Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười Một 2, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Lucius &amp Dark Lord

Editor: Ciel Míp

Lucius lẳng lặng đứng trong bóng tối của nghĩa trang, Kẻ Được Chọn trốn thoát làm Dark Lord tức giận, quăng vô người Amycus Carrow vài cái Crucio, mắng gã không trói chặt Chúa Cứu Thế, mới làm cho thằng nhóc trốn được. Amycus Carrow lăn lộn rên rỉ không ngừng trên mặt đất, trên chỗ cánh tay gã còn chảy đầy máu tươi, có thể loáng thoáng thấy xương trắng lòi hết ra ngoài.

Crucio: lời nguyền tra tấn

Nhìn tên hầu tru lên từng hồi thảm thiết, Voldemort hừ lạnh ra, xoay người, ngó mấy tên Death Eater mới tới bên kia: “A… Chào các Death Eater của ta, mười ba năm đã trôi qua… Mười ba năm kể từ ngày ta gặp các ngươi lần cuối cùng. Những bầy tôi trung thành của ta. Vậy mà các ngươi vẫn đáp lại lời hiệu triệu của ta như thể chỉ mới hôm qua… Vậy là chúng ta vẫn còn đoàn kết dưới dấu hiệu Hắc ám! Hay là không?”

Tuy chả hề có tí tẹo miếng gió nào nổi lên, nhưng cái thứ tiếng loạt xoạt đó vẫn làm cho có kẻ bắt đầu phát run. Những Death Eater bắt đầu từng người một đi về phía trước, chậm rãi, thật cẩn thận, y như bọn họ không thể tin nổi vô hai cái tròng mắt của mình vậy. Voldemort im lặng đứng, chờ bọn họ.

Lucius dẫn đầu mọi người quỳ xuống trước, nhấc lên một góc áo chùng của gã, hạ xuống trên mặt vải một cái hôn: “My Lord…” Anh trầm giọng, mũ trùm của anh rơi xuống, mái tóc dài bạch kim ánh vàng rơi xõa trên áo chùng đen của Dark Lord. Ngay lập tức, anh đứng dậy, bước sang một bên. Những người phía sau cũng làm theo anh, từng người một mỗi tên đều đi tới trước Voldemort quỳ xuống, hôn áo choàng của gã, sau đó lại lui ra đằng sau, đứng lên, tạo thành một vòng tròn im ắng.

“Lucius Malfoy, ông bạn láu cá của ta. Voldemort nhìn anh trầm giọng, “Ta nghe nói mi vẫn không từ bỏ lề thói cũ, cho dù đối với thế giới này, mi luôn trưng ra một bộ mặt đáng kính trọng. Ta tin là mi vẫn sẵn sàng dẫn đầu những vụ tra tấn bọn Muggle chứ? Tuy nhiên, mi chưa bao giờ thử tìm kiếm ta, Lucius à… Cái trò nhộn của mi ở trận Quidditch tranh Cúp Thế giới cũng vui đó, ta dám nói như vậy… nhưng mà chẳng lẽ mi không thấy rằng hướng năng lực của mi vào việc tìm kiếm và trợ giúp Chủ nhân mi thì có phải là tốt hơn sao?”

“Chủ nhân của tôi, tôi thường xuyên ở trong tình trạng cảnh giác. Lucius hèn mọn phủ phục xuống đất, trong lòng anh là một trời băng giá, “Nếu có bất kỳ tín hiệu nào đó của ngài, một lời đồn đại là ngài ở đâu, thì tôi đã lập tức đến bên ngài, không có gì có thể ngăn trở tôi…”

“Và mi đã chạy trốn Dấu hiệu của ta, khi một Tử thần Thực tử phóng nó lên trời vào mùa hè rồi, phải không?” Voldemort chậm rãi nói, làm lời của Lucius ngay lập tức nghẹn lại, đúng vậy, anh đào tẩu, anh không thể không trốn. Ở sang lưng mình, còn có vợ con, còn có cả gia tộc Malfoy nữa, vinh quang bạch kim của nhà Malfoy còn cần mình giữ lại, anh không thể ở lại đó… Cho dù bản thân có muốn tìm kiếm bóng dáng anh cỡ nào…

“I’m so sorry, My Lord…” Lucius khẩn cầu tha thứ của gã, “Bầy tôi hy vọng ngài có thể hiểu được lòng trung thành của bầy tôi…”

Voldemort nhìn anh, thật lâu, rồi cúi lưng xuống nhấc một lọn tóc của anh lên, đem tới bên môi hôn hít, lại đứng dậy thêm lần nữa: “Đúng, ta biết tất cả chuyện đó, Lucius à… Mi đã làm ta thất vọng… Ta mong mi phục vụ trung thành hơn trong tương lai.”

“Dĩ nhiên, thưa ngài, dĩ nhiên rồi… Ngài quả thật từ bi… cám ơn ngài.” Anh nhìn Voldemort đi qua trước mắt mình, còn bản thân thì y như chiếc giày cũ, như bụi đất dưới chân anh…

“Ta ngửi thấy mùi tội lỗi. Có một mùi tội lỗi thối tha trong không khí.”Voldemort bước tới giữa vòng tròn cất tiếng,

Một đợt run thứ hai lan vòng theo cái vòng tròn pháp sư đứng chung quanh, như thể mỗi thành viên đều mong muốn lùi xa khỏi hắn mà không dám.

“Ta nhận thấy tất cả các ngươi, vẹn toàn và khỏe mạnh, với quyền lực còn nguyên vẹn – xuất hiện nhanh chóng đến thế – và ta tự hỏi… tại sao cái đám pháp sư này chưa bao giờ đến giúp chủ nhân của chúng, vị chủ nhân mà chúng đã thề nguyền vĩnh viễn trung thành?” Gã nhìn quanh bốn phía, quét qua từng gương mặt, “và rồi ta tự hỏi, nhưng làm sao chúng có thể tin là ta không bao giờ trỗi dậy được nữa chứ? Chúng, những kẻ biết ta đã làm gì, từ lâu rồi, để tự bảo vệ mình khỏi cái chết của phàm nhân. Chúng, những kẻ đã nhìn thấy bằng chứng về quyền lực khủng khiếp của ta vào cái thời mà ta còn mạnh hơn tất cả pháp sư đương thời! Rồi ta lại tự trả lời, có lẽ chúng tin rằng có một quyền lực còn lớn hơn nữa, một quyền lực có thể làm tiêu tan ngay cả chúa tể Voldemort… có lẽ bây giờ chúng đang đem lòng trung thành đặt vào nơi khác… có lẽ là nhà vô địch đấu tranh cho lũ phàm nhân, lũ Máu bùn và Muggle, lão Albus Dumbledore ấy chăng?” Giọng gã đột nhiên trở nên nghiêm khắc

Một trong những kẻ đứng trong vòng tròn đột ngột quăng mình tới trước, tách ra khỏi vòng tròn. Hắn run rẩy từ đầu đến chân, và gục xuống chân Voldemort. Hắn rít lên: “Chủ nhân! Thưa chủ nhân, hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tất cả chúng tôi!”

Voldemort bắt đầu phá ra cười. Hắn giờ cây đũa phép lên: “Crucio!”

Lucius nghe tiếng kêu thảm thiết đó, nhìn tên ngu xuẩn lăn lộn trên đất… Những người này, cũng y như bản thân mình, theo anh gần hai mươi năm, bản thân luôn đi theo bên cạnh anh, đem hào quang huy hoàng nhất kính dâng tất cả cho anh, nhưng lại đổi lấy kết cục gì… Một đống Crucio mà thôi…

Voldemort đi tới cạnh anh, dùng đôi mắt trống rỗng, đỏ lòe ngó vô cái vị trí ngay cạnh anh, giống như hắn có thể nhìn thấy có người đứng ngay đó: “Và đây chúng ta thiếu hết sáu Death Eater… ba kẻ chết vì ta. Một quá hèn nhát đến nỗi không dám quay về… hắn sẽ phải trả giá. Một, là kẻ ta tin là sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta… dĩ nhiên hắn sẽ bị giết… và một, là kẻ vẫn còn tuyệt đối trung thành với ta, là kẻ tâm phúc đã trở lại phục vụ ta.” Hắn cúi đầu nhìn Lucius, “Lucius, Bậc thầy độc dược trung thành của ta vì sao còn chưa tới?”

“Severus phải ở lại Hogwarts, ngài cũng biết, thưa chủ nhân, Dumbledore vẫn luôn tín nhiệm cậu ta…” Lucius biết, Severus thoát khỏi Dark Mark trên cánh tay, bản thân mình cũng chỉ có thể lừa gạt được một lúc mà thôi, sẽ rất nhanh Dark Lord sẽ biết…

Voldemort nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, mới chuyển mắt: “Chính xác…” Anh mau đi tới bên kia đi. Lucius chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đầy lưng, vừa rồi anh thiệt sự là sợ Dark Lord bắt mình đi gọi Severus, như vậy cả mình và cậu ta đều tiêu tùng! Bây giờ, anh chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bạn tốt có thể may mắn mà thôi.

Harry và Snape đáp xuống mặt cỏ, Snape ôm xiết cậu vô sâu trong ngực, sau đó lấy đũa phép ra, bắn tín hiệu S.O.S lên trời. Nhìn ánh sáng đỏ bung xòe khắp bầu trời, Snape nhẹ nhàng thở hắt ra, cúi đầu ngó Harry còn trong ngực: “Miệng vết thương của em có nghiêm trọng lắm không?” Anh mình miệng vết thương bị dao cắt còn đang rỉ máu.

S.O.S: Với mục đích dễ nhớ, SOS có thể được hiểu như là “Hãy cứu tàu chúng tôi” (Save our Ship), “Hãy cứu lấy những linh hồn của chúng tôi” (Save our Souls) hay “Gửi cứu trợ” (Send out Succour), “Save Our Shelby”, “Shoot Our Ship”, “Sinking Our Ship”, “Survivors On Shore”… thực ra, không có một ý nghĩa đặc biệt nào trong bản thân các chữ cái và hoàn toàn sai khi đặt các dấu chấm giữa các chữ cái này. SOS được chọn đơn giản vì đây là những tín hiệu ngắn, dễ nhận biết và có thể gửi đi nhanh chóng => đây là tín hiệu cầu cứu khẩn

Harry lắc đầu, tự đọc một bùa chữa lành, miệng vết thương bắt đầu khép dần lại, trở về thành mảnh da thịt trơn bóng lần hai, chỉ để lại vệt máu khô đen sì sì.

Severus nhớ lại bọn Death Eater xuất hiện lúc nãy, anh có thoáng thấy một vệt vàng ánh kim, xem ra Lucius vẫn đi, anh không khỏi lo lắng cho bạn tốt và Draco. Harry tựa đầu mình chôn trong ngực anh, hai người im lặng không nói gì một lúc.

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ồn ào từ xa cũng tới gần, hai người ngó nhau, cười khổ một cái, lại vực dậy tinh thần để đối mặt với những chuyện tiếp theo.

“Harry! Harry!” Harry thấy Dumbledore dẫn đầu vọt tới, khẩn trương lo lắng ngó cậu, trong đôi mắt xanh thẳm có đầy chấm hỏi không xác định và sự lo lắng thiệt tình.

Harry gật nhẹ đầu, Dumbledore lại ngó sang Snape đứng sau Harry, được đáp lại thêm một cái gật đầu nữa. Ông già thở ra một hơi dài sâu kín, trong mắt nổi ra mỏi mệt tiếc hận, lửa chiến tranh sắp nổ rồi…

Một đám người từ từ đi tới, chặn ngang bọn họ, đám người đó vây chung quanh họ lại, cũng có nhiều bóng người bước tới gần hơn, trên mỗi gương mặt đều ngập đầy khó hiểu với lo lắng. Sirius vọt lại ôm lấy cậu, sốt ruột lo lắng: “Harry! Con đi đâu vậy? Sao lại đột nhiên biến mất?!”

Harry im lặng vứt cái cúp xuống mặt đất, sau đó tụt xuống mặt đất theo rồi mới nói: “Hắn đã trở lại…”

“Ai? Ai đã trở lại?” Sirius vẫn chả hiểu mô tê gì, nhưng mặt chú lập tức sợ hãi thành tái nhợt, “Con nói… Hắn… Chuyện đó không có khả năng…”

“Thực sự gã đã trở về, Black.” Lần đầu tiên Snape không dùng xưng hô chửi xéo chú, “Hai người bọn ta đều thấy… Dark Lord đã trở lại…”

Giọng anh rất nhỏ, nhưng rõ ràng. Đám người ngay lập tức im lặng lại, rồi ngay đó bung ra một đám ồn òa nhức óc, ai nấy cũng đều sợ hãi khó tin mà ngó nhau, thậm chí còn có người hét rầm lên…

Dumbledore mệt mỏi đứng sau chót đám đông, bỗng cụ thấy, mình thiệt sự già rồi, nghĩ tới chiến tranh sắp đến, cụ tự thấy thật là mệt. Cho dù Harry đã trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách, Severus cũng sẽ giúp nhóc, nhưng bản thân mình vẫn luôn là ngọn cờ đầu chống chọi với Death Eater của giới Phép Thuật, bản thân mình là nơi phát ra niềm tin cho bọn họ… Sau đó… Nhớ lại những thứ đã trải qua mấy năm nay, không ngừng cố gắng, lại cố gắng, cuối cùng còn lại gì đây… vẫn luôn là một người cô đơn như cũ…

“Al…” Cụ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên phía sau mình, “Không cần tự ép mình như vậy…”

“Tôi chỉ là… Mệt mỏi…” Dumbledore thở dài, “Gellert, anh nói coi, từng ấy năm tới giờ, chúng ta đã theo đuổi cái gì?” Vì lợi ích lớn hơn… lợi ích này lại đang ở đâu chứ? Cái gọi là hòa bình của giới pháp sư, hay là hòa bình sống chung với Muggles, đối với pháp sư chúng ta, thật sự là chuyện tốt hay sao?

“Vấn đề này, tôi cũng vẫn luôn không nghĩ ra.” Grindelwald vỗ vai cụ, “Thế giới này có rất nhiều chuyện mà chúng ta chẳng thể hiểu được. Có lẽ… Chúng ta cũng nên ích kỷ một chút…”

“Ích kỷ?” Dumbledore ngó ông.

“Đúng vậy…” Dark Lord đệ nhất gật đầu, cười lên một nụ cười đẹp mắt, “Chỉ cần em cảm thấy làm vậy sẽ làm em vui, vậy thì em cứ đi làm đi… Không cần để ý tới cái nhìn của người khác, cũng không cần tự hỏi tới cái gọi là toàn cục — có đôi khi, xuôi theo tự nhiên mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Xuôi theo tự nhiên?”

“Đúng, giống như mấy tên Muggles nói ấy: ‘thích nghi được thì sinh tồn, không thích nghi được thì bị đào thải’, có lẽ giới Pháp Thuật nàycũng nên như thế.”

“Tôi nhớ rõ cậu rõ ràng thèm ngó sách Muggle mà?”

“Em biết không, ở trong Nurmengard rất là chán, ta phát hiện sách Muggle có rất nhiều chỗ đáng cho chúng ta tham khảo.” Grindelwald nháy mắt mấy cái với cụ, “Có rất nhiều chuyện phải già rồi mới có thể hiểu được…”

Nurmengard: Ngục giam ở Đức, nơi Grindelwald tự giam mình

“Mi nói cái gì, Snape?!” Moody khập khiễng chen vô giữa đám người, “Có phải mi… Có phải mi phục sinh Dark Lord lại hay không hả…” Gã ta rút đũa phép ra nhắm ngay người anh.

Snape nhướng mi: “Ta phục sinh Dark Lord, làm trò trước mặt Kẻ Được Chọn ấy hả?” Anh ngó Harry, “Ta nghĩ rằng với trí thông minh và tài năng của trò Potter cũng sẽ không bị ta mê hoặc. Nhưng còn mi…” Snape cười lạnh ngó gã, “Mi là ai?”

“Mi nói bậy bạ gì đó?” Moody không hề ngờ là anh sẽ phát hiện thân phận thật sự của gã.

Nhưng Harry lại nhanh hơn một bước: “Stupefy!”

Stupefy: Bùa choáng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play