Cuối cùng An Ninh vẫn ăn ngay nói thật, tuy rằng rất khó nhưng tâm lý thoải mái một tí.
Bình An cũng không nói gì, chỉ là về chuyện tặng sách, anh đặc biệt kiên trì.
Có lẽ, anh không phải quên chữ viết trong sách, mà là hy vọng thông qua cô vứt bỏ đoạn quá khứ kia của anh. Cô cũng không nói thêm gì, chỉ có thể duy trì sự trầm lặng.
Khách sạn đã đặt xong từ sớm, Bình An còn quen thuộc hơn cô. Anh hỏi cô giấy tờ liên quan, sau đó giúp làm thủ tục. Nhưng khiến An Ninh khó hiểu chính là, chính anh cũng đặt một phòng, hơn nữa ngay sát vách phòng cô.
"Cậu không phải có ký túc xá ư?" Hôm nay lời nói của cô nhiều hơn tám năm kia cộng lại, nhưng cô hết cách rồi, có một số việc phải hỏi rõ ràng.
Đối với chuyện này, Bình An không quá để ý mà giải thích: "Mẹ tớ nói con gái một mình ở khách sạn không an toàn, muốn tớ ở gần bên bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu cố."
"Không cần phiền toái như vậy." An Ninh hơi nóng nảy. Cứ theo như vậy, cô ở Bắc Kinh chẳng phải là giống như bị người ta giám thị sao? Nói đúng hơn, cô đi đâu anh sẽ đi theo sau, vậy cô làm sao vui chơi chứ?
Nhưng Bình An đã quyết định mọi chuyện, không cho phép cô cự tuyệt. Anh giúp cô mở cửa phòng, kiểm tra cửa sổ thậm chí phòng tắm, sau đó dặn dò nói: "Khoá cửa cho kỹ, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cậu đừng dậy sớm quá, cùng nhau ăn trưa là được. Buổi chiều tớ đưa cậu ra ngoài đi dạo."
Anh ra ngoài, giúp cô đóng cửa, An Ninh vẫn ngây người đứng tại chỗ. Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Nếu không thì dứt khoát gọi về nhà, bảo dì cạnh nhà huỷ bỏ nhiệm vụ này của Bình An. Cô thật sự không cần chăm sóc?
Nhưng thời gian quá sớm, muốn gọi điện thoại cũng chỉ có thể đợi đến ngày mới.
Trong lòng có sự chán nản không hiểu rõ, ngay cả tâm trạng rửa mặt cũng không có. Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ thoáng khí. Bầu trời Bắc Kinh rạng sáng nhìn không thấy sao, bởi vì ngọn đèn trên mặt đất đã đủ sáng chói.
Trong một thành phố lớn như vậy, cô là người bên ngoài nhỏ bé, ngay cả hạt bụi cũng không bằng?
"Sao còn chưa ngủ?" Thình lình ở bên cạnh có người nói chuyện, An Ninh bị hoảng sợ. Cô giật mình quay đầu nhìn, lại là Bình An lộ ra nửa người.
Cảnh tượng này hình như đã từng quen biết.
Hai nhà bọn họ đều ở lầu hai, mỗi nhà có một cái ban công, hơn nữa ban công này kỳ thật nối liền nhau, chỉ dựng một cái lan can ở giữa tượng trưng.
Ban công nhà An Ninh là một vườn hoa, ở đó có đủ loại hoa tươi. Lúc rảnh rỗi, An Ninh thích đứng ở ban công, ngắm hoa ngẩn người.
Ban công nhà Bình An là một vườn rau, cũng đủ loại thực vật, nào là hành rồi hẹ rồi tỏi, rất thực dụng cũng rất tầm thường, Bình An cũng thích ở ban công, nhưng không biết vì sao.
Bọn họ thường xuyên cùng lúc ở ban công của mình, hai bên không nói gì với nhau, nhưng bầu không khí lại chẳng gượng gạo bao nhiêu. Bây giờ nhớ lại, khi đó hình như là thời điểm bọn họ ở chung hài hoà nhất.
Nhưng hiện tại, khoảng cách giống nhau, nhưng không có hoa hồng, cũng không có rau xanh, chỉ có ngọn đèn dưới lầu, còn có gió thổi hiu hiu. Ở trong đêm tối, ánh mắt anh thoạt nhìn rất sáng, giống như có sức hút, nhìn chằm chằm bao lâu lại hoảng hốt.
Loáng thoáng như nghe được tiếng cười của Bình An, hình như anh nói: "Thế này cũng có thể ngây người à?"
Cô phục hồi lại tinh thần, có chút kích động mà bỏ lại một câu: "Tôi ngủ trước." Rồi cô nhanh chóng trở về phòng, đóng chặt cửa sổ.
Cô nằm trên giường, nghĩ đến Bình An ngủ ở sát vách, An Ninh lăn qua lộn lại không ngủ được, thần kinh hôm nay có phần quá căng thẳng. Hơn nữa cô lại hình thành thói quen, một khi không ngủ được thì muốn xem quyển sách ảnh kia.
Dù sao hiện tại sách là của cô, vậy cô xem cũng chẳng có quan hệ gì? Đúng, sợ cái gì!
Như một con cá chép ưỡn ra, An Ninh từ trên giường nhảy xuống. Lúc cô thỉnh thoảng điên cuồng, hành động sẽ rất phát triển; đương nhiên phần lớn thời gian thành tích thể dục của cô đều thất bại.
Cô luống cuống tìm quyển sách kia, ôm trong ngực trở về giường, trước khi xem còn hít sâu vài cái.
Coi đến trang mấy rồi nhỉ? Vừa nghĩ vừa lật, không bao lâu lại bị nội dung bên trong hấp dẫn. Tiếp tục xem, quả nhiên lại phát hiện không ít chữ viết của Bình An.
Mỗi một câu đều là lời thổ lộ mông lung, từ chữ viết của anh An Ninh dường như có thể tưởng tượng ra hình dáng mờ nhạt của một cô gái.
Cô ấy chắc là rất dịu dàng ít nói, rất đẹp, rất hiền lành, thỉnh thoảng hơi nghịch ngợm; lúc người khác không chú ý cô ấy sẽ làm một chút động tác, sau đó một mình vui vẻ hồi lâu; cô ấy rất thông minh, ngay cả anh chàng như Bình An cũng sẽ tán thưởng cô ấy.
Cô ấy rất ưu tú, rất được lòng người, nhưng cô ấy rốt cuộc là ai nhỉ?
Vào lúc ba giờ sáng, An Ninh ôm sách ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT