Editor: Liễu Quân

Ngày nghỉ Lễ giáng sinh, Harry rốt cục cũng có thở phào một hơi, khó lắm mới có ngày nghỉ, đối với cậu và Snape mà nói, nghĩa là hai người rốt cục có thể thả lỏng một chút, hưởng thụ thế giới hai người.

Đáng tiếc là vị cha đỡ đầu hèn hạ không muốn con đỡ đầu thân thiết với lão dơi già đầy dầu, bình thường không việc gì cứ đến quấy rối sinh hoạt ngọt ngào của hai người. Snape tức giận đến mức trực tiếp cắt mạng Floo nối đến nhà cũ Black, cấm xuẩn cẩu kia đến lần nữa.

Bên ngoài bông tuyết bay tá lả, lò sưởi trong tường tỏa ra ấm áp. Harry rất không có hình tượng úp sấp trên ghế sa lông, đầu gác lên đùi Snape, tay Snape luồn vào mái tóc đen của cậu, vuốt ve.

“... Anh nghĩ... Hắn sẽ làm gì?” Nửa ngày, Harry ngẩng đầu hỏi.

Snape rõ ràng hiển vấn đề không đầu không đuôi của cậu: “Khó nói... Theo như cá tính của hắn, hẳn đã sớm tấn công Hogwarts, ta không hiểu vì sao đến giờ hắn vẫn chưa ra tay...”

“Hệ thống phòng ngự của Hogwarts là ma pháp trận cường đại từ cổ xưa... Hắn chắc là kiêng kỵ cái này...” Harry xoay người, nhìn anh, “Em lo lắng...”

“Cái gì?” Snape nhìn cậu, “Em đoán hắn sẽ tấn công như thế nào?”

“Em lo... Hắn sẽ dùng Dementor trước, sau đó mới tấn công...” Harry lo lắng nhất điểm này, “Không có mấy học sinh làm được chú Thần hộ vệ, cho dù có hai mươi người hội D.A, hơn nữa còn có các giáo sư... Nhưng em vẫn lo lắng không bảo vệ được hết mọi người...”

“Ta hiểu...” Snape nhăn mày, “Phòng ngự của lâu đài chẳng lẽ thấp hơn Dementor sao?”

“Có thể thì có thể...” Harry gật đầu, “Nhưng anh không thể ngăn cản học trò muốn khoe mẽ anh hùng ngoài ý muốn đi ra ngoài. Chỉ cần bọn họ đứng trong lâu đài, Hogwarts có thể bảo vệ bọn họ, nhưng nếu bọn họ đi ra ngoài...”

“Nếu quả thật có vạn nhất...” Snape hiểu rõ loại học trò năng lực thấp rất có thể sẽ trở thành mỹ thực của Dementor, anh nghĩ một chút, “Có thể... Chúng ta có thể dùng Độc dược?”

“Độc dược?” Harry ngồi dậy, “Anh có ý kiến gì?”

“Kỳ thực... Trước đây từ rất sớm, Dark Lord đã từng nghĩ qua ý này, mong ta có thể là ta một loại dược chống lại Dementor, để tiện cho hắn vào Azkaban thả Death Eater.” Snape giải thích, “Nhưng ngao chế độc dược này rất khó khăn, lúc đó chỉ nghiên cứu một nửa, sau lại...” Anh dừng một chút, “Chiến tranh lại bắt đầu.”

“Sev...” Harry cọ trong ngực anh, “Em ở đây... Chúng ta... Sẽ không ai rời đi trước...”

Snape ôm chặt lấy cậu, hôn lên mái tóc đen mềm mại của cậu, dùng cách này để giảm bớt bất an trong lòng. Cho dù hai người đối với hướng đi đã vô cùng rõ ràng, cho dù hai người đã tiêu diệt rất nhiều nhân tố bất an... Nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều, chuyện sẽ thuận lợi như trong suy nghĩ của bọn họ sao?

Lúc này, một con phượng hoàng màu bạc phá vỡ dịu dàng trong phòng, tức khắc vang lên âm thanh lo lắng của Dumbledore: “Địch tấn công! Severus, Harry! Death Eater tấn công Hogsmeade, mời đến tổng bộ ngay lập tức!”

Harry từ trong lòng Snape nhảy xuống, dùng mấy pháp thuật không đũa phép, hai người đã ăn mặc chỉnh tề, cầm lấy đũa phép. Harry cười nhạt: “Em còn tưởng hắn đang cân nhắc cái gì? Hóa ra là định thử chúng ta trước...” Cậu quay sang con phượng hoàng bạc kia vẫy tay, để nó nhắn cho Dumbledore: “Albus, hạn chế thương vong ở mức thấp nhất, để tất cả mọi người bảo lưu lực lượng con cho rằng, tiếp theo tối nay Hogwarts sẽ bị tấn công!”

Nhìn phượng hoàng biến mất khỏi phòng, Harry cùng Snape nhìn nhau, Harry giành mở miệng trước: “Em đi xem Hogmeade, anh đi tổng bộ trước đi.” Snape bản năng muốn ngăn cản, nhưng vẫn gật đầu. hai người lập tức Độn thổ, biến mất trong gian phòng.

Harry mới vừa đáp xuống, một luồng ánh sáng phóng về phía mình! Harry lập tức nhảy khỏi phạm vi công kích, lùi về phía sau một cây đại thụ, tránh thoát chú ngữ công kích. Cậu cẩn thận bao quát bốn phía, nhìn rõ tình huống trước mặt. Một khu vực kịch liệt, tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc, tiếng cười điên cuồng cắt qua trời đêm, các loại màu sắt ánh sáng của chú ngữ không ngừng lóe lên. Dựa vào ánh sáng... của những chú ngữ này, Harry thấy rõ mình đang ở gần Liều Hét, cách đó không xa, một đám người đang chiến đấu. Harry nheo mắt, nhận ra là những bóng dáng quen thuộc: Averey, Dolohov, Macnair... Đều là những thành viên xem như cấp cao trong Death Eater Tonks Bill, Charlie... Đều là thanh niên của Hội Phượng Hoàng.

“Được rồi... Trước hết bắt đầu từ các người...” Khóe miệng Harry lộ một nụ cười khát máu.

“Impedimenta!” Một một giây, Harry liền xông ra ngoài, bắt đầu bất ngờ tập kích.

() Cản trở thật mạnh

Macnair bị đánh trúng, hắn hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, lập tức, “Sectumsempra!” Trên cổ hắn lập tức xuất hiện một miệng vết đứt, máu phun tung tóe!

() cắt sâu mãi mãi

Thân ảnh của Harry rất nhanh, một giây kế tiếp, cậu đã xuất hiện sau lưng Averey. Averey hoảng hốt, đang muốn phản kích, Harry đã ra tay trước: “Blasting Curse!” Một cột sét cực lớn đánh trúng đối phương, Averey hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống.

() lời nguyền nổ tung

“Ai?!” Thành viên Hội phượng Hoàng lập tức hét lên, động tác thật nhanh! Còn chưa đến ba phút đã loại xong hai tên Death Eater.

“Là em, Tonks.” Harry vẫn giơ đũa phép ra trước như cũ, đối mặt với Dolohov, dời bước chân đến gần những người bên cạnh.

“Harry?!” Tonks hô lên, “Sao em lại đến đây? Em còn chưa thành niên, làm sao có thể chạy đến chỗ nguy hiểm này?!”

“Chiến tranh cũng sẽ không bận tâm em còn chưa thành niên.” Harry nhàn nhạt nói, nhìn Death Eater trước mặt, “Dolohov, chúng ta hiện có bốn người, mi chỉ có một mình, còn chưa bó tay chịu trói.”

“Harry Potter...” Dolohov gằn từng chữ đọc ra tên cậu, “Tao hóa ra đã xem thường mày... Nhưng bằng chút tài lẻ này của mày mà muốn bắt được tao... Vậy thì quá non rồi đó... “

“A... Phải không?” Harry cười nhạt, “Avada Kedavra!” Một đạo đạo sáng màu xanh bắn thẳng vào giữa hai hàng lông mày của đối phương, Dolohov vẫn còn treo nụ cười đắc ý trên mặt, nụ cười kia trong nháy mắt đông lại, cả người hắn chậm rãi ngã xuống.

Harry thu hồi đũa phép, nhìn mọi người đang trợn trừng hai mắt: “Không nên cho kẻ thù bất kỳ cơ hội nào, mọi người phải nhớ kỹ điều này.”

“Ừ...” Tất cả thành viên Hội Phượng Hoàng đứng đó đều sợ ngây người, hoặc kinh hoảng, hoặc bị dọa cho hoảng nhìn thiếu niên trước mặt. Gió lạnh thổi qua, những vụn tuyết sạch sẽ tinh khiết trên đất, trên mặt cậu mang theo nụ cười tàn khốc, trên mặt cậu còn đính máu từ cổ Macnair bắn ra, giống như tử thần giáng hạ...

“Sirius bọn họ ở đâu?” Harry không chút để ý dùng áo chùng lao đi vết máu trên mặt, xoay người hỏi.

“A? A!” Charlie kịp phản ứng, “Bọn họ ở tổng bộ, Dumbledore nói... Để chúng ta rút lui trước.”

“Lui về?” Harry gật đầu, “Tới chỉ có Death Eater sao? Có bao nhiêu người?”

“Không, có Âm Thi.” Bill tùy tiện nói, “Death Eater đều là những nhân vật nhỏ, ngoại trừ...” Anh nhìn ba thi thể trên mặt đất, “mấy người này...”

“Âm Thi?” Harry nhăn mày, cậu không nghĩ đến Voldemort sử dụng thứ này, nhưng may là hắn không liên hệ với người khổng lồ. “Dân cư trong Hogsmeade làm sao bây giờ?” Mặc dù Harry nói muốn gậy ông đập lưng ông, nhưng... những người dân này đều vô tội, không thể để bọn họ trở thành vật hi sinh.

“Chúng tôi trước tiên, đã để bọn họ rút lui.” Bill nói, “Ngoại trừ một bộ phận người dân... đã chết ngay từ đầu, những người khác, đã qua Khóa cảng mà Dumbledore trước đó giao cho chúng tôi để họ đến nơi an toàn rồi.” Bây giờ Hogsmeade, căn bản là một cài thùng rỗng, “Chúng ta vốn dĩ giả bộ có ít người, trước chạy trốn, nào biết... Gặp bọn họ...” Mấy kẻ này đều là nếu không giết được đối phương sẽ không dừng tay, hai bên đương nhiên phải dây dưa.

Harry lấy Kính hai mặt, gọi Sirius: “Sirius, mọi người hiện đang ở đâu?”

“Chúng ta đang ở tổng bộ.” Trong kính truyền ra một trận huyên náo, Sirius xuất hiện trong gương, “Harry, con ở đâu? Snape thế nào lại đến có một mình?!”

“Con rất tốt.” Harry nói, “Albus có đó không? Con có việc nói với cụ ấy.”

“Được.” Trong gương lại dao động một trận, Dumbledore xuất hiện, “Harry, con bên kia thế nào?” Cụ đã biết Harry đi Hogsmeade.

“Vừa giết ba tên, còn Âm thi thì làm thế nào bây giờ?” Harry hỏi.

“Con xem rồi làm đi.” Dumbledore nói, “Ta chỉ phái vài người đến Hogdmeade, hắn sẽ không đoán được hành tung của con.” Harry Potter là Cứu thế chủ giới pháp thuật, đương nhiên sẽ được Hội Phượng Hoàng bảo vệ.

“Con hiểu rồi.” Harry gật đầu.

Sau đoạn đối thoại của hai người, Harry ngẩng đầu: “Bây giờ bắt đầu, xử lý Âm thi.”

“Furnunailus!”

“Furnunailus!” Cho dù là những thành viên trẻ tuổi, nhưng đều là người nổi bật nhất Hội Phượng Hoàng. Tám thành viên Hội Phượng Hoàng được lệnh, đương nhiên đều buông tay, một đường đốt lửa, toàn bộ Âm thi đều bị thiêu thành tro.

() Diệm sơn phún hỏa, hỏa diễm hừng hực or... Đại khái có liên quan đến lửa ý!!!!!

Nhìn Harry một bên không chút khiếp đảm, ứng phó thoải mái, tất cả mọi người vừa bội phục vừa sợ hãi. Không nghĩ tới thiếu niên gần mười lăm tuổi này lại biết nhiều pháp thuật hắc ám cao cấp như vậy, ra tay lại sạch sẽ lưu loát, không chút do dự, tuyệt không nghĩ đến đây là người lần đầu tiên tham gia chiến tranh.

Ba cỗ thi thể lạnh lẽo kinh khủng xông thẳng vào Harry, trên tay dính đầy máu. Gương mặt Harry lại bình tĩnh, không hề có cảm giác khẩn trương, theo di chuyển của tay cậu, một quả cầu lửa màu lam của cái chết phun ra từ đầu của đũa phép, nhanh chóng nở to ra, bao trùm lấy ba Âm thi. Âm thanh ngọn lửa đốt cháy thi thể là toát ra mùi tanh, ba cỗ Âm thi lập tức biến thành tro.

Bill và Charlie thường xuyên nghe đứa em nhỏ nhất oán giận Cứu thế chủ này, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, bọn họ tuyệt không thấy đối phương có chỗ nào cao ngạo tà ác. Ngược lại, thiếu niên này trầm ổn, pháp lực cường đại, mơ hồ toát ra phong thái của người lãnh đạo Dumbledore hiển nhiên đã chọn được người thừa kế vô cùng ưu tú.

Ánh bình mình sắp lên, tất cả Âm thi đều được xử lý sạch sẽ. Harry sau khi kiểm tra xong cũng không có bất kỳ cạm bẫy gì, mang theo mọi người nhanh chóng rút lui, để lại cái làng trống rỗng, chỉ lưu lại lửa và mặt đất khô cằn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play