Đối với đại cẩu Sirius, phòng sinh hoạt chung Slytherin cũng không xa lạ gì, dù sao, anh đã từng đến đây tìm cậu em Regulus cùng với bà chị họ hiện giờ đã bị điên kia, nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi. Cho nên, đại cẩu vung bốn cái chân thối chạy về phía con đường nọ, nghĩ: nhanh chân chạy đến chỗ con đỡ đầu là tốt rồi, nghĩ đi, Harry có ở đó là tốt rồi. Nhưng đồng thời, anh cũng có chút hi vọng Harry không ở – Một Harry là Slytherin, điều này thật làm anh khó tưởng tượng.
Chú chó mực đã chạy tới phòng sinh hoạt Slytherin, bức họa trên cửa lớn là một con rắn kêu “tê, tê”, lại là rắn! Chú chó mực bất mãn sủa “Gâu” một tiếng rồi quỳ rạp người xuống đất – Ai bảo anh không có mật khẩu nha!
Làm sao bây giờ? Hay dùng biện pháp cũ, tiếp tục chờ? Đại cậu dùng móng vuốt cào cào lớp lông chó, sầu muộn. Có lẽ… Harry cũng có khả năng không ở trong phòng Sinh Hoạt chung, cũng có thể cậu đi ra ngoài không chừng? Mà cho dù cậu không ra ngoài, thì đến giờ dùng cơm cũng phải xuất hiện nha?! Sirius lập tức tỉnh táo tinh thần, anh cho rằng mình cứ đi qua đi lại ở đây thì cũng chẳng có ích chi, bèn phóng một bên chạy tới. Anh muốn nhìn xem mình có thể gặp con đỡ đầu đáng yêu của anh không?
Chó mực chạy tới chạy lui một hồi cũng tìm được, Ừm qua hết dãy phòng ngủ, hình như là ở bên dưới… Anh nhớ chỗ này dường như ngày xưa là hầm – chỗ ở của Slughorn, giáo sư độc dược ở Hogwarts, khi đó ông ta coi trọng nhất là cái gã Mũi Thò Lò chết tiệt! Cùng lắm là làm tốt độc dược mà thôi, không phải sao?! Hừ!
Nghĩ tới Mũi Thò Lò, chó mực ngẩng đầu, ai dè lại gặp Mũi Thò Lò hắn thật! Merlin, sẽ không trùng hợp vậy chứ?! Anh nhớ đám học sinh vừa rồi vừa mới nói, hình như gã Mũi Thò Lò này đang ở Hogwarts làm giáo sư… Gã không phải sẽ nhận ra mình chứ?! Nghĩ tới đây, Sirius vội vàng trốn tới một bên hành lang.
Anh trông thấy Mũi Thò Lò đi tới cửa hầm, nói một câu gì đấy, sau đó cửa hầm lập tức mở ra. Quả nhiên gã ta đang làm giáo sư độc dược, cũng đúng, hắn cũng chỉ có độc một sở trường thôi mà. Chó mực nhìn thấy cửa hầm mở ra, bên trong hình như có người nào đó đang đi ra, người kia đứng ở ngưỡng cửa, theo góc độ của anh thì nhìn không thấy đối phương ra sao.
Mũi Thò Lò hình như nói gì đó với người kia, sau đó đối phương cũng trả lời mấy câu, rồi bước ra – mắt chó mực lập tức trừng thật to – là Harry! cậu nhóc nhất định là Harry! Nhóc trông thật giống James! Chó mực rất kích động, vất vả lắm mới gặp được con đỡ đầu của mình, anh sao không kích động cho được?!
“Gâu, gâu, gâu…” Anh cừa chạy cửa sủa lớn một đường, chạy nhào về phía Harry! Harry, Harry, cha đỡ đầu nhớ con quá!
Harry vừa quay đầu, đã thấy một con chó mực lớn như gấu bổ nhào về phía cậu, sợ tới mức giật lùi về sau mấy bước!
“Gâu, gâu, gâu…”
“Pertrificus tolatus!” Snape nhanh tay lẹ mắt, quăng qua một bùa hóa đá!
“Ẳng?” Sirius vừa bay ra chưa tới nửa giây đã bị hóa đá, cả người hắn bảo trì hoàn hảo cái tư thế ở trên không vừa nãy, trên mặt còn mang theo cái loại cảm giác biểu cảm của động vật họ “chó”. Thoạt nhìn,”pho tượng” này có cảm giác cực kỳ vui vẻ.
“A… nhìn xem ta phát hiện cái gì…” Snape ý vị thâm trường đánh giá “pho tượng” trước mặt.
Mũi Thò Lò chết tiệt! Sirius hung dữ trừng mắt Snape, thân thể không biết làm sao động, chỉ có thể dùng mắt mà ”giết chết” đối thủ một mất một còn thời học sinh.
“Mr, đây không phải là con chó bình thường phải không?” Harry đánh giá con chó mực có biểu hiện cực kỳ nhân tính hóa trước mắt.
Harry, Harry… 55555… sao con có thể dùng cái khẩu khí ôn hòa như vậy mà nói chuyện với Mũi Thò Lò chứ? Hắn là Mũi Thò Lò, con không cần dùng cái khẩu khí đó mà nói chuyện với hắn! Đại cẩu im lặng hò hét trong lòng!
“Hiển nhiên – nhìn xem biểu tình ‘Muôn màu muôn vẻ’ cùng với cái động tác… độ khó cao… này” Snape chậm rãi thọc ‘Pho tượng’, “không khó để em hình dung, đây là một Animagus, hơn nữa còn là một Animagus… không thể nào có đầu óc…” Snape nhíu mày, giải thích.
“Mr biết hắn?” Harry tò mò chọt chọt thân thể chó mực, “Xem ra, hình như Mr và hắn rất quen thuộc?”
“Đương nhiên, thuộc như cháo rồi…” Snape giả cười, huy huy đũa phép, trôi nổi ‘pho tượng’ lên, “Xem ra, em phải cùng ta về hầm lần nữa rồi, Harry – Ta muốn giới thiệu một ‘người bạn cũ’ cho em biết…” Nói xong, trôi nổi sirius về hầm.
Trong hầm, Snape huy động đũa phép, gỡ bỏ bùa Hóa đá. Thần chú vừa gỡ, Sirus lập tức nhào qua, Snape nhanh nhẹn né sang một bên, cười lạnh: “Xem ra thần chú Hóa đá vừa rồi vẫn chưa dạy dỗ được ngươi, cẩu đần!”
“Này, Ông…” Harry cũng tức giận, “Sao ông lại cắn Mr như vậy?!”
55555… Nước mắt nước mũi chảy xuống như sợi mì quăn quăn… Harry… con rõ ràng là đang nói giúp Mũi Thò Lò! 55555… Anh vội vàng giải thích, con chó trên mặt đất cứ liên tiếp một trận “gâu, gâu, gâu…” gọi bậy.
“Trong óc ngươi đều là thứ bài tiết sao?” Snape cười lạnh một tiếng, “Hay ngươi cho rằng, với hình thái trước mặt này của ngươi…” Anh nhìn con chó lớn từ trên xuống dưới một lượt, “Harry sẽ nghe hiểu lời nói của ngươi?”
“Ẳng? Gâu?” lúc này đại cẩu mới phản ứng kịp, vì vậy, sau vài giây đồng hồ, một người đàn ông xuất hiện, làn da vàng khô như sáp nến, da bọc xương, đầu ông ta nhìn y hệt cái đầu lâu, quần áo ông ta rách tả tơi, răng vàng ệch lộ ra ngoài bờ môi, tóc rối tung, gầy trơ xương, nhìn thoáng qua y hệt một kẻ điên.
“Sirius Black?” Harry nhìn thoáng qua lập tức nhận ra người đàn ông xuất hiện trên tờ ‘Nhật báo tiên tri’, “Ông ta làm sao vào đây được, Mr?”
“Hogwarts có nhiều bí mật không người biết, đương nhiên – đối với con cẩu đần này, thì là ngoại lệ” Snape cười nhẹ, “Được rồi, Harry, ta giới thiệu cho em một lần, vị này… Ngài Sirius Black – cha đỡ đầu… của em”
“Em có cha đỡ đầu?” Harry hồng hồng ánh mắt nhìn Snape: “Mr… ngài xác định… cái kẻ miễn cưỡng được xem giống người này… là cha đỡ đầu của em?”
“Mũi Thò Lò, sao ngươi biết?!” Mặt mũi Sirius tràn đầy kinh ngạc.
“Hừ! Nếu không phải gã Potter chết tiệt kia không đồng ý, Lily vốn đã định để ta làm cha đỡ đầu của Harry.” Snape đánh giá đối phương, “Ít nhất… ta có ích hơn ngươi…” Đương nhiên, anh cũng may mắn là ngày đó mình không đáp ứng, nếu không mình sẽ rất khó tiến đến với Harry.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Sirius bị đơ lắp bắp một chỗ, bỗng nhiên rống lên, “Ai cho ngươi gọi nhóc là ‘Harry’?! Ngươi là đồ Mũi Thò Lò chết tiệt!”
“Không cho phép nói Mr như vậy!” Harry tức giận, tiến lên một bước, “Mr là người giám hộ hiện tại của tôi!”
“Khi nào ngươi thành người giám hộ của Harry?!” Đại cẩu quát, “Ta là cha đỡ đầu của Harry, ta cũng có thể là người giám hộ của nhóc!”
“Thật đáng tiếc, cẩu đần…” Snape hơi đắc ý nói, “Đây là hiệu trưởng tôn kính của ngươi – Albus Dumbledore chính miệng đồng ý, cộng thêm công văn được phê chuẩn của bộ Phép Thuật. Đương nhiên, ai bảo cha đỡ đầu như ngươi bị nhốt trong Azkaban chứ?” Anh rất căm túc hành vi không có đầu óc của cẩu đần, cũng chỉ vì muốn chuộc tội cho Potter chết tiệt, cam tâm tình nguyện vào Azkaban. Nếu lúc đó hắn chịu kháng án, Harry cũng sẽ không phải bị bọn thân thích Muggles ngược đãi mười một năm, đấy chính là con đỡ đầu của hắn!
“Ta muốn đi gặp Dumbledore! – đòi lại quyền giám hộ Harry cho ta!” Đại cẩu gấp rút gào rống chuẩn bị lao ra ngoài.
“Ah? Ngươi định dùng thân phận đào phạm Azkaban này?” Snape thực không còn gì để nói với cái sự xúc động của hắn.
“A?” Đào phạm Azkaban bấy giờ mới hồi phục tinh thần, “Ngươi biết ta trốn ra từ Azkaban? vậy sao ngươi không bắt ta? Còn nữa, sao Harry cũng không giật mình chút nào?”
“Bởi vì chúng ta đều là Slytherin, Slytherin chân chính, tất nhiên là không giống Gryffindor không đầu óc…” Snape giễu cợt.
“Slytherin? Harry thực sự là một Slytherin?! Đại cẩu không thể tin mà hô, “Làm sao có thể như vậy, Nhóc ấy,… nhóc ấy… phải là Gryffindor mới phải! Nhà Potter không phải đều là Gryffindor sao?!”
“Nhà Black có một Gryffindor, sao nhà Potter lại không thể có một Slytherin được…” Snape không chút lưu tình đả kích anh ta.
“Ngươi…” Đại cẩu tự biết mình không thể nói lại anh ta, đành phải quay đầu chuyển chủ đề, nước mắt lưng tròng nhìn Harry, “Harry, bao nhiêu năm không gặp con… Lúc ta đi con còn là môt đứa nhóc con không có mấy sợi tóc, giờ đã lớn như vậy…”
Snape rất không kiên nhẫn phun khí, không muốn nhìn thấy tiết mục ‘Phụ tử tình thâm’ trình diễn trước mắt mình: “Đủ rồi, cẩu đần, nếu ngươi không bị giám ngục Azkaban hút đi đầu óc thì hẳn là ngươi nên có… lời giải thích về chân tướng năm đó đối với… con đỡ đầu… của ngươi”
“Đúng… đúng vậy, đúng vậy…” Đại cẩu cuối cùng cũng nhớ ra việc chính cần bàn, kể cho Harry nghe chuyện năm đó.
Harry ở một bên nghe, âm thầm bội phục vị cha đỡ đầu không có đầu óc này,đổi người giữ bí mật còn chưa nói, nhưng cũng phải cho mình đường lui chứ, ít nhất nên nói cho một người đáng tín nhiệm như Dumbledore, như vậy sẽ không có chuyện sau này phát sinh ra. Theo lý thuyết, cha đỡ đầu cũng là người của gia tộc Black, dù sau này vào Gryffindor thì huấn luyện gia tộc nhận được mười mấy năm cũng phải có mà? Sao lại phạm cái loại sai lầm này?
“Vậy… ngài có tin tức của Peter Pettigrew sao?” Harry hỏi.
“Ta không có,…hiện tại, gã biến thành chuột, giữa một đám chuột nhiều vậy, tìm được gã ta thì rất khó…” Sirius hoang mang nói, “Ta chỉ biết gã thiếu mất một ngón tay.”
“Thiếu một ngón…” trong đầu Harry lóe lên, “Mr! Em nhớ rồi, con chuột kia, con chuột của Ron Weasley thiếu một ngón chân! Em nhớ rất rõ ràng…”
“Thật sao?!” Sirius lập tức rống lên, “Ta muốn lập tức bắt tên phản đồ kia…”
“Dùng đầu óc của ngươi, cẩu đần!” Snape cắt ngang anh, “Chuột thiếu một ngón chân không phải chỉ có một con! Hiện tại! Ngươi – thành thành thật thật đợi chỗ này cho ta, Harry và ta cùng đi tìm con chuột kia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT