Harry nhận được thư mời uống trà chiều từ lão Hagrid. Tuy nhiên, do đột nhiên Snape chợt nảy ra ý muốn cậu giúp anh sắp xếp lại tủ dược liệu cần dùng cho môn Độc Dược, nên cậu đã nhẹ nhàng từ chối lời mời của lão Hagrid. Bởi thế, cậu chẳng hề hay biết chút gì về vụ cướp ngân hàng Gringotts được đăng trên báo cả.
Đối với đám phù thủy nhỏ xuất thân quý tộc mà nói, buổi học bay lúc nào cũng đầy phấn khích, ai ai cũng hồ hởi tán dóc với nhau về việc mình cưỡi chổi tuyệt cỡ nào. Cứ hễ lúc đi học là Malfoy lại bắt đầu nhai đi nhai lại cái “sự tích anh hùng” rằng bản thân nó đã trốn thoát khỏi máy bay Muggle trong gang tấc ra sao cho mọi người nghe. Harry nghe xong mà không khỏi lắc đầu: chỉ e đến cái máy bay thực sự cậu ta còn chả được nhìn tận mắt ấy chứ!
“Nói như thể tuổi thơ của trò ấy chỉ có cưỡi chổi thôi ấy nhỉ!” Harry không khỏi thở dài mà rằng.
“Tật xấu của Draco thôi mà.” Blaise Zabini cười nói, “Đúng rồi, bạn Potter, chắc bạn chưa bao giờ thử cưỡi chổi phải không?”
“Chưa.” Harry lắc đầu, nhưng trong tâm trí cậu lại hiện ra cảnh tượng bản thân đang cưỡi chổi bay lượn giữa bầu trời lại nữa rồi! Tại sao trong đầu mình lại hay xuất hiện những cảnh tượng đó thế chứ? Chẳng lẽ mình… thực sự đã từng trải qua những chuyện đó ư?
Buổi học bay, lại thêm một lần nữa hai nhà Slytherin và Gryffindor học chung với nhau. Harry cảm thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc là tại sao mà nhà trường lại thường xuyên sắp xếp hai nhà Slytherin và Gryffindor học chung với nhau như vậy? Có lẽ nào là vì muốn tạo thêm nhiều vụ tai nạn nên mới thế chăng?
Ron Weasley đang đứng bên cạnh Neville Longbottom, tay Longbottom nắm một quả cầu thủy tinh. Cậu này đang kể lể cho đám bạn học nhà Gryffindor biết công dụng thần kì của trái cầu Gợi nhớ. Vừa nhìn thấy đám học trò nhà Slytherin đi tới, Weasley hừ lạnh một tiếng, Malfoy lập tức trợn trừng mắt liếc xéo cậu ta đáp trả.
Học trò hai nhà xếp thành hai hàng, trên mặt đất, hơn hai mươi cán chổi đã được sắp xếp ngay ngắn đâu ra đấy. Cảm giác đầu tiên của Harry về những cán chổi này là chúng đã quá cũ, khi bay chắc chắn chẳng thích chút nào.
“Các trò còn chờ gì nữa?! Mau! Mỗi người tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!” Bà Hooch, Giáo viên dạy môn Bay với mái tóc xám, ngắn, đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng quát lớn. Bà sải bước đi đến chính giữa hai hàng.
“Tay phải đặt lên cán chổi, hô theo ta: UP!” Bà Hooch ra lệnh.
“UP!” Mọi người đồng thanh gào to. Rất nhiều cán chổi của đám học sinh nhà Slytherin lập tức nhảy tõm vô tay chúng. Về phía nhà Gryffindor, thì phần lớn cán chổi của chúng vẫn trơ ra đó, chẳng thèm nhúc nhích. Cũng có vài đứa thì cán chổi lại chỉ hơi lăn nhẹ rồi thôi.
Bấy giờ bà Hooch mới chỉ dạy cho chúng cách ngồi mà không bị tuột xuống và cách nắm cán chổi sao cho đúng. Harry nắm lấy cán chổi, cảm thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc, rất tự nhiên mà tìm được cách cưỡi chổi sao cho chuẩn xác nhất. Bà Hooch đi đến bên cậu, hết lời khen ngợi tư thế ngồi: “Xuất sắc lắm, trò Potter, có thể thấy là trò rất có kinh nghiệm.” Tiếp đó thì bà quay sang uốn nắn lại tư thế cho Malfoy, làm Malfoy hận đến nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt liếc cậu mấy lần.
Khi bắt đầu chính thức bay thử, bà Hooch còn chưa kịp thổi còi, thì Longbottom vì quá hồi hộp nên đã hấp tấp phóng lên trước, sau đó thì ngã cái huỵch xuống cỏ, gãy cả xương cổ tay. Bà Hooch khám sơ qua cho nó, đoạn quay lại dặn dò mọi người không được lén tập thử trong lúc bà đi vắng, cuối cùng bà đỡ Longbottom đến bệnh xá.
“Ngó mà coi bộ dạng của thằng đần đó kìa! Nhìn mà coi…” Malfoy cười phá lên, “Rõ là thằng chúa đần độn!”
“Trò im đi, trò Malfoy!” Granger cao giọng ngắt lời nó, “Đừng có cười nhạo Neville!”
“Chậc chậc chậc! Một con nhỏ Máu bùn mà cũng dám cản lời tao… chắc không phải mày thích thằng đần Longbottom đó rồi đấy chứ!” Malfoy cười nhạo báng.
“Cũng chỉ có loại Máu bùn như mày mới đi đôi với thằng ngu đó thôi!” Pansy Parkinson đế thêm vào.
“Tôi thấy trò nên chú ý lời ăn tiếng nói của trò một chút, trò Parkinson. Đó không phải là hành vi mà một thục nữ nên có.” Harry cất tiếng ngăn cô nàng lại, “Trò cũng bớt bắt chước Malfoy thì hơn, đó cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp cả.”
“Potter! Rốt cuộc thì mày có phải là học sinh nhà Slytherin không thế hả!” Malfoy lớn tiếng, “Mày lấy tư cách gì mà dám chỉ trích tao!”
“Tôi chỉ không muốn nhà Slytherin bị mang tiếng xấu mà thôi!” Harry liếc nó, “Trò Malfoy, xin chớ quên rằng trò đại diện cho nhà Slytherin, nên bớt làm những chuyện không nên làm thì hơn!” Malfoy thân là Thủ lĩnh học sinh năm nhất nhà Slytherin, đương nhiên sẽ là đại diện cho học sinh năm thứ nhất. Người ngoài nhìn vào từng hành động, lời nói của cậu ta sẽ cho rằng đó là những điều mà học sinh nhà Slytherin năm nhất làm.
“Mày…” Malfoy nổi cơn thịnh nộ.
“Đủ rồi, Draco!” Zabini nắm chặt tay nó kéo lại, “Hành vi của cậu hôm nay thực sự quá lắm!”
Thấy Zabini cũng nói thế, Malfoy đành phải nuốt cục tức này lại, trợn mắt trừng Harry một cái sắc lẻm, cau có quay đi.
Thế nhưng Weasley lại hiểu lầm ý tứ của Harry, lẩm bẩm rằng: “Ai cần mày xía vào, thằng Slytherin chết tiệt!”
“Ron Weasley!” Granger hiểu rõ ý định của Harry, “Trò gây đủ chưa hả?!” Cô bé dư hiểu Potter có ý giúp đỡ phe mình.
“Thì rõ là thế còn gì, ai mà biết được trong lòng đám rắn độc kia đang suy tính cái gì!” Weasley lớn lối, “Rõ ràng là Chúa cứu thế lại đi gia nhập nhà Slytherin, cá chắc rằng nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Ai mà chẳng biết cả nhà Slytherin đều là quân dự bị của Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy chứ!”
Lời vừa dứt, tất cả học sinh nhà Slytherin đều giật mình. Harry không giận mà lại khẽ cười. Cậu tiến lên mấy bước, cười nhạt: “Trò Weasley à, trò có biết rằng, chỉ với những lời này của trò thôi… thì từ rày về sau, tất cả nhà Slytherin đều sẽ coi trò là kẻ thù không hả? Toàn thể quý tộc nhà Slytherin rồi sẽ quyết đuổi tận giết tuyệt cả gia tộc Weasley, trò có biết không thế? Hậu quả này… trò đã lo nghĩ tới chưa? Xem ra gia tộc Weasley quả thực đã suy vong đến cực độ rồi, lại có thể nuôi nấng ra một người như trò! Thật là mất mặt thay cho những gia tộc dòng thuần!”
“Mày… làm gì mà kinh khủng đến mức đó chứ…” Weasley không khỏi thối lui lại mấy bước. Cậu cũng được sinh ra trong gia tộc máu trong, đương nhiên biết rõ hậu quả đáng sợ khi mà “Gia tộc bị đuổi tận giết tuyệt”. Đến lúc đó, không chỉ bản thân, mà thậm chí cả người nhà, rồi còn cả thế hệ sau cũng sẽ không thể nào sống nổi trong giới pháp thuật. Tất cả quý tộc liên hợp lại, tương lai của gia tộc Weasley sẽ bị hủy hoại toàn bộ! Cậu hơi mím môi, tiếp tục nói: “Tao… Potter… Tao muốn thách đấu tay đôi với mày! Tao không cho phép mày vũ nhục gia tộc nhà tao!”
Không ngờ là vẫn còn có chút khí phách, chỉ tiếc là… quá thiếu kiên nhẫn đi thôi… Harry thở dài: “Tôi không có rảnh mà chơi mấy trò trẻ con với trò, trò Weasley à!”
“Mày không dám hả?” Weasley siết chặt đũa phép trong tay, “Mày đúng là đồ thỏ đế! Chắc cả đám Slytherin chúng mày cũng toàn lũ thỏ đế cả chứ gì?”
“Để tao!” Malfoy bước lên trước Harry, “Thân là Thủ lĩnh nhà Slytherin, tao chấp nhận lời thách đấu tay đôi của mày, Zabini sẽ là đệ nhị nhân của tao!”
“Được. Thế đêm nay 12h. Hẹn gặp nhau ở phòng truyền thống.” Weasley nói.
ta là nửa đêm đã đến phân cách tuyến
“Draco, tớ không nghĩ rằng đó là ý kiến hay đâu.” Zabini theo chân nó bước ra khỏi phòng ngủ, “Lỡ mà chúng ta bị Giáo sư nào tuần tra ban đêm tóm được thì…”
“Đủ rồi, Blaise, tớ thì chẳng muốn đám đần bên Gryffindor coi người nhà Slytherin chúng ta đều những kẻ nhát gan đâu!” Malfoy vặc lại, “Potter không dám, nhưng tớ dám!”
“Nhưng…” Linh tính mách bảo Zabini rằng, có điều không lành ở đây.
“Hai bạn cũng hăng hái thật đấy nhỉ!” Một tiếng nói cất lên từ sau lưng hai đứa, “Nhân lúc rảnh rỗi, nên hai bạn muốn dạo ngắm sao trăng đó ư?”
“Potter!” Malfoy trừng mắt nhìn nó, “Hừ, mày không dám nhận lời thách đấu của thằng Weasley, không có nghĩa là tao cũng không.”
“Giờ đã là thời điểm cấm đi lại ban đêm, các bạn ra ngoài sẽ là vi phạm nội quy trường học đấy.” Harry nhắc nhở hai đứa.
“Potter nói có lý lắm, Draco, có lẽ chúng ta nên…” Zabini do dự.
“Cậu im đi, Blaise!” Malfoy gầm gừ, “Sao cậu có thể cá mè một lứa với thằng Potter kia chứ…”
“Người nhà Slytherin đều vì lợi ích là trên hết. Sao cậu Malfoy đây lại bắt đầu thích mạo hiểm như dân Gryffindor thế nhỉ?” Harry cười nhạt, “Tôi chỉ đứng trên lập trường vì lợi ích của Slytherin mà khuyên hai bạn, tốt nhất đừng làm chuyện không nên làm.” Nói xong, nó xoay người, “Nếu hai bạn có thể bước ra ngoài, thì xin mời hai bạn cứ việc!” Cậu chẳng thèm quay đầu, cứ thế đi thẳng về phòng ngủ.
“Thằng đầu sẹo chết tiệt!” Malfoy ngó bóng lưng của cậu, rủa thầm, “Chúng ta đi thôi!” Cậu túm Zabini kéo ra phía cửa ra vào phòng sinh hoạt chung. Đi tới cửa, hai đứa đẩy cánh cửa lớn, lại phát hiện cửa lớn lẽ ra mở toang nay lại khóa kín mít! Chúng đi đến chỗ bức họa, đọc khẩu lệnh chính xác, nào ngờ con rắn trên cánh cửa ngó lơ bọn chúng. Cửa thủy chung vẫn không thèm mở.
“Nhất định là thằng Potter giở trò gì rồi!” Malfoy tức giận nói, nó vẫn chưa quên hàm ý sâu xa trong lời Harry nói.
“Nhưng… cậu ta làm thế nào mới được cơ chứ?” Zabini nhíu chặt đôi mày, “Dù cậu ấy có thay đổi mật khẩu đi chăng nữa, nhưng ngoài Giáo viên Chủ nhiệm ra, thì làm gì có ai có quyền lợi đó được!”
“Không sai…” Malfoy cũng dần tỉnh táo lại, “Thằng Potter làm sao mà làm được chứ?”
Cửa đã không thể mở ra, nên hai đứa đành quay lại phòng ngủ của mình. Khi trở về phòng, Malfoy cau có nằm trên giường, đấm mạnh một cú lên nệm giường: “Thằng Potter khốn kiếp!”
“Draco, tớ không thể không nhắc nhở cậu, rằng cậu chớ nên coi thường bạn Potter.” Zabini nằm vật ra giường, khẽ thì thầm, “Tớ cảm thấy… càng ngày tớ càng khó mà thấu suốt cậu bạn Chúa cứu thế này. Tuy nhiên, tớ lại thấy rằng… bạn ấy thực sự là một học sinh Slytherin đúng tiêu chuẩn.”
“Thế à?” Malfoy tỏ vẻ không vui, “Tớ lại thấy thằng đó lúc nào cũng phớt lờ tớ! Coi khinh tớ!”
“Thật thế ư? Tớ thì lại nghĩ là chẳng qua bạn ấy không hiểu cậu lắm mà thôi.” Zabini nói, “Tớ ở cùng cậu ấy một thời gian thì không có cảm giác đó, có khả năng là cậu ấy chỉ không hiểu cậu mà thôi. Vả lại… Chuyện hôm nay cậu thực sự hơi quá trớn rồi.”
“Sao đến cả cậu cũng…” Cơn giận dữ của Malfoy bùng lên cao hơn, “Rốt cuộc thì cậu có phải bạn chí cốt của tôi không thế hả!”
“Dù rằng cậu có không thích bạn Potter đi chăng nữa…” Zabini đứng dậy, ” Nhưng có một điều cậu không thể không thừa nhận, đó là hôm nay bạn ấy nói một câu rất đúng vì lợi ích của Slytherin, đừng làm chuyện không nên làm.”
Cũng trong lúc cả hai đang bàn về chuyện Harry, thì ở một căn phòng trên lầu ba, Weasley, Granger và Longbottom, ba đứa đang túm tụm co rúm lại một góc, trước mặt chúng là một con chó ba đầu khổng lồ dữ tợn. Sáu con mắt điên dại long sòng sọc nhìn ba đứa, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè. Con chó khổng lồ há to miệng, gầm gừ với bọn chúng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT