Lúc nửa đêm, xe lửa ngừng lại, An Ninh mơ mơ màng màng tỉnh giấc, từ trong cuộc trò chuyện của mọi người cô mới biết hình như đằng trước xảy ra vấn đề gì đó, bọn họ phải tạm ngừng một đoạn thời gian.
Trong lòng cô luôn yên ổn, nhưng không ngủ được, vì thế lại lấy ra quyển sách kia. Nói chính xác, đây là một quyển sách ảnh du lịch, bên trong là phong cảnh khắp đại giang nam bắc mà tác giả chụp lại, kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, hơn nữa để tâm mà chọn cảnh, làm cho mỗi hình ảnh đều đẹp không sao tả xiết.
Trong lòng An Ninh rung động không thôi, cô lật từng trang rất chậm, tầm mắt quyến luyến mỗi bức ảnh, hận không thể lập tức lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Trạm tiếp theo là Bắc Kinh, phải đi đâu đây? Từng nơi giới thiệu trong sách hình như đều rất tốt.
Lúc lật đến trang thứ ba, cô đột nhiên thấy được một hàng chữ viết tay, nét chữ giống như trong trang bìa, là chữ của Bình An.
"Hoàng hôn rất đẹp, tựa như em đi trước mặt anh, tóc đuôi ngựa phía sau đầu em như ẩn như hiện, đuôi tóc được ánh mặt trời mạ vàng."
Lại là bóng lưng.
Nói đến đây, bóng lưng Bình An thấy nhiều nhất, chắc là của cô nhỉ? Khi đó mỗi ngày bọn họ cùng đi học rồi tan học, cũng cách xa nhau một trước một sau, lúc ở đường giao lộ chờ đèn xanh, cô có thể dùng khoé mắt liếc thấy giày đá bóng của anh từ từ đến gần.
Nhưng cô cũng nhớ rõ, khi ấy còn có một nữ sinh cũng tiện đường với bọn họ, tuy rằng không hoàn toàn cùng đường như cô và Bình An, nhưng sau khi bọn họ đi qua một phần ba chặng đường thì sẽ gặp cô ấy, sau đó cô gái sẽ đi qua chào Bình An, hai người đi trên đường ở phía sau cô vừa tán gẫu vừa đi.
Cô không biết, Bình An có nhìn thấy bóng lưng của nữ sinh kia không?
Xe lửa chuyển động lần nữa, bọn họ dừng lại khoảng nửa giờ, vì thế lúc tới Bắc Kinh thì trễ nửa giờ.
Thời gian đã là rạng sáng, xuống xe lửa đi ra nhà ga, An Ninh mới thoáng cảm thấy có chút lo lắng. Đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ đối với cô, khiến cô đột nhiên cảm thấy không biết nên đi con đường nào.
Cô tránh né người bên cạnh, từ chối lời mời của một tài xế taxi, cô không dám lên xe của bất cứ ai cả. Nhưng vào lúc này, hẳn là chưa có tuyến xe buýt, chẳng lẽ cô phải ở nhà ga?
Lúc nghe thấy có người gọi cô, An Ninh cho rằng mình nảy sinh ảo giác. Nhưng âm thanh của người kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp, cô đột nhiên xoay người, chỉ thấy trong đám đông có một nam sinh cao to đang chạy về phía cô.
Người này, cô không hề xa lạ; âm thanh này, cô cũng quen thuộc.
Cô từng đi theo sau một đám nữ sinh, đứng xa xa nhìn anh chơi bóng rổ; cô từng cố gắng bước nhẹ nhàng, cố gắng lắng nghe anh có đi theo phía sau không; cô từng cúi đầu, chìm đắm trong giọng hát ngẫu hứng của anh; cô cũng từng xen lẫn trong đám đông thế này, trông thấy anh huýt sáo đi qua khiến cho một đám nữ sinh bên cạnh thán phục.
Thế nhưng cô vẫn biết, tất cả những gì anh làm đều không liên quan đến cô. Cô có thể yêu thích, nhưng không có cách nào chạm đến.
"Haizz, không biết tớ sao?" Chuyện cũ hỗn độn còn chưa chiếu xong, thì anh đã đứng trước mặt cô, so với trong ấn tượng thì càng cao hơn, khuôn mặt anh tuấn phai dần một chút ngây ngô, thêm mấy phần chín chắn, còn có một tia lo lắng chưa tan biến đi.
"Sao trễ vậy, tớ chờ lâu rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT