacher hào hứng bận trước bận sau, Sirius ngồi xuống cạnh Harry, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Harry, nó… Làm sao vậy?”
“Đại khái là đột nhiên nghĩ thông suốt á…” Harry nhún nhún vai, “Con chỉ nói với nó, chú là người đàn ông cuối cùng của gia tộc Black, nếu nó còn muốn gia tộc Black tiếp tục kéo dài nữa, phải đối xử tốt với chú hơn một chút…”
“Thoạt nhìn Harry hiểu rất rõ suy nghĩ của mấy gia tinh này nha.” Remus lấy rau trong dĩa Sirius gắp vô dĩa mình, làm Harry nhìn một bên cảm khái, nhịn không được nói: “Remus…” Cậu nghĩ nghĩ, hình như lại cảm thấy lời này không ổn lắm, lại nuốt ngược trở vào.
“Sao vậy?” Remus mỉm cười nói.
Harry lắc đầu: “Không có việc gì…” Chuyện này vẫn đợi tự họ sau này nói cho mình đi… Dù sao, đây là chuyện “Người lớn” mà.
Con diều hâu màu đen cao ngạo Claw của nhà Malfo vài ngày sao mang đến cho Harry thư của Draco, còn có cú mèo của Hogwarts cùng chờ. Hai loài chim hiển nhiên rất không thích cùng bàn, nhất là Claw của Malfoy, nó tỏ ra là mình rất khinh thường cái con cú đầy tro bụi kia của Hogwarts.
Harry đã đoán được nội dung của thư, cậu gỡ xuống hai phong thư, lại uy vài thứ đồ ăn tốt nhất cho cú mèo cho hai con chim. Con diều hâu nhà Malfoy không để thứ đồ ăn đê tiện dành cho cú kia vô mắt, liếc mắt khinh bỉ một cái, lại nghiêng đầu cái nữa, ta mới không ăn thứ này!., nhìn tới nỗi Hedwing trong ***g la toáng lên: bình thường ta còn không được ăn đó! Mi còn dám nói không tốt! Cú mèo Hogwarts lại ăn rất vui. Harry lắc đầu, vỗ vỗ diều hâu: “Claw, chỗ ta bây giờ hông có thịt tươi, mày miễn cưỡng một chút đi…”
Claw kêu to một tiếng: loài ưng cao ngạo mới không thèm ăn thứ này!
Harry bất đắc dĩ, chỉ có thể cho nó đi, cúi đầu mở phong thư ra. Thư Hogwarts là danh sách sách vở dùng cho học kỳ mới, mà của Draco là mời mình cùng đi Hẻm Xéo mua sắm. Viết xong hồi âm, nhìn xem hai con chim biến mất ngoài cửa sổ, Harry nhấc bút, bắt đầu viết thư. Thư gửi cho Snape, Harry nói cho anh biết mình đã giải quyết xong hộp dây chuyền Slytherin, cũng viết rõ ngày mình muốn đi Hẻm Xéo. Harry buông bút, gấp lại lá thư, nghĩ nghĩ, cậu lại mở lá thư ra lần nữa, ở dòng cuối thư bổ sung một câu: “I miss You very much…” Rồi mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Con cú màu trắng trong ***g kêu to, Harry đem cô nhỏ thả ra, cho nó ăn ít thức ăn, sau đó đem thư buộc lên chân cô, trầm giọng nhỏ nhẹ: “Cô bé ngoan, đem thư mang cho Sev…”
Hedwig dụi cái mỏ lên tay cậu, vươn cánh, bay ra ngoài cửa sổ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT