Đông Phương Điểm Trần

o0o

Harry này cùng lắm chỉ là đứa bé ba tuổi, đối với tình cảnh hiện tại của bản thân cảm thấy rất sợ hãi. Nó hiện tại đang ở trong một căn phòng toàn màu trắng, nó bị giam trong một cái ***g lớn, chung quanh có thiệt nhiều người mặc đồ trắng như bác sĩ đi tới đi lui…

Chính mình chỉ là ở công trường chơi đùa một chút liền xảy ra chuyện kỳ quái, nó làm cho một tảng đá biến thành bông hoa nhỏ, nó thật không cố ý. Sau đó… Những người này nhìn thấy, đem mình vào căn phòng lớn, sau đó giam mình ở trong ***g rồi…

Harry mờ mịt sợ hãi nhìn xem bốn phía, người xung quanh đều nói những nói nó nghe không hiểu, cũng có không ít người ngồi xổm xuống tỉ mỉ dò xét nó, giống như đang xem một món hàng: “Đây là vật thí nghiệm số ba trăm mười rồi…”

“Các người xác định đứa bé này có siêu năng lực?”

“Đương nhiên, chúng ta nhìn thấy rõ ràng! Cũng mất không ít vận khí, mới có thể tìm được…”

“Hi vọng vật thí nghiệm này chịu đựng được đến cùng…”

“Lần trước một đám kia đều chết rồi… Quá yếu ớt…”

“Bất quá cái này quá gầy yếu, thật có thể được không?”

“Không được thì tìm cái kế tiếp…”

Bọn họ… Đang nói cái gì? Harry sợ tới mức co lại thành một đoàn, sợ hãi nhìn quanh bốn phía những gương mặt đánh giá mặt mũi mình, đôi mắt màu xanh ngập nước.

“ Quan sát vài ngày trước đã, cho nó ăn chút gì rồi nói sau” Âm thanh một gã đàn ông truyền đến “ Đừng để nó chết đói thì không được”

“ Các người đi chuẩn bị thiết bị trước, ngày mai bắt đầu..” Một giọng nữ khác nói.

“Vâng…” Những tiếng nói đồng thanh cất lên, rồi kế đến là những tiếng bước chân lộn xộn, rất nhiều người đi ra khỏi phòng. Bấy giờ, người đàn bà vừa rồi mới đi đến trước mặt Harry, cúi đầu nhìn cậu bé đang run rẩy, nhe răng mỉm cười: “Vẫn còn là con nít à…” Tiếp đó, bà ta nhét vào ***g một khay đầy đồ ăn, “Trước tiên vẫn phải nhét đầy bao tử cái đã …”

Harry chần chờ nhận lấy chiếc khay. Nó nhìn khay đồ ăn ê hề, đầy ụ hơn bình thường nhiều, hai mắt không khỏi sáng rỡ. Khay có cơm chiên, lại có cả thịt nữa… Đã vài ngày nay mình không ăn gì cả, sắp sửa quên mất đói là gì rồi. Harry cầm đồ ăn trong khay lên, ăn như hổ đói…

“A… Bé ngoan…” Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ kia cong lên thành một nụ cười mỉm, đôi mắt lóe lên vẻ hiểm ác, “Cứ từ từ mà ăn đi nhé, sau này… Vẫn còn nhiều lắm …”

Một đứa trẻ còn là con nít lại còn chịu đủ ngược đãi quả nhiên dễ bị lừa. Ngày hôm sau Harry lại bị miếng bánh ngọt được cho vào ***g cám dỗ. Nó chưa từng nếm thử tí bánh ngọt nào. Nó đã từng thấy dì Petunia làm bánh ngọt đủ loại cho Dudley ăn, nhưng hình như Dudley không thích nó cho lắm. Và dì Petunia thì thà để Dudley ném bánh ngọt đi cũng chả có ý định cho mình thử một tẹo bao giờ.

Giờ thì, trước mắt Harry là một miếng bánh ngọt thơm ngào ngạt, nhìn rất đẹp, trên mặt còn có một bông hoa đỏ nhỏ xinh trang trí. Cái này… là cho mình ăn thật sao? Mình có thể ăn nó sao? Harry nghi hoặc lấy không dám đi đụng vào khối bánh ngọt.

“Ăn đi, bé ngoan.” Tiếng nói của người đàn bà kia lại vang lên bên tai nó, “Ăn ngon lắm đó nhóc…”

Harry do dự vươn tay ra. Khi mùi bơ ngọt mát thơm lừng xộc vào trong óc, nó rốt cuộc không thể nhịn thêm được nữa, lập tức nhấc cái bánh đó lên, nhét ngay vào trong miệng! Ngọt quá! Thơm quá! Ngon quá đi mất! Harry tham lam ăn từng miếng, từng miếng một…

Ngay khi miếng bánh cuối cùng trôi qua cổ họng nó đi vào trong bụng, Harry cảm thấy đất trời quay cuồng điên đảo, đầu… nặng trĩu… nụ cười mỉm không chút tốt lành của người đàn bà thoáng lướt qua đầu nó… Sau đó nó không còn biết gì nữa…

Đến khi Harry tỉnh lại, nó lại thấy mình bị cởi sạch sẽ, đặt nằm trên một chiếc bàn kì quái, chung quanh đầy ắp những người khoác áo trắng. Bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều đeo khẩu trang trắng, Dùng ánh mắt kì lạ mà đánh giá nó.

“Bắt đầu đi.” Harry nghe một trong số những người kia nói đó chính là tiếng của người đàn bà đã cho nó ăn bánh ngọt!

“Để xem thử coi, sóng điện não của nó có gì khác thường không trước đã nào!” Một người đàn ông nói.

Bọn họ bèn chụp lên đầu Harry một cái mũ cắm đầy dây điện, bên trong phát ra mấy tiếng “lách tách lẹt xoẹt” rất kì quái. Sau đó, một người đàn ông nhấn vào chỗ nào đó…

“A ——” Harry đau quá hét toáng lên. Dường như trong đầu nó có cả ngàn cả vạn cây kim không ngừng đâm chọc, lỗ tai in lên những tiếng ong ong, giống như những cây kim nhọn hoắt đang chui vào trong đầu nó, như muốn xẻ nát đầu, quấy tung óc nó ra!

“Đè nó lại.” Người đàn bà lạnh lùng ra lệnh cho hai người đàn ông bên cạnh mình đè Harry xuống bàn giải phẫu. Mặt khác vài người đàn ông khác đến nhìn vào thiết bị, xem xét sóng điện não của Harry.

“Thế nào rồi?” Bà ta hỏi, “Có thấy gì đặc biệt không?”

“Không thấy.” Một người đàn ông lắc đầu, “Sóng điện não giống hệt trẻ con bình thường, chẳng thấy khác lạ gì hết…”

“Tăng mạnh công suất lên.” Người đàn bà lập tức ra lệnh.

“Ahhhhhhh ——” Harry há hốc miệng. Thân mình liều mạng ra sức vặn vẹo, nhưng một đứa trẻ con thì làm sao đủ sức ngăn nổi hai người trưởng thành áp bách chứ? Sự giãy giụa của nó hoàn toàn vô ích.

“Vẫn giống như không có gì đặc biệt.” Một người đàn ông nói.

“Tiếp tục tăng mạnh công suất!” bà ta lạnh lùng nói.

“Nhưng mà… liệu có quá hay không…” Một người do dự hỏi, “Chỉ sợ vật thí nghiệm này không chịu nổi…”

“Cùng lắm thì tìm lấy một đứa khác!” Bà ta nói không chút thương xót.

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến toàn thân Harry bắt đầu giãy giụa, những ngón tay của nó trắng bệnh, không ngừng túm bắt lung tung bất cứ thứ gì trong tầm với, đôi mắt xanh biếc ngập tràn đau khổ. Nó há hốc miệng, cơn đau kinh hoàng khiến nó không rên lên được tiếng nào, chỉ có thể vẫy vùng trong im lặng, nước miếng tràn ra ngoài, chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới…

“Hừ… Bé ngoan, mi cũng đừng có trách ta …” Tiếng nói của người đàn bà nọ đứt quãng vang bên tai nó, ” Mi đã ăn đồ của ta rồi… thì mi phải trả công tương xứng cho ta chứ nhỉ…”

Chỉ một khắc trước khi ý thức cuối cùng bị mất đi, một ý niệm đã hình thành trong đầu Harry: bề ngoài bánh ngọt rất đẹp, vị ngọt, cũng rất thơm, nhưng bên trong… rất có thể chứa đầy thuốc độc chết người…

Ta là dải phân cách lại nói đến giáo sư bên này

Snape xuất hiện giữa công trường bỏ hoang, nơi này chỉ ngổn ngang toàn đất đá vụn với gạch ngói vỡ nát, hoàn toàn chẳng thấy có gì khác thường cả. Nhưng Snape vẫn rất cẩn thận dò từng tấc đất, kiểm tra từng hạt đá, hạt cát vụn một, mong muốn tìm ra được manh mối nào đó dù rất nhỏ nhặt. Giữa một đống gạch ngói vụn tan, anh tìm thấy một mảnh vải rách, thế nhưng anh cũng không dám chắc, đó có phải là của Harry hay không. Đúng lúc này, anh phát hiện, cách nơi đó không xa có một bông hoa nhỏ, hoa màu hồng nhạt. Một bông hoa duy nhất, nhưng lại không có cuống.

Snape sắc bén phát hiện ra ngay chút pháp thuật dao động trong đóa hoa ấy, bèn thử khẽ lẩm bẩm: “Thu hồi pháp thuật.” Đóa hoa phớt hồng trong lòng bàn tay anh phát ra một tiếng “bụp”, lập tức biến thành một viên đá vỡ.

Snape nhìn chằm chằm vào viên đá vụn trên tay không chớp mắt. Dù rằng quanh khu vực gần đây không phải chỉ có mình Harry là pháp sư, bông hoa này rất có thể là một pháp sư nào đó biến ra, nhưng Snape không thể không xâu chuỗi liên giữa đóa hoa này với Harry được. Nếu như… Harry đột nhiên buồn chán biến cục đá này thành bông hoa nếu như… trùng hợp làm sao, việc này lại bị Muggle nào đó trông thấy được… Thế thì… Snape thực không dám nghĩ thêm. Anh quá rõ cách nhìn của Muggle đối với pháp sư rồi. Trong con mắt của không ít những người Muggle, pháp sư là quái vật, là dị tộc! Lỡ mà Harry bị những kẻ đó phát hiện…

() Dị tộc: người tộc khác. Ở đây ý nói thuộc chủng tộc khác loài người, là thứ kỳ quái, kinh dị

Snape cảm thấy bản thân mình không thể để trễ thêm dù chỉ một tích tắc nào nữa! Anh quyết định sử dụng phát thuật liên kết huyết thống. Nhất định anh phải nhanh chóng tìm được Harry, nhất định phải nhanh chóng! Hiện tại, Harry chỉ còn lại một người thân duy nhất có cùng huyết thống trên đời này, chính là… Petunia Dursley. Snape thực sự chẳng muốn nhắc đến tên người đàn bà này chút nào. Nhưng hiện tại… anh đã không còn cách nào khác.

Snape không chút do dự xông thẳng vào nhà Dursley. Chỉ bằng mấy bùa “Stupefy” và bùa ” Obliviate!”, y đã dễ dàng lấy được máu của Petunia Dursley. Dựa theo pháp thuật chỉ đường, y đi thẳng theo hướng đông bắc mà tới…

(): Stupefy: Bùa choáng

() Obliviate: Bùa mất trí

Nhờ có pháp thuật dẫn đường, Snape đến được một khu nhà ba tầng, bên ngoài có gắn một tấm biển lớn, đề: Sở nghiên cứu London, chi nhánh số II. Sở nghiên cứu? Snape là con lai, thật sự lớn lên trong thế giới Muggle, anh nhớ lại những gì mình đã từng xem qua, những sở nghiên cứu động vật, trong lòng chợt có linh tính chẳng lành. Harry… Chắc sẽ không bị biến thành vật thí nghiệm như những con chuột bạch đó chứ?

Snape tự ếm cho mình một bùa Tan Ảo ảnh, lại thêm một bùa “Feather – light” lẳng lặng đi qua cửa chính, tiến vào bên trong.

() Feather – light: Bùa nhẹ bẫng

Bên trong khu sở nghiên cứu này thực sự yên tĩnh, xung quanh ngập tràn một màu trắng tuyền. Trần nhà trắng, tường trắng, cả sàn nhà cũng trắng phớ. Snape đi qua hành lang lầu một, thấy hai bên có tất cả hai gian phòng, anh thử mở cửa thăm dò xem, thấy đây đều là phòng lưu trữ, trong phòng bày biện toàn là tiêu bản động vật các loại. Những động vật này đều dị dạng khác thường, thân thể nếu không dư ra một bộ phận thì cũng phải là ít đi một bộ phận nào đó. Dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp của mình, Snape quan sát qua, phát hiện ra ngay hình thái những động vật này không phải tự nhiên mà có. Đó là do đám Muggle đã dùng cách nào đó mới biến ra thế này.

Snape nhìn trong chốc lát, nhưng sau rốt cũng chẳng phát hiện được manh mối gì. Anh chẳng hiểu, đám Muggle kia đem mấy động vật đó biến ra như vậy để làm chi nữa. Cuối cùng, anh quyết định lên lầu hai xem thử.

Lầu hai có nhiều phòng hơn lầu một, Snape chỉ vừa bước chân vào một phòng, lập tức kinh hoàng lui ngay ra ngoài! —— Trong đó lưu trữ toàn là tiêu bản người

Giống như những con vật chứa trong lầu một, những tiêu bản người này đều có thân thể kì dị, nhưng khác biệt lớn nhất là phần lớn trong số tiêu bản đó đều là những đứa trẻ chỉ khoảng mười mấy tuổi là cùng. Snape tới gần những tiêu bản người kia, cẩn thận quan sát. Trên thân thể tiêu bản nào cũng lộ đầy những dấu vết quái lạ, giống như là bị dụng cụ tra khảo nào đó tra tấn mà thành vậy. Ra khỏi gian thứ nhất, Snape bước sang gian thứ hai, trong này cũng toàn là tiêu bản người, chỉ là trông nhỏ hơn chút xíu, chỉ là trẻ con tầm mười tuổi. Ngược lại với số tiêu bản bên kia, Lũ trẻ này thì tứ chi đầy đủ, hoàn toàn không có gì lạ thường hết. Nhưng rất nhanh chóng, Snape chú ý thấy trên bình mỗi tiêu bản đều có đính thêm một tờ giấy nhỏ.

Tò mò, anh bèn nhìn thử một tờ giấy nhỏ, thì thấy trên mặt có ghi vài dòng chữ đen: vật thí nghiệm số 1, nam, 7 tuổi, có khả năng thôi miên, năng lực cấp A (cấp thấp). Cảm giác kinh sợ dâng lên trong lòng anh, anh lại xem thêm một tờ khác, nội dung tờ này cũng gần như y hệt: vật thí nghiệm số 5, nữ, 9 tuổi, có khả năng nói chuyện với động vật, năng lực cấp G (cấp cao). Snape lập tức nhớ đến ngày xưa khi anh còn nhỏ, đã từng xem vài chuyện trong sách cũng như trên phim, nội dung trong đó đều nhắc đến những sở nghiên cứu người có dị năng, chẳng lẽ… Harry cũng đã rơi vào tay những kẻ này rồi sao?!

Ngay lập tức, Snape bước vào căn phòng số ba. Giờ thì anh còn kinh hoàng hơn nữa! Rất rõ ràng, trong này bày đủ thử ***g sắt to nhỏ các loại! Trong ***g đều là những đứa trẻ tầm khoảng mười tuổi, trai gái đủ cả. Đứa nào đứa nấy thân trần như nhộng, tay chân bị khóa sắt khóa lại, cổ đeo vòng khóa sắt. Đám trẻ này ai ai cũng đều mặt mũi đờ đẫn, ngớ ngẩn, ngây ngơ rất rõ ràng, đó là hậu quả của việc chịu đựng sự tra tấn lâu dài. Bên ngoài ***g sắt cũng đính mấy tờ giấy, nội dung chẳng khác gì mấy tờ giấy gắn trên đám bình nọ.

Xâu chuỗi hiện trạng trong ba gian phòng kia lại với nhau… một liên tưởng đáng sợ lập tức bùng lên trong lòng Snape những đứa trẻ kia đều là bị tới làm thí nghiệm. Khi mà những “Vật thí nghiệm” đó không thể chịu đựng thêm nữa mà chết đi rồi… thì bị làm luôn thành tiêu bản…

Anh không thể tin được nữa, lỡ mà… Harry cũng bị…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play