Sở Tiên thấy Tiểu Dĩnh từ ký túc xá chạy xuống, mặt mũi hớn hở mỉm cười hỏi.
- Hì hì! Cái đám bánh bèo đó đoán chừng muốn trang điểm xong thì còn phải hơn 10 tiếng nữa.
Tiểu Dĩnh đi tới, ngồi ở bên cạnh của hắn.
- Ha ha! Các nàng thì làm sao bằng Tiểu Dĩnh nhà ta được,khả ái,hiền lành,đoan trang, cao quý, cho dù không hóa trang vẫn xinh đẹp,hì hì!
Sở Tiên cười nịn đưa tay ôm lấy bờ vai của nàng.
Tiểu Dĩnh cười cười, tựa ở trên vai của hắn.
Hơn 10 phút sau, ba nữ sinh ăn mặc sang trọng từ ký túc xá đi xuống, mỗi người vác lấy một cái túi xách, một nữ sinh trong đó còn mang dép lê cao.
- Các ngươi rốt cục đi xuống rồi, tập hợp nhanh thôi,sắp trễ rồi!
Tiểu Dĩnh đối với các nàng bất mãn hô.
- Đi với tình ca ca của ngươi chẳng phải đã đủ rồi sao? Còn muốn đi chung với chúng ta làm gì?
Tĩnh Văn liếc Sở Tiên, bộ dáng mỉa mai nói.
- Đi thôi đi thôi!
Tiểu Dĩnh cười hì hì kéo cánh tay của Sở Tiên đứng lên, lập tức bốn người hướng phía lớp tụ hợp mà đi.
Lúc bọn họ đi đến đã thấy có mười mấy người ở bên trong, trong đó nam sinh gần như chiếm một nửa.
- Ha ha! Xem đàn ông độc thân của các lớp khác đều chạy qua đây tham gia náo nhiệt a, đây là muốn trước khi tốt nghiệp kiếm tình lữ sao?
Tư Vũ có chút hưng phấn mà đánh giá nam sinh trong lớp.
Tiểu Dĩnh sa mạc lời nhìn nhìn nàng, kéo Sở Tiên tìm một vị trí ngồi xuống.
Khi các nàng đến liền đưa tới sự chú ý của những nam sinh trong lớp, nhan sắc của nữ sinh trong ký túc xá Tiểu Dĩnh phi thường không sai, nhất là Tiểu Dĩnh, được tôn là nữ thần trong toàn bộ học viện.
Thấy nữ thần kéo cánh tay một nam tử sinh khác, một đám nam sinh từng học chung lớp nàng rầu rĩ, mặc dù trong lớp cũng biết hai người bọn họ đã yêu nhau 4-5 năm,nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến người người thổn thức.
Ngược lại là một ít nam sinh bình thường tò mò liên tục nhìn nhìn hai người, tuy một mực nghe nói Trương Thiên Dĩnh nữ thần có bạn trai, nhưng chưa có nhìn thấy qua, một ít tự nhận là tương đối anh tuấn nam sinh lại càng ôm một tia tưởng tượng.
- Đây là bạn trai của Thiên Dĩnh? Sao ta thấy hắn cũng bình, còn không có soái bằng ta đâu này?
- Cắt, ngươi đặc biệt thích tự sướng giữa đám đông nhĩ, hơn nữa còn không biết xấu hổ, so với ngươi muốn soái rất nhiều, thế nhưng so với ta thì chưa đủ tuổi.
- Con em ngươi, nghe nói Thiên Dĩnh cùng nam sinh kia quen nhau 4 - 5 năm, thời kỳ rất nhiều những tên soái ca nhà giàu theo đuổi nàng, nàng cũng không có đồng ý đâu này.
- Mấy thằng cu mứt! Các ngươi cũng đừng có mà ảo tưởng nữa,mấy năm nay có nhiều thằng mặt trắng nhà giàu ngồi siêu xe đến thổ lộ mà đại tỷ lớp ta còn không thèm nhìn nữa đây này. Các người tính là thứ gì mà còn ôm mộng tưởng muốn đập chậu cướp hoa hử? Hừ hừ, thật là không biết tự lượng sức.
"Ngươi thì là cái rác rưởi gì mà dám comment bọn ta, choảng nhau không tên mặt lờ?"
Vài nam sinh ngồi cùng nhau nhỏ to bàn luận liên tục than thở.
- Ồ Tiểu Tiên, ta như thế nào cảm giác trên người ngươi rắn chắc thiệt nhiều, bộ bị choảng nhiều lắm sao?
Tiểu Dĩnh ghé vào trên mặt bàn hai mắt nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nghi ngờ hỏi.
- Hắc hắc, mấy ngày nay ta mỗi ngày rèn luyện, tập gym,chạy bộ, cử tạ, hít đất hiện tại đã có được cơ bụng sáu múi vạn người mê à nha,hắc hắc! Đến, ngươi sờ vào thử nào!
Sở Tiên cười lôi kéo cánh tay của hắn hướng phía lồng ngực của mình.
Tiểu Dĩnh dùng sức nhéo nhéo, một bộ giật mình nói:
- Thật sự nha!
- Thật chứ sao không!
Sở Tiên đắc ý cười,khuôn mặt dâm tà nói:
- Buổi tối hôm nay để cho ngươi cẩn thận nhìn xem.
- Đáng ghét!
Tiểu Dĩnh sắc mặt đỏ bừng bụm mặt, Sở Tiên nhịn không được cười hắc hắc xoa tóc của nàng.
- Lưu Chí soái ca đến rồi!
Lúc này, một ít nữ sinh lớn tiếng nói.
Vừa dứt lời, hai tên nam sinh đi đến, một người trong đó tóc nhộm vàng khói sành điệu thời thượng, một người khác mang theo cặp kính râm sang trọng, chính là chủ xị hoạt động lần này Lưu Chí, nam sinh tóc vàng là Trương Bắc Phong.
- Mọi người đều đã đến đông đủ hết a?
Lưu Chí đứng ở phía trước đối diện ánh mắt lướt qua mọi người, dừng lại một chút trên người Sở Tiên và Tiểu Dĩnh, xong hắn hướng về phía mọi người nói:
- Đã đủ, tổng cộng ba mươi ba người.
Một nữ sinh gật đầu với Lưu Chí nói:
- Vậy Tốt, nếu như đều đã đến thì chúng ta liền đi thôi.
Lưu Chí gật đầu, theo thứ tự đi ra ngoài trước, đứng ở một bên Trương Bắc Phong hai mắt thỉnh thoảng đảo qua hai người Tiểu Dĩnh, trong mắt hiện lên một tia ái mộ cùng ghen ghét.
Lưu Chí mang theo mọi người đi đến hai chiếc xe con trước cửa lớp học, hướng về phía mọi người nói:
- Hôm nay mục tiêu của chúng ta là khu JS, một khu du lịch mới mở tên là làng du lịch Kim Long, hiện tại chúng ta thuê xe đi qua,hai chiếc xe kia các người tự thương lượng đi a, xe của ta có thể mang ba người, Tĩnh Văn, Tư Vũ còn có San San ba người các người lên với ta a!
- Oa! Lưu Chí ngươi mua xe riêng sao? Là chiếc Audi A6 bên cạnh ngươi đấy sao?
Tĩnh Văn vui vẻ mà hỏi.
- Thật là lợi hại, vừa tốt nghiệp liền rinh một chiếc siêu xe hơn năm mươi vạn, hâm mộ a!
- Ài! Lưu Chí, thực hối hận lúc trước không có tán ngươi nha? Bất quá xin hỏi hiện tại còn kịp không?
Đằng sau một ít nữ sinh giật mình nói, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn nhìn hắn.
Lưu Chí ánh mắt lộ ra vẻ mắt đắc ý:
- Đúng vậy! Không có tốt nghiệp thì ông già không mua cho ta xe! Đi thôi, ta mang mấy người, Bắc Phong ngươi cũng mang mấy người đi a, mọi người tập hợp trước cổng khu du lịch Kim Long.
- Hảo!
Một bên Trương Bắc Phong gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn hướng Tiểu Dĩnh:
- Tiểu Dĩnh ngươi cùng bạn trai ngươi lên xe của ta a, còn có Vạn Khôn ngươi cũng tới a!
Tiểu Dĩnh nghe được lời mời của Trương Bắc Phong thì sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng Sở Tiên.
- Có người mang chúng ta thì quá tốt rồi, đi thôi!
Sở Tiên nhìn nàng gật đầu không để ý nói, Tiểu Dĩnh hướng hắn mìm cười, nắm cánh tay của hắn hướng vè chiếc BMW của Trương Bắc Phong đi đến.
Trương Bắc Phong thấy bọn họ lên xe, khoé môi lộ ra một tia cười lạnh, đi đến ghế điều khiển ngồi lên, tên nam sinh Vạn Khôn ngồi ở vị trí kế bên tài xế!
Ngồi vào trong xe, Sở Tiên có chút không thoải mái di động hai cái, cảm giác không gian có chút nhỏ, căn bản không thể cùng Land Rover của mình so sánh, xuyên thấu qua kính chiếu hậu một mực quan sát bọn họ, Trương Bắc Phong thấy bộ dáng không được tự nhiên của Sở Tiên, trên mặt lộ ra thần sắc khinh bỉ, khóe miệng vểnh lên, nổ máy xe hướng phía bên ngoài đi đến.
Xe chạy nhanh ra trường học, Tiểu Dĩnh dựa vào trên người Sở Tiên nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Trương Bắc Phong nhìn thấy nghiến răng ken két, quay đầu nhìn nhìn bên cạnh Vạn Khôn.
Vạn Khôn hướng phía hắn gật đầu, lập tức mở miệng nói:
- Tiểu Dĩnh hai người các có thể hay không tém tém lại bớt đi hả?, chúng ta FA rất là tủi thân a!
- Hì hì, trong lớp học của chúng ta có nhiều gái xinh như vậy, ai bảo ngươi không tìm một nàng đi này!
Tiểu Dĩnh thè lưỡi, vừa cười vừa nói.
- Ài! Nhiều thì có nhiều, thế nhưng chất lượng thì... Được rồi, nói ra chỉ toàn là nước mắt, Sở đại thúc! Thực hâm mộ ngươi a, có thể cưa đổ nữ thần của lớp chúng ta, thật làm lòng người tiếc hận mà.
Vạn Khôn mở ra chủ đề, giả bộ như tò mò hỏi:
- Đúng rồi Sở lão đại, ngươi bây giờ đang làm cái gì? Có thể hay không chỉ ta một con đường làm giàu?
Một bên Trương Bắc Phong nghe được Vạn Khôn hỏi, trên mặt lộ nụ cười nhạt.
- Ha ha! ta làm sao đủ trình chỉ để ngươi làm giàu, hiện tại, ta mở một cái tiểu cửa hàng, ngày ngày bán vài con cá kiểng a.
Sở Tiên cười cười, nếu là lúc trước người khác hỏi hắn làm cái gì thì hắn chỉ có thể xin lỗi cười trừ, thế nhưng hiện tại, hắn hận không thể nói:
- Không có gì, bán chút cá kiểng, lợi nhuận không có bao nhiêu tiền, một ngày chỉ có mấy vạn tệ, hai ngày trước trúng mánh nên được cái đại hợp đồng, bán được có bốn trăm vạn.
Bất quá Sở Tiên cũng không có dại mà nói ra, nếu không người ta sẽ cho rằng hắn thổi da trâu, bị người cười đến rụng răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT