Ngắn ngủn một chữ, lại như long trời lở đất, đập cho đầu óc mọi người ong ong.

Chân Thế Thành có chứng cứ? Không có khả năng!

Trái tim Tương Vương sau khi đập thình thịch, dồn dập hỏi: “ Chứng cứ gì?”

Cứ việc trong lòng hắn một vạn lần không tin, vẫn không tránh được khẩn trương cao độ.

Nếu một khi chứng thực được khối thi cốt này là Thôi Minh Nguyệt, vậy hắn liền xong đời.

Chân Thế Thành giơ tay chỉ trên mặt đất, không nhanh không chậm nói: “ Áo trong mà thi cốt này mặc, chính là chứng cứ!”

Tương Vương nhìn chằm chằm bạch cốt trên mặt đất, kinh ngạc trợn to mắt: “Áo trong là chứng cứ? Chân đại nhân, ngươi chớ có vì thanh danh xử án như thần mà thuận miệng nói bậy.”

Không trách Tương Vương nói như thế, áo trong treo trên thi cốt bởi vì chôn ở trong đất một thời gian dài mà đã rách nát không phân rõ màu sắc, nói là chứng cứ không khỏi quá mức khó tin.

Những người khác cũng không hiểu ra sao, thầm nghĩ Chân đại nhân chẳng lẽ điên rồi, lại đem lớp áo trong duy nhất trên bạch cốt làm chứng cứ.

Ngay cả Úc Cẩn nhìn về phía Chân Thế Thành ánh mắt đều có thêm vài phần thâm trầm.

Hắn vốn tưởng rằng thủ hạ Chân lão đầu đã lặng lẽ tìm ra khối ngọc bội kia, không nghĩ tới cái gọi là chứng cứ sẽ là một cái áo trong.

Áo trong của nữ tử còn có thể làm chứng cứ? Không nhìn ra Chân lão đầu còn nghiên cứu về phương diện này.

Chân Thế Thành hình như cảm giác được có tầm mắt nhìn mình, đón nhận ánh mắt ý vị thâm trường của Úc Cẩn không khỏi tức đến ngã ngửa.

Yến Vương đó là ánh mắt gì?

Tiểu tử thúi, đừng để cho ông biết!

Sau ngắn ngủi phân thần, Chân Thế Thành ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lót cầm lên áo trong trên thi cốt, trầm giọng nói: “Các vị mời xem, áo trong mà thi cốt mặc tuy rằng đã không phân biệt ra màu sắc, còn có vài chỗ xuất hiện mục nát, nhưng các ngươi xem nơi này ——”

Ông hoàn toàn không thèm để ý áo trong trên thi cốt làm sao biến thành màu sắc như vậy, cũng không để ý đây là cỗ nữ thi, cầm lấy góc áo nào đó nhẹ nhàng vén lên, giải thích cho mọi người nghe: “Nơi này còn có thể miễn cưỡng phân biệt ra hoa văn, mà hạ quan sở dĩ có thể xác định thi cốt chính là Thôi đại cô nương, chính là dựa vào những hoa văn này.”

Mấy vị Vương gia đứng gần đó cố gắng phân biệt, Tương Vương càng là mắt đăm đăm nhìn chằm chằm chỗ Chân Thế Thành chỉ, quả nhiên nhìn thấy chỗ giới hạn trên y phục có một ít hoa văn mơ hồ.

Giống như là ——

Giọng Chân Thế Thành khẽ nâng: “Đây là thủy nguyệt văn thêu hai mặt, thêu công phức tạp, hoa văn độc đáo.”

Tương Vương cười lạnh phản bác: “Đôi hoa tai kiểu châu đã có thể chứng minh thân phận khối thi cốt này không phú tức quý, mặc áo trong thêu thủy nguyệt văn hai mặt có gì hiếm lạ?”

Lời này của Tương Vương làm không ít người gật đầu phụ họa.

Chân Thế Thành gấp trái khăn lại rồi nhét vào trong ngực, vuốt vuốt chòm râu.

Mọi người nghĩ đến công dụng của khăn tay mới vừa rồi, không khỏi giật giật khóe miệng.

Một cái khăn giá trị mấy đồng, vừa mới sờ qua thi cốt, không thể vứt đi à?

Chân Thế Thành cười lạnh, thầm nghĩ đám hoàng tử này chính là không biết nhân gian khó khăn, lấy số lần ông dùng khăn tay sờ người chết, sờ một lần vứt một cái, sờ hai lần vứt hai cái, khi đó ông đừng nghĩ tích cóp tiểu kim khố nữa?

Chửi thầm xong, Chân Thế Thành cười với Tương Vương: “Nữ tử mặc áo trong thêu hai mặt tuy không ít, nhưng mà áo trong lấy thoải mái là chính, áo trong của đại đa số người đều là thuần màu không thêu văn, áo trong dùng thêu thủy nguyệt văn hai mặt giới hạn trang trí trong trăm không có một.”

“Dù vậy, Chân đại nhân liền nhận định đây là Thôi đại cô nương? Chân đại nhân không thể bởi vì trong thủy nguyệt văn chứa một chữ ‘ Nguyệt ’, mà liên tưởng đến khuê danh của Thôi đại cô nương, rồi phỏng đoán như thế được?” Tương Vương lắc đầu cười lạnh, “Nếu là như thế, Chân đại nhân nổi danh không khỏi có tiếng không có miếng!”

Tương Vương hùng hổ doạ người ngược lại càng làm Chân Thế Thành bình tĩnh hơn, vân vê râu cười nói: “Không phải phỏng đoán, hạ quan đã nhìn thấy áo trong của Thôi đại cô nương.”

Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn Chân Thế Thành ánh mắt nhất thời trở nên cổ quái.

Chân Thế Thành từng nhìn thấy áo trong của Thôi Minh Nguyệt?

Chỉ có Úc Cẩn sắc mặt không đổi, trong lòng bừng tỉnh.

Lúc trước Chu Tử Ngọc bỏ mình, Thôi Minh Nguyệt mất tích, lão cha hoàng đế đặc lệnh Chân lão đầu lặng lẽ điều tra, thiết nghĩ có lẽ là khi đó nhìn thấy.

Quả nhiên liền nghe Chân Thế Thành nói: “Hơn một năm trước, Hoàng Thượng lệnh cho hạ quan điều tra vụ án Thôi đại cô nương mất tích, hạ quan đem tất cả đồ đạc trong tân phòng kiểm tra qua một lần, trong đó có một rương y phục đựng một ít bộ áo trong, số áo trong này tuy rằng màu sắc khác nhau, nhưng có một chỗ giống nhau, chính là những chỗ ở vạt áo, cổ tay áo đều thêu hoa văn, mà những hoa văn đó chính là thủy nguyệt văn thêu hai mặt!”

Tương Vương nghe Chân Thế Thành nói xong, khuôn mặt dần trắng bệch.

Mà những người khác thì đem ánh mắt hướng về phía Tương Vương, thần sắc phức tạp.

Tương Vương hơi há miệng, cố gắng phản bác: “Đó, đó cũng có thể là trùng hợp…… Chân đại nhân có thể bảo đảm trên đời này chỉ có Thôi đại cô nương mặc áo trong thêu hoa văn như vậy?”

Chân Thế Thành lắc đầu thở dài: “Hạ quan đương nhiên không thể bảo đảm. Nhưng thi cốt xuất hiện ở trong giếng hoang trong hậu viện của Vương gia, áo trong trên người chính là kiểu dáng Thôi đại cô nương hay mặc, mà Thôi đại cô nương từng đính thân với Vương gia cũng mang đến cho Vương gia hổ thẹn…… Chỗ giấu xác, vật chứng còn có động cơ đều đầy đủ, chẳng lẽ còn có thể là trùng hợp sao?”

Tương Vương nắm chặt nắm tay, tâm tư xoay nhanh nghĩ nên làm sao để phản bác, lại nghe dưới giếng lần nữa truyền đến thanh âm hưng phấn: “Đại nhân, lại tìm được một vật!”

Rất nhanh một người nha dịch từ trong giếng bò ra, tay nâng một cái ngọc bội bẩn hề hề.

“Trình lên.” Chân Thế Thành vội nói.

Cứ việc lúc này đã có thể kết án, nhưng thêm một vật chứng đương nhiên càng tốt, dù sao nghi phạm cũng không phải người bình thường, mà là đường đường Hoàng tử.

Chân Thế Thành rất nhanh móc ra một cái khăn tay không biết là dùng rồi hay là chưa dùng cẩn thận chà lau ngọc bội, chờ đến khi ngọc bội dần dần lộ ra kiểu dáng, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, một đạo thân ảnh lảo đảo vọt vào.

“Là muội muội ta!” Người vọt vào khàn giọng hô.

Mọi người tập trung nhìn vào, đều nhận ra người tới: Chính là bào huynh của Thôi Minh Nguyệt - Thôi Dật.

Hóa ra lúc Chân Thế Thành hoài nghi khối thi cốt này đã lặng lẽ sai người đi mời người.

Bào muội mất tích, cha mẹ song vong, từng là tay ăn chơi nổi danh kinh thành Thôi Dật giống như trong nháy mắt trưởng thành, rốt cuộc bắt đầu làm người, một hai năm trôi qua thế mà lại có chút tiền đồ.

Lúc này Thôi Dật nâng ngọc bội hai tay run rẩy, vành mắt đều đỏ.

“Thôi công tử, ngươi có thể xác định đây là lệnh muội?” Chân Thế Thành ấm giọng hỏi.

Đối với khổ chủ, ông từ trước đến nay luôn mang vẻ mặt ôn hoà, tiền đề là không ảnh hưởng đến phá án.

Thôi Dật dùng sức chà chà ngọc bội, ngữ khí kiên quyết: “Đương nhiên có thể! Ngọc bội này chính là muội muội ta thường đeo, ta là huynh trưởng của muội ấy, sao có thể không nhận ra.”

Chân Thế Thành vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía Tương Vương: “Vương gia, chuyện tới lúc này, ngài còn lời gì để nói?”

Ghét nhất là án treo, hôm nay cuối cùng cũng có thể kết án.

Vì thế, tuy rằng trong giếng tìm ra ngọc bội có điểm đáng ngờ, ông cũng không định miệt mài theo đuổi.

Chân Thế Thành nghĩ như vậy, dư quang quét Úc Cẩn một cái.

Úc Cẩn vô tội cong cong khóe môi.

Mà Tương Vương thì gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Thôi Dật, vừa lui về sau vừa lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, rõ ràng đã gỡ xuống hết, tại sao lại có thể có ngọc bội……”

Thôi Dật bước xa vọt tới, nhắm vào Tương Vương chính là một quyền, đỏ mắt gào to: “Ngươi giết muội muội ta, ngươi giết muội muội ta!”

Úc Cẩn mỉm cười.

Rất tốt, hiện tại hạ nhân Vương phủ không dám đến gần xem náo nhiệt đều biết chủ tử bọn họ làm chuyện tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play