Ciel Mip

oOo

Harry bị đánh thức, là mơ… Cậu bật dậy từ trên giường, lúc này cảnh trong mơ hơi đáng sợ: cậu mơ thấy mình bảy tuổi, bị những người kia bắt lấy, chịu đựng đủ loại tra tấn không thuộc về mình! Vì sao… Vì sao Mr không tới cứu mình?! Vào tối ngày thứ sáu, mình rốt cục chịu không được nữa, mất đi khống chế… Toàn bộ mọi người trong phòng thí nghiệm đều bị mình giết hết! Máu tươi trên đất… Đỏ đến sền sệt, đỏ đến tanh lòm, mình toàn thân máu tươi, cười lạnh…

Harry cảm giác mình giống như bị nhân cách phân liệt, một cái là mình của bình thường, Slytherin tiêu chuẩn một người khác là mình trong mơ, mặc bên ngoài áo đồng phục Gryffindor, ngụy trang một độc xà thành một con sư tử, kinh nghiệm một lần lại một lần mạo hiểm — người nào mới thật sự là mình? Hay là… cả hai đều là mình? Đã liên tục vài ngày cậu ngủ không ngon rồi, những cảnh trong mơ càng ngày càng nhiều, giống như cảnh cáo mình gì đó, Harry nhăn mày lại, cậu chán ghét loại cảm giác không thể tự khống chế mình này.

Harry tựa ở đầu giường, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ, những giấc mộng vừa phù hợp với vài chuyện mình trải qua mấy năm nay lại hình như không phù hợp. Đầu tiên, khác biệt lớn nhất là bản thân là Slytherin, mà trong mơ mình thế nhưng lại bị hiệu trưởng dụ dỗ vào Gryffindor. Mà tạo thành nguyên nhân này chính là… Sự xuất hiện của Mr… Trong mơ mình cũng bị những nhà khoa học kia mang đi, không giống là mình đã được Mr sớm cứu đi rồi, mà trong mơ mình… Nghĩ tới đây, trong mắt Harry lóe lên mang thêm vài phần sát ý.

Tiếp theo là mình năm nhất, Quirrel vẫn như cũ là tay sai của Voldemort, nhưng trong hiện thực hắn ta bị Mr. phát hiện rồi bị quái vật giết chết. Nhưng trong mơ lại là tự mình giải quyết gã! Hơn nữa Dumbledore rõ ràng còn không ngừng dẫn đường cho mình đi tìm hòn đá phép thuật! Ông ta là bị ngu ngốc sao?! Đem thứ nguy hiểm như vậy đặt trong trường học, còn muốn một học sinh năm nhất đi bảo vệ — rất rõ ràng, đó là một “kế hoạch bồi dưỡng Chúa cứu thế”! Trong mơ mình dù cho đã biết được điểm này, nhưng vẫn như cũ phối hợp… Rồi đến năm thứ hai, Dobby cũng xuất hiện, Lockhart như cũ là một bao cỏ, trong trường học đã xảy ra sự kiện hóa đá, đầu sỏ gây nên là một Horcux của Voldemort, gã thả xà quái ra, cuối cùng… mình rõ ràng lại chạy tới đại chiến với xà quái! Rồi năm thứ ba, Sirius vượt ngục, Remus thành giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, vì bắt lấy Pettigrew, cha đỡ đầu lại lần nữa xâm nhập vào Hogwarts, nhưng lại không được gì… Mấy ngày hôm trước mơ thấy là năm thứ tư, thi đấu tam pháp thuật… Cộng thêm Voldemort hồi sinh… Merlin! Thật sự là rối loạn! Khiến cho Harry đến bây giờ vẫn đau đầu không dứt.

Từ tình huống trước mắt tổng kết lại, mình và kinh nghiệm trong mơ kia sở dĩ bất đồng, bước ngoặt quan trọng nhất là bắt đầu tại lần gặp mặt năm mình bảy tuổi đó. Đây là… Đây là bước ngoặt vận mệnh của bản thân?

Nhưng vấn đề là… Vì sao Mr. năm đó lại tới cứu mình… Từ trong tình huống trong mơ mà xét, Mr. rất chán ghét mình — đương nhiên là bởi vì gút mắc lúc đến trường với cha mình, cùng với… Mẹ của mình… Như vậy xem ra, Mr. vẫn luôn rất chán ghét mình mới đúng! Vậy sao thầy lại tới cứu mình? Hơn nữa… Còn đối với mình tốt như vậy? Cậu cũng không cho rằng Mr. sẽ đem mình năm đó mới gần bảy tuổi thành thế thân của mẹ — cách nói này tuy có thế có chút khả năng thành lập, nhưng lúc này mình vị cũng còn quá nhỏ mà! Về phần nói cái gì bởi vì mình là con của mối tình đầu cho nên thầy mới muốn đối đãi mình thật tốt… Vậy càng không khả năng! Từ trong mộng có thể nhìn ra được, cho dù Mr. luôn luôn âm thầm bảo vệ mình, nhưng bình thường thái độ của thầy đối với mình vô cùng xấu. Vậy tại sao Mr. phải…

Harry lâm vào trầm tư, đây hết thảy… Có lẽ chỉ có Mr. mới biết. Nhưng mình lại không có khả năng đến hỏi thầy, trước không nói mấy cái cảnh trong mơ này có phải là chân thật, chỉ dựa vào việc mình bây giờ chiến tranh lạnh với Mr, hai người phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng sẽ không nói chuyện lại được.

Suy tư một đêm, Harry lấy hai cặp mắt gấu mèo 0.0 sâu sắc vinh quang lên lớp. Blaise có ý tốt hỏi cậu có cần dược vinh quang mới nhất hay không, Draco lại giới thiệu cậu thần chú mê hoặc thường dùng — có thể làm mặt của người dùng càng hoàn mỹ.

Harry dịu dàng cự tuyệt: “Không cần, chỉ là tối hôm qua tớ ngủ không ngon.” Cậu tùy tùy tiện tiện uống một ly sữa bò, rồi đứng dậy đi phòng học.

“Vài ngày nay cậu ấy đều ngủ không ngon rồi…” Draco nhìn bóng lưng rất gầy của cậu, “Đứa trẻ đáng thương…” (Này này này, Harry cùng tuổi với cậu a)

Sáng sớm là tiết Độc dược, Harry đi vào phòng học, liếc mắt liền nhìn thấy Snape đối diện mình. Harry sững sờ, muốn thừa lúc anh còn không phát hiện mình xoay người đi trước. Đáng tiếc Snape sớm đã nhận ra sau lưng có người, vừa quay người, vừa vặn trông thấy Harry quay người chuẩn bị đi khỏi.

“Em không muốn nhìn thấy ta vậy sao?” Snape lần đầu tiên mở miệng trước.

“Làm sao vậy được — ngài là giáo sư em tôn kính nhất, không phải sao?” Harry quay người lại, nhìn đối phương, “Có gì cần em hỗ trợ sao?”

“…” Snape nhìn cậu hồi lâu, mới mở miệng, “Không có — trở lại chỗ ngồi của em đi.” Câu nói kia của Harry nhắc nhở mình, mình và em ấy… Chỉ có thể là quan hệ thầy trò, sẽ không hề có bất kỳ khả năng nào hết!

Nửa đêm, Harry bị Hogwarts cảnh cáo làm tỉnh: “Có người xâm nhập!” — là Peter Pettigrew! Harry vội vàng rời giường, rất hiển nhiên, đối phương là vì mình mà đến! Chết tiệt, gã ta rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định! Harry lắc đầu, có phải gã đã quên giáo huấn lần trước hay không?! Có phải Animagus của gã vô cùng linh hoạt đến mức đó hay không, lần trước mình vốn có thể triệt để xử lý gã!

Harry nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm chắc đũa phép, lúc này đây… cậu cũng sẽ không cho đối phương chạy mất nữa đâu!

“Hogwarts, nói cho ta biết —— hắn ở đâu?” Harry vừa chạy vừa hỏi, trực tiếp ra khỏi cửa ký túc xá.

“Ông ta dọc theo mật đạo phụ cận lều thét đến, đã đến gần cây Liễu Roi.” Hogwarts nhắc nhở cậu.

“Rất tốt…” Ánh mắt Harry chợt tắt, chạy về phía Cây Liễu Roi.

Peter Pettigrew, hiện tại, gã mang hình thái một con chuột. Gã dọc theo mật đạo thời còn học sinh mình đã đi qua vô số lần, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước. Lần trước đó, mình mang theo vợ chồng Lestrange dọc theo đường này vào, đáng tiếc… Không tính được lại bị phát hiện! Nghĩ tới đây, Peter Pettigrew không khỏi trào phúng vợ chồng Lestrange trong bụng nghĩ thầm: thực là vô dụng! Nhất là ả đàn bà điên Bellatrix kia, rõ ràng lại có thể tùy tiện không kiêng nể gì cả mà xông vào Hogwarts! Không bị người phát hiện mới gặp quỷ?! Bộ dáng của mấy kẻ đó hoàn toàn khác mình… Làm việc cho Dark Lord là phải cẩn thận còn phải cẩn thận hơn mới được! Như bọn họ, bị nắm, chộp trở về quả thực đúng là đáng đời!

Đêm nay, Peter Pettigrew quyết định lại lần nữa lẩn vào Hogwarts, gã muốn bắt tên nhóc Chúa cứu thế kia cho bắt trở lại — Dark Lord sẽ rất vừa lòng chứng kiến mình đem kẻ địch trời định của ngài kính dâng đến trước mặt. Gã hưng phấn dọc theo mật đạo bò ra, sau đó khôi phục hình người. Peter Pettigrew đánh giá bốn phía, trên bầu trời đầy mây đen che phủ, gã cẩn thận từng li từng tí bước đi, lâu đài lộ ra những ngọn đèn chậm rãi chiếu sáng con đường trước mắt. Gã tử tế phân biệt so sánh đường đi, chuẩn bị tìm kiếm con đường chính xác.

“Ngủ ngon, Pettigrew tiên sinh.” Một giọng nói thiếu niên vang lên từ sau lưng gã, trong giọng nói lộ ra một tia lạnh lẽo.

Peter Pettigrew giật mình — rõ ràng là không ai biết mình trở về, còn cố ý chờ đợi mình! Hơn nữa… Cái thanh âm kia vô cùng non nớt, rất hiển nhiên còn là một học sinh, sẽ là ai chứ? Peter Pettigrew xoay người, toàn thân căng cứng, đề phòng cứng đờ mà đánh giá. Trên bầu trời mây đen nhẹ nhàng bay đi, ánh trăng dần dần lộ ra. Mà trên mặt đất chỉ còn một chút âm u, mình và đối phương đều đắm chìm dưới ánh trăng sáng tỏ.

“Harry Potter…?!” Peter Pettigrew cả kinh, đối phương rõ ràng là mục tiêu tiến vào đêm nay của mình!

“Con… Con sao lại…” Peter khó tin, “Sao con lại ở chỗ này?”

“Ngủ không được, định đi ra tản bộ một chút.” Harry mỉm cười, “Biết đâu được ngài Pettigrew cũng nhàn hạ thoải mái như thế chứ, hơn nửa đêm từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Hogwarts ôn lại kỷ niệm trường cũ…”

Peter Pettigrew thầm nghĩ: thoạt nhìn tên nhóc này giống hệt tính tình của James, luôn ngồi không yên, tật xấu suốt đêm dạ du cũng giống như đúc. Cái này vừa vặn, mình có thể thần không biết quỷ không hay mà bắt nó mang đi, lại giảm đi không ít phiền toái! Nghĩ tới đây, Peter Pettigrew lộ ra một tươi cười đắc ý — nhưng đây hết thảy đều bị Harry đối diện gã xem vào mắt.

“Harry…” Peter lộ ra một nụ cười hèn mọn bỉ ổi mang theo nịnh nọt, “Ta là bạn tốt của ba ba con, nói đến nói đi… Cũng là trưởng bối của con… Ta chỉ là.. Muốn tới thăm con một chút — thuần túy là xuất phát từ quan tâm!”

“Ah?” Harry cười lạnh, “Như vậy… ‘Chú’ Peter ngài đây… Là tới tìm tôi sao?”

“Tất nhiên… A không! Không không không!” Peter vội vàng lắc đầu, “Chỉ là trùng hợp! Ta trùng hợp gặp con…”

“Trùng hợp?” Harry lắc đầu, “Lời nói dối của mi… không phải hơi quá vụng về sao…” Cậu bỗng chuyển động đũa phép trong tay, “Ta xem… Chúng ta vẫn nên nói trắng ra thì hơn!”

Peter Pettigrew thu lại nụ cười trên mặt: “Ý con là gì?”

“Ta nghĩ… Mục đích mi tới Hogwarts đại khái ta cũng đoán được…” đũa phép trong tay Harry đã chuẩn bị kỹ càng, một trận gió thổi qua, mây đen lần nữa che lấp ánh trăng, “Có phải mi định… Đem ta hiến cho vị chủ nhân ‘Tối cao’ của mi không?”

“Mi thật thông minh…” Peter gật gật đầu, “Vậy không phải là… Mi cố ý tới chờ ta chứ?”

“Bằng không thì… Mi thật sự cho là ta thích nửa đêm chạy đến vậy sao?” Harry định ra tay trước để giành lợi thế, nhanh chóng bắt lấy con chuột này, miễn cho đêm dài lắm mộng, “Furnunailus!(Diệm sơn phún hỏa)” Một luồn lửa nóng rực thẳng hướng Peter Pettigrew vọt tới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play