Trước khi Chân Thế Thành chưa tới, Tương Vương đã hồi tưởng lại sự việc tối hôm ấy.

Mùa thu năm Cảnh Minh mười chín, trong đêm đại hôn Thôi Minh Nguyệt giết chết Chu Tử Ngọc chạy trốn, rơi vào trong tay thủ hạ hắn phái đi theo dõi, kết quả tên thủ hạ ngu xuẩn lại mang người về Tương Vương phủ.

Hắn thân bất do kỷ lựa chọn giết người giấu xác, lúc ấy cố ý lột hết tất cả y phục giày vớ, túi tiền trang sức của Thôi Minh Nguyệt, chỉ chừa lại một bộ áo trong mới ném vào trong giếng hoang.

Nhưng đã qua lâu như vậy, lúc trước rốt cuộc có vô sơ hở hay không đã không thể xác định, cho dù hồi tưởng lại, trong lòng vẫn khó tránh khỏi thấp thỏm.

Bây giờ thì tốt rồi, Chân Thế Thành quả nhiên không có bất luận phát hiện gì.

Tương Vương nghĩ như vậy, trên mặt dần dần có huyết sắc.

Dưới giếng hoang ở Vương phủ phát hiện một bộ thi cốt tính là gì, không có bất kỳ kẻ nào có thể chứng minh là hắn giết. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù thật sự nhận định có liên quan đến hắn, đường đường hoàng tử lỡ tay đánh chết một tỳ nữ tính là đại sự gì, cho dù phụ hoàng có biết nhiều lắm tức giận đánh một trận thôi.

Tương Vương nhẹ mím môi mỏng, càng thêm trấn định.

“Không có phát hiện?” Chân Thế Thành tiến lên một bước, ngồi xổm xuống đánh giá bạch cốt trên mặt đất, thậm chí dùng khăn tay lót gảy gảy một phen.

Động tác này làm mấy vị Vương gia vây xem sắc mặt trắng bệch, cưỡng chế cảm giác buồn nôn.

Lỗ Vương nghĩ đến vừa rồi mình rớt xuống giếng như phát điên lên, lại nhìn lại Chân Thế Thành nghiêm túc, theo bản năng nhìn về phía Úc Cẩn.

Chân đại nhân đáng sợ như vậy, không biết trước kia lão Thất đi theo ông ta lăn lộn kiểu gì.

Sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt kích động nóng lòng muốn thử.

Lỗ Vương ngẩn ngơ, yên lặng dời tầm mắt.

“Chân đại nhân có phát hiện?” Tương Vương đã trấn định dứt khoát hóa bị động thành chủ động, mở miệng hỏi.

Nếu họ Chân không phát hiện ra cái gì, vậy hắn liền có thể lấy thân phận Vương gia mời người rời đi.

Chân Thế Thành ngồi dậy, cũng không trực tiếp trả lời Tương Vương, mà là hỏi: “ Ba năm trở lại đây Vương phủ có nữ tử nào mất tích không?”

Ông quá rõ ràng, lúc này nếu ông nói không có phát hiện, thì người có thân phận tôn quý như Tương Vương sẽ lập tức có lý do đuổi ông rời đi.

Vấn đề không dễ trả lời thì bỏ qua, hỏi vấn đề muốn hỏi mới là đứng đắn.

Tương Vương quả nhiên đi theo mạch suy nghĩ của Chân Thế Thành: “Tiểu vương không rõ lắm.”

“Không rõ lắm?” Chân Thế Thành sờ sờ râu.

Chòm râu của ông sáng nay đã quên tỉa tót, có một chỗ hình như bị thắt nút.

“Chân đại nhân hẳn phải biết, tiểu vương chưa cưới vợ, việc điều phối nhân sự Vương phủ này nọ đều do quản sự phụ trách……”

“Một khi đã như vậy, liền mời quản sự Vương phủ lại đây đi.” Chân Thế Thành bình tĩnh nói.

Tương Vương hết sức phối hợp, lập tức phân phó hạ nhân bên người đi gọi quản sự.

Hạ nhân mới chạy đi chưa lâu đã lại đẩy ra đám người vây xem chui vào, bên người đi theo một nam nhân để râu dê hơn bốn mươi tuổi, chính là quản sự của Tương Vương phủ.

Không cần phải nói, quản sự vốn đã đứng ở trong đám người xem náo nhiệt rồi.

“Vương gia ——” Quản sự hành lễ với Tương Vương.

Đối mặt với người trong Vương phủ, thái độ của Tương Vương lãnh ngạo hơn nhiều, nhàn nhạt hỏi: “Chân đại nhân nói ngươi đều nghe được chứ?”

“Tiểu nhân nghe được.”

“Vậy ngươi tỉ mỉ trả lời Chân đại nhân.” Tương Vương ý vị thâm trường nhắc nhở.

Quản sự rùng mình, vội nói: “Xin Vương gia yên tâm.”

Tương Vương chuyển hướng Chân Thế Thành, khẽ gật đầu: “Chân đại nhân hỏi đi.”

Chân Thế Thành đánh giá quản sự vài lần, đem vấn đề lúc trước hỏi ra.

Quản sự chần chờ một chút, nói: “Vương phủ người nhiều, nếu nói tỳ nữ mất tích trong khoảng ba năm trở lại đây, nhất thời không thể nói rõ, tiểu nhân cần phải rà soát lại danh sách mới được.”

Chân Thế Thành vuốt râu nhắc nhở: “Không giới hạn với tỳ nữ.”

“Điều này ——” Quản sự không khỏi nhìn Tương Vương một cái. 

Tương Vương nghiêm mặt nói: “Chân đại nhân, tiểu vương chỉ có bốn nha đầu thiếp thân, trừ mấy người họ ra, nữ tử trẻ tuổi trong Vương phủ đều là tỳ nữ bình thường.”

“Nói như vậy, trong Vương phủ cũng không có nữ tử thân phận tôn quý?”

Tương Vương gật đầu.

“Nếu như vậy, quản sự chỉ cần báo ra nữ tử mất tích là được.”

Quản sự vái chào, vội đi xem danh sách.

Một lát không thể có kết quả ngay, Chân Thế Thành phân phó nha dịch tiếp tục xuống giếng tra tìm manh mối, dời lực chú ý lên người Nhị Ngưu.

“Nghe nói Lỗ Vương đi vào chỗ này là công lao của Khiếu Thiên tướng quân?”

Lỗ Vương nghe mà trợn trắng mắt.

Hại hắn rơi xuống giếng, còn phải cảm ơn Nhị Ngưu?

Úc Cẩn thì thay Nhị Ngưu trả lời: “Không sai.”

Chân Thế Thành đi đến trước mặt Nhị Ngưu, chắp tay, hết sức khách khí nói: “Vậy thì, làm phiền Khiếu Thiên tướng quân lại giúp bản quan tìm thử manh mối xem.”

Ông trịnh trọng như vậy, làm chúng nhân kinh ngạc không thôi.

Chân đại nhân thật sự cho rằng Nhị Ngưu có thần thông đấy à?

Chân Thế Thành không thèm để ý người vây xem khó hiểu.

Theo ông thấy, ở trên phương diện tra án loài chó vốn có ưu thế mà con người không có, có Nhị Ngưu hỗ trợ nói không chừng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, phơi bày sự thật ra ánh sáng.

Đối với thân phận của hung thủ ông đã có hoài nghi, nhưng xử án phải nói chứng cứ.

“Nhị Ngưu, tìm thử xem.” Úc Cẩn chỉ chỉ thi cốt trên mặt đất.

Nhị Ngưu đứng lên rũ lông, đi tới ngửi ngửi bạch cốt trên mặt đất, bắt đầu đông ngửi tây ngửi.

Ánh mắt Tương Vương không rời chó lớn, trong lòng hận không thể lột da rút gân Nhị Ngưu hầm ăn.

Không có con cờ hó chết tiệt này, hôm nay đâu xảy ra loại sự tình này! Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ chơi chết con chó chết này.

Ngay lúc trong lòng Tương Vương nảy sinh ý niệm ác độc, bỗng nhiên vang lên một trận xôn xao, không biết người nào hô: “Mau xem, Nhị Ngưu tìm được đồ vật!”

Tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người Nhị Ngưu, chỉ thấy Nhị Ngưu đào bới bên cạnh giếng ngậm ra một vật đi đến trước mặt Chân Thế Thành, miệng mở rộng, đồ vật kia liền rơi xuống đất.

Dưới ánh mặt trời, vật rơi xuống đất lóe lên tia sáng, nhất thời lại không nhìn rõ chân diện thật.

Chân Thế Thành cúi người dùng khăn lót tay nhặt vật kia lên, mọi người lúc này mới thấy rõ đó là một cái hoa tai trân châu.

Tương Vương nhìn chằm chằm cái hoa tai trân châu lớn chừng hạt đậu kia, trong nháy mắt mờ mịt.

Hắn nhớ rõ khi giải quyết hậu quả đã giật hoa tai của Thôi Minh Nguyệt xuống, chẳng lẽ là nhớ lầm?

Thời gian qua đã lâu, chi tiết như vậy đã khó có thể chắc chắn.

Mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay toát ra, dính nhớp khó chịu.

Tương Vương thầm hít một hơi thoát khỏi khẩn trương.

Không thể hoảng, một cái hoa tai trân châu nho nhỏ bình thường mà thôi, lại không khắc tên, ai có thể nhận ra là Thôi Minh Nguyệt.

Chân Thế Thành nghiêm túc đánh giá cái hoa tai, thật lâu không nói.

Lúc này quản sự vội vàng đi tới, hành lễ nói: “Tiểu nhân đã tra ra, ba năm gần đây nữ tử trẻ tuổi ở Vương phủ mất tích chỉ có một người, chính là một tỳ nữ ở kim chỉ phòng gọi là tú nương A Thải ……”

“Ồ, vậy tú nương đó có cha mẹ người nhà không?”

“Hồi bẩm đại nhân, cha mẹ A Thải đang làm việc ở Vương phủ.”

Không bao lâu một đôi nam nữ trung niên đứng ở trước mặt Chân Thế Thành.

Nam nhân vành mắt ửng đỏ, phụ nhân thì cả người phát run, nhìn thi cốt trên mặt đất liền nhào tới, cào tim cào phổi gào khóc: “A Thải, con của ta ơi, con chết thật là thảm ——”

Đối với trò khôi hài này Chân Thế Thành vẻ mặt thờ ơ, chờ phụ nhân khóc nhỏ lại, mới bình tĩnh hỏi: “Đại tẩu làm sao nhận ra bộ xương khô trên mặt đất này là lệnh ái?”

Phụ nhân ngừng khóc, che miệng nói: “Mất tích hai năm, nữ tử tuổi trẻ, không phải A Thải còn có thể là ai đây?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play