Mỗi năm một lần không thay đổi, hội nghị giáo sư lại một lần nữa được tổ chức, Snape vẫn mặt lạnh nghe những lời lải nhải của cụ Dumbledore, nhưng suy nghĩ thì đã bay đến bên người Harry, không biết nhóc giờ thế nào? Dù rằng hai người không gặp mặt suốt mấy năm trời, nhưng Giáng Sinh và sinh nhật mỗi năm của Harry, Snape đều gửi cho nhóc một món quà nho nhỏ, anh thừa biết cụ Dumbledore đã phát hiện ra một số chuyện, nhưng cụ cũng không ngăn cản việc làm này. Anh cho rằng, có lẽ Dumbledore đối với Harry và Lily (Anh thẳng thừng bỏ qua thằng cha James Potter chết tiệt nọ) cũng cảm thấy áy náy, nên giờ đây mới không phản đối sự quan tâm anh dành cho Harry.
“… Năm nay… Harry sẽ đến Hogwarts, tôi nghĩ nên để bác Hagrid đi đón cậu bé, nhân tiện… mang Hòn đá Phù thủy về trường. Tôi đã đồng ý với cụ Nicolas, mang Hòn đá Phù thủy vào bảo quản tại Hogwarts dù sao, Hogwarts cũng là nơi an toàn nhất trên thế giới.” Cụ Dumbledore chuyển chủ đề sang chuyện về Hòn đá Phù thủy, “Vậy nên, tôi mong rằng tất cả các giáo sư sẽ cùng với tôi bố trí vài phòng tuyến, để bảo vệ Hòn đá Phù thủy…”
Snape nhíu mày, lão Dumbledore quả nhiên là nhàn cư vi bất thiện, Hòn đá Phù thủy? Thứ nguy hiểm như thế mà cũng dám đưa vào trường học sao! Nghĩ mà coi, đều là vì bồi dưỡng tinh thần ưa mạo hiểm của Harry, chế tạo ra một Chúa cứu thế hợp cách cả đây mà!
“Giáo… Giáo sư… S… Snape… ” Một tiếng nói lắp bắp vang lên bên cạnh, “Thầy… Thầy có ý kiến ha… hay nào không? Về… Về bảo vệ… Hòn… Hòn đá Phù thủy…”
Snape cáu kỉnh trợn mắt ném cho đối phương một cái liếc xéo Quirrel, tên khốn kiếp bị Chúa tể Hắc Ám bám vào ót! Giờ anh không thể hành động hấp tấp thiếu thận trọng, những gì có thể làm chỉ là làm một khán giả, nhìn gã đội chiếc khăn to tổ tướng, ăn nói lắp ba lắp bắp. Snape hừ lạnh đáp: “Đây là việc của ngài Hiệu trưởng, chúng ta chỉ cần nghe theo sắp xếp là được rồi.”
Quirrel hoảng sợ mà co cụm sang bên. Snape nhìn bộ dạng của gã, cười mỉa trong lòng: giả bộ cũng giống gớm nhỉ! Đầu óc Chúa tể Hắc Ám hỏng thật rồi hay sao? Lại đi chọn một thân thể như thế!
Chờ sau khi hội nghị Giáo sư kết thúc rồi, cụ Dumbledore liền gọi giật Snape lại: “Severus… Hôm nay Harry đến Hẻm Xéo, thầy có muốn đi coi thử không?”
“Tôi không có sức mà đi lo cho thằng nhãi ranh nhà Potter đó, thưa ngài hiệu trưởng!” Snape kiềm chế sự kích động trong lòng, “Chẳng phải cụ đã cho lão bán khổng lồ đi đón nó rồi hay sao?”
“Chỉ là tôi thấy quan hệ giữa hai người không tệ, vả lại dù sao cậu bé cũng là con trai của Lily…” Dumbledore nói với hàm ý sâu xa, “Quan tâm thằng bé nhiều thêm một chút, không phải là rất tốt hay sao?”
Lão ong mật đáng ghét này, lại lôi Lily ra nữa! Snape căm ghét màn diễn này, giống như là đang lôi Lily ra để uy hiếp vậy. Anh trừng mắt liếc xéo cụ một cái: “Chiều hôm nay tôi đến Hẻm Xéo mua bổ sung vài món dược liệu, thế đã được chưa?” Nói xong, anh phất áo chùng, quét thành một đường cong duyên dáng, bay lấp loáng theo bước chân, tạo nên một vẻ đẹp khó diễn tả nổi.
Cụ Dumbledore đột nhiên thở dài: “Tính tình anh chàng này cũng thật là nóng nảy, mong là cậu ta và Harry có thể hòa hợp với nhau chút chút…” Quân: Không phải chút chút đâu thưa cụ cười gian tà
ta là Hẻm Xéo phân cách tuyến
“Ba dọc… hai ngang… bên phải” Hagrid cầm trong tay cây dù màu hồng, gõ mũi dù vào tường ba lần, những viên gạch lão chạm vào dường như rùng mình, chúng co lại và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ cái lỗ càng lúc càng lớn và chỉ một giây sau đó, một cái cổng vòm lớn đến nỗi người khổng lồ như bác Hagrid cũng có thể đàng hoàng bước qua hiện ra trước mắt họ. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu, xa tít tắp về phía trước cho đến khi hút tầm mắt mới thôi.
“Chào mừng quý khách đến với Hẻm Xéo!” Hagrid sung sướng toét môi cười nói, “Đến đây nào, Harry!”
Harry sửng sốt không thốt lên lời, nó đi theo bác Hagrid vào trong Hẻm Xéo, ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu trên đống vạc chất bên ngoài cửa hàng gần họ nhất. Những cái vạc đủ các cỡ bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có, một nhãn hiệu treo trên đống vạc cho biết tự khuấy xếp gọn được.
Hẻm Xéo có rất nhiều cửa hàng và tiệm quán, đồ đạc thì cứ bày tràn ra bên ngoài, người người qua lại mua sắm tấp nập. Khi hai người đi qua tiệm dược liệu, nghe một người đàn bà mập mạp đứng bên ngoài cửa tiệm le lưỡi lắc đầu: “Gan rồng gì mà những 70 sickles một ounce, có mà điên…”
Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylops đủ loại cú với màu lông, từ màu nâu vàng, màu nâu đỏ, đến màu rám nắng, màu hạt dẻ cả màu tuyết trắng nữa. Rất nhiều trẻ con trạc tuổi Harry đang ịn mũi vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong với vẻ ước ao. “Coi kìa!” Harry thấy một đứa trẻ trong đám đó nói: “Cán ‘Nimbus 2000′ mới toanh nhanh nhất xưa nay.”
Những tiệm khác, chỗ bán áo chùng, chỗ bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà Harry chưa nhìn thấy lần nào trong đời. Nhiều tiệm chất đầy nhóc những thùng đựng lá lách và mắt lươn. Và hàng núi những sách thần chú, hàng súc to, hàng cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những trái cầu phép.
Harry theo bước Hagrid, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, nơi đây là thế giới của các phù thủy đây sao? Cậu còn nhớ lời Mr nói, khi nhóc đủ mười một tuổi, chúng ta sẽ được gặp lại nhau, chú ấy biết mình sẽ vào học ở Hogwarts, cho nên chú ấy mới nói vậy à? Nó cúi đầu, siết chặt sợi chuỗi bằng bạc giấu trong túi quần: hình chữ thập, bên trên là con rắn quấn quanh, mắt rắn làm bằng ngọc lục bảo lấp lánh sáng giống hệt như ánh mắt mình vậy đó là quà sinh nhật sớm mà chú ấy tặng mình nhân dịp sinh nhật lần thứ mười một, như thể chú ấy biết trước rằng sinh nhật lần thứ mười một của mình sẽ không được bình an, nên mới gửi quà đến trước một tuần cho mình vậy.
Con nhớ chú lắm, Mr Snape à… Harry thầm gọi tên anh trong lòng, hôm nay… liệu con có thể nhìn thấy chú không đây?
Dưới sự dẫn dắt của bác Hagrid, trước tiên Harry đến ngân hàng Gringotts lấy tiền, sau đó đi mua vạc và vài đồ dùng học tập khác. Tiếp đến, Hagrid đưa cậu tới tiệm trang phục cho mọi dịp Madam Malkin. Vì Hagrid bị say khi ngồi trên chiếc xe đẩy trong ngân hàng Gringotts, nên để Harry đi một mình vào đó.
Bà Malkin tiếp đón cậu rất nhiệt tình, còn đỡ cậu đứng lên trên bục, bắt đầu giúp cậu đo đạc. Bên cạnh cậu, trên một cái bục khác, cũng là một cậu bé, trông rất là ưa nhìn, mái ngắn tóc màu bạch kim, mắt lam xám, cơ mà làn da thằng nhỏ trông nhợt nhạt phát khiếp, vả lại, Harry cũng chẳng hiểu tại làm sao mà cậu ta phải dùng keo xịt tóc vuốt hết tóc ra sau đầu như thế, khiến cho trước trán trống trơn, nhìn chẳng dễ coi tí nào!
“Ê, đằng ấy cũng đến Hogwarts hả?” Thằng nhỏ kia chậm rãi hỏi, giọng điệu thằng nhỏ nghe nhừa nhựa quai quái, lại có vẻ ngạo mạn, Harry cảm giác mình chẳng thích thằng nhỏ này tẹo nào.
Càng nói chuyện với cậu nhóc đó, Harry càng thấy thấy ghét nó hơn, nó ngạo mạn khủng khiếp! Giống như Dudley bị cha mẹ chiều quá sinh hư vậy! Nhưng đồng thời, qua lời nó nói, Harry cũng biết được tên của bốn Nhà khác nhau, không thể không nghĩ thầm: chú ấy, chú ấy… sẽ ở nhà nào nhỉ?
“… Ê, mày đang nghĩ gì đấy?” Một lần nữa, chất giọng ngạo mạn của thằng bé kia vang lên bên tai nó, “Thật là chẳng có tí lễ nghi nào cả, sao lại đi ngơ ngác khi đang có người nói chuyện với mình thế chứ?”
“… Tôi xin lỗi…” Harry nhẹ nhàng đáp.
“Hừ!” Cậu nhỏ hừ lạnh một tiếng, “Đúng là nhóc ranh, chẳng có lễ phép gì cả đủ rồi, hẹn gặp lại ở Hogwarts!” Nó vẫy vẫy tay, nhảy xuống băng ghế, đi ra ngoài cửa.
Chẳng bao lâu sau, áo chùng của Harry đã may xong, cậu nhận bọc quần áo, trả tiền, rồi bước ra khỏi tiệm trang phục Madam Malkin. Vừa ra ngoài cửa tiệm, nó bèn nhìn thấy thằng nhóc đứng trên bục vừa ba hoa với mình hồi nãy đang nói chuyện với một người đàn ông đó là Mr Snape!
Chiều hôm nay Snape đến đây hoàn toàn phó mặc hên xui, chẳng biết chắc có gặp được Harry hay không. Nhưng ngẫm thử một chút, chắc chắn Harry sẽ phải đi may áo chùng, nên anh quyết định đến tiệm trang phục Madam Malkin xem thử.
“Cha đỡ đầu!” Draco nhìn thấy cha đỡ đầu của mình, sung sướng kêu lên, “Sao cha lại ở đây?”
“Draco?” Snape hơi giật mình, nhưng nhanh chóng định thần lại, Draco cũng đi mua đồ dùng học tập mà, “Lucius và Narcissa đâu?”
“Cha đang đi mua sách cho con, mẹ thì đang tìm đũa phép cho con ạ.” Draco cười nói.
“Draco. Ta nghĩ thân là một quý tộc, anh Lucius hẳn đã từng nói cho con biết… rằng đũa phép nhất định phải do ‘chính bản thân mình’ tự tay đi chọn lựa…” Snape không thể không nhắc nhở con đỡ đầu của mình, đứa nhỏ này hoàn toàn bị Narcissa nuông chiều quá độ sinh hư rồi.
“Dạ vâng…” Dẫu sao thì Draco cũng luôn có chút sợ hãi người cha đỡ đầu này, “Con…” Bất chợt nó phát hiện ra sắc mặt của cha đỡ đầu bỗng trở nên vô cùng khó coi, “Cha làm sao vậy ạ?” Nó thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía sau mình, bèn quay lại coi thử, bèn phát hiện ra phía sau nó chính là thằng nhóc đứng trong tiệm áo chùng với nó hồi nãy.
Harry nhìn Mr Snape (của nó) đang nói chuyện cùng thằng bé nọ, tuy rằng chú ấy vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng nó có thể thấy được chút cưng chiều trong ánh mắt chú ấy, điều đó khiến nó không thể không lùi lại hai bước về phía sau. Nó không hiểu lí do gì khiến nó khó chịu, chỉ là nó thấy rất khó chịu, đôi mắt mèo xanh biếc dâng tràn ánh lệ, nó không hiểu nổi bản thân mình nữa, chỉ là cảm thấy khó chịu mà thôi! Chẳng lẽ lẽ chú Snape không còn quan tâm đến mình nữa hay sao? Mình…
“Ha…” Snape do dự, thốt nhiên không dám bước lại gần, đã bốn năm trôi qua như vậy, Harry… em ấy… có còn nhớ ta hay không? Khi đó em ấy vẫn còn bé xíu, mà giờ đã qua bốn năm rồi, liệu có phải em ấy quên ta rồi hay không?
“Harry, con coi bác mang cho con cái gì này!” Hagrid cầm trên tay hai cây kem, cười nói oang oang, “Con sao thế? Sao lại có vẻ không vui thế hả?” Lão chú ý thấy Harry có vẻ khác thường.
“Không…” Harry lắc đầu, “Chỉ là con hơi mệt chút ấy mà.”
“À phải, dù sao Hẻm Xéo cũng to như thế mà!” Rồi lão Hagrid chú ý tới Snape ở phía sau nó, “A! Là Giáo sư Snape đây mà, Harry, đây là Giáo sư dạy cháu Độc Dược sau khi con vào Hogwarts đấy, ông ấy là Giáo sư Snape, Giáo sư Snape, đây là Harry, Harry Potter, thầy sẽ không thể không biết cậu bé đấy chứ? Nó lớn lên trông giống hệt James…”
Những điều lão Hagrid nói, hoàn toàn không lọt vào tai Snape, anh chỉ chăm chăm nhìn Harry, Harry cũng đang nhìn lại anh chằm chằm, anh hoàn toàn không trông thấy bộ dáng của nó, chỉ cảm thấy hình như nó cao lên một chút, nhưng vẫn còn gầy gò yếu ớt lắm, thật khiến hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng.
“Bác Hagrid, chúng ta đi thôi…” Đột nhiên Harry ngắt lời lão Hagrid, “Con còn phải đi mua đũa phép mà…”
“À, ừ nhỉ!” Hagrid bỗng nhớ ra việc chính cần làm, “Bọn tôi đi trước nhé! Gặp lại thầy sau, Giáo sư Snape!” Nói xong lão phất phất tay, đưa Harry đi.
Em ấy quả nhiên… Không nhớ ta sao? Trong lòng Snape bỗng trồi lên một tia mịt mờ. style="display:inline-block;width:336px;height:280px"
data-ad-client="ca-pub-7810767730528042"
data-ad-slot="1349672214"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT