Úc Cẩn bỗng nhiên phát hiện lúc lão trưởng sử bẩm báo sự vụ với hắn ngữ khí ôn nhu rất nhiều, làm hắn có phần không thích ứng, luôn hoài nghi lão nhân này ăn nhiều.

“Trưởng sử còn có việc?” Thấy lão trường sử hội báo xong còn không định đi, Úc Cẩn đặt câu hỏi.

Lão trưởng sử lấy ánh mắt vui mừng nhìn Vương gia nhà mình: “Không có việc gì, lão thần cáo lui.”

Kiến thức qua Vương gia nhà người khác, cảm thấy Vương gia bọn họ chỉ cần tiếp tục giữ vững như vậy, vị trí Thái Tử có hi vọng rồi!

Úc Cẩn lắc đầu, trở lại Dục Hợp Uyển nói với Khương Tự lão trưởng sử khác thường, rước lấy Khương Tự cười một trận.

“Trưởng sử đây là lấy Tương Vương cởi truồng chạy làm an ủi, chàng tốt xấu sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

Mặt Úc Cẩn trầm xuống, cả giận: “Lão đầu kia yêu cầu với ta lại thấp như vậy?”

Đã nói theo hắn đi lên đỉnh cao nhân sinh đâu, kết quả liền xem nhẹ hắn như vậy?

Nghĩ như vậy, Úc Cẩn cảm thấy vẫn là tức phụ của mình tốt nhất.

“Tương Vương trải qua đả kích như vậy hẳn là sẽ không làm nên chuyện gì.” Khương Tự nghĩ đến trò hề của Tương Vương trong yến hội, ánh mắt lạnh lùng.

Úc Cẩn xoa xoa nắm tay, khóe môi treo nụ cười lạnh: “Chỉ là như vậy quá tiện nghi hắn ta, hắn ta đã có lá gan trêu chọc chúng ta, vậy thì nên làm tốt chuẩn bị sẽ bị trả đũa đi.”

Hàng xuống Quận vương hoàn toàn không đau không ngứa, không cho lão Bát biết cái gì gọi là đau, thật sự cho rằng đứng vào hàng dễ đứng như vậy?

Minh Nguyệt cô nương vẫn đang ủy khuất đợi ở trong giếng hoang kìa, vốn nên cùng vị tiền hôn phu gặp mặt một lần.

Úc Cẩn tính toán mấy việc này, trái tim vừa lạnh vừa cứng, không chút nào từ bỏ ý định ra sức đánh chó rơi xuống nước.

“Ngày mai mấy người bọn hắn hẳn sẽ đi thăm lão Bát, đến lúc đó ta mang Nhị Ngưu theo.”

Thấy Úc Cẩn nói đến chắc chắn, Khương Tự cười hỏi “Làm sao biết bọn họ sẽ đi Tương Vương phủ? Nói không chừng sợ phụ hoàng không vui, một đám tránh còn không kịp kìa.”

Úc Cẩn lắc đầu: “ Sẽ không đâu. Tương Vương ở trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu gây ra chuyện xấu mặt dẫn tới phụ hoàng tức giận, bách quan huân quý lúc này chắc chắn tránh đến rất xa, nhưng mấy người bọn họ lại khác. Huynh đệ gặp nạn, lão Tứ quen mua danh chuộc tiếng chắc chắn sẽ đi thể hiện một chút quan tâm, lão Ngũ thật vất vả mới có đồng bạn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu. Lão Tứ và lão Ngũ đều đi, Tần Vương cùng lão Lục nếu như không đi chẳng phải sẽ có vẻ không có tình nghĩa huynh đệ?”

Khương Tự nghe xong gật đầu.

Tương Vương tuy làm ra chuyện xấu mật, nhưng tính chất hoàn toàn khác biệt với đám người phế Thái Tử, Tấn Vương. Người ngoài tránh ra xa không có gì đáng trách, nhưng nếu thân huynh đệ cũng chẳng quan tâm Tương Vương, ở trong lòng Cảnh Minh Đế ngược lại không hay.

Nhi tử bêu xấu, làm cha có thể ghét bỏ, các nhi tử khác lạnh nhạt vô tình lại không được.

Không hề nghi ngờ, Cảnh Minh Đế giờ phút này chính là mang tâm lý như vậy.

Trừ Lỗ Vương ra, trong lòng vài vị hoàng tử đều hiểu rõ.

“Lỗ Vương phủ đối diện chúng ta, ngày mai chờ hắn vừa ra khỏi cửa ta liền đuổi theo.”

Hôm sau mới ăn bữa sáng xong, Úc Cẩn đang định phái thủ hạ đi theo dõi tin tức, đại môn Yến Vương phủ đã bị gõ vang.

Lỗ Vương thế mà đã tìm tới cửa.

“Ngũ ca hẹn ta cùng đi thăm Bát đệ?” Úc Cẩn hơi hơi nhướng mày, tâm tình có chút phức tạp.

Lão Ngũ tri kỷ như vậy, làm hắn thấy thật ngượng ngùng.

Lỗ Vương đè nén tâm tình nhảy nhót khuyên bảo: “Ta thấy lão Tứ đều đi qua, Đại ca hình như cũng đi, không cần hỏi lão Lục khẳng định cũng đi……”

Mặt Úc Cẩn lộ vẻ kinh ngạc “Đều đi sao?”

“ Cũng không phải. Thất đệ ngươi ngẫm lại, chúng ta đều đi, chỉ có ngươi không đi, truyền tới trong tai phụ hoàng ổng sẽ nghĩ thế nào?”

Úc Cẩn liễm mi, làm như đang nghiêm túc suy xét lời của Lỗ Vương.

Lỗ Vương vỗ bả vai Úc Cẩn một cái: “Phụ hoàng chắc chắn sẽ cảm thấy Thất đệ không nói tình nghĩa huynh đệ, cho nên ca ca mới hẹn ngươi cũng qua đó.”

Nghĩ đến sắp được chê cười lão Bát, hắn hưng phấn đến cả đêm không ngủ, cứ chờ mong đến trời sáng.

Nhưng hắn một mình qua đó, vạn nhất nhịn không được đánh nhau với lão Bát thì làm sao bây giờ?

Lão Tứ dối trá, lão Lục gian trá, Đại ca là người hiền lành, đến lúc đó phạm sai lầm chỉ có một mình hắn liền xong đời.

Thật vất vả mới bị lão Bát đuổi bằng, lại xếp chót chẳng phải rất buồn bực.

Lỗ Vương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phải lôi kéo một người còn gây hoạ hơn cả hắn —— Người này không hề nghi ngờ chính là lão Thất.

Đón lấy ánh mắt nóng bỏng của Lỗ Vương, Úc Cẩn cười nói: “Nói như vậy, còn phải cảm ơn Ngũ ca chỉ điểm ta.”

Lỗ Vương nhếch miệng cười: “ Giữa huynh đệ chúng ta nói cái gì chỉ điểm nha, nên làm.”

Úc Cẩn vẫn không động đậy, lộ ra vài phần khó xử: “Ta vốn không nghĩ sẽ đi, sợ Bát đệ tưởng đi chê cười hắn ——”

Lỗ Vương ho khan.

Hắn trước kia không cảm thấy lão Thất thật thà như vậy nha, sao toàn chỉ nhặt mấy lời nói thật nói vậy.

Lo lắng Úc Cẩn thay đổi ý định, Lỗ Vương vắt hết óc khuyên bảo.

Úc Cẩn không gật đầu, cũng không cự tuyệt, cứ thế híp mắt nghe, chờ đến khi Lỗ Vương nói đến miệng khô lưỡi khô mới nhả ra: “Một khi đã như thế, vậy chúng ta liền cùng đi thăm Bát đệ đi.”

Lỗ Vương như trút được gánh nặng: “Đi!”

Huynh đệ hai người sóng vai đi ra ngoài, mới đi ra sân, một thân ảnh đen vàng đã vọt tới.

Lỗ Vương giật nảy mình, tập trung nhìn vào, chần chờ gọi: “Nhị Ngưu?”

Bổ nhào tới trước mặt hai người không phải Nhị Ngưu thì còn ai vào đây.

Nuôi một thân thịt mỡ, Nhị Ngưu thoạt nhìn càng chắc nịch, đột nhiên nhìn vào thế nhưng không khác nghé con là mấy, cũng khó trách Lỗ Vương nhất thời không nhận ra.

“Ngũ ca không cần để ý tới nó, chúng ta đi thôi.”

Lỗ Vương gật gật đầu, vòng qua Nhị Ngưu đi lên phía trước.

Nhị Ngưu lắc mình một cái lại chặn đường đi của hai người.

“Thất đệ, Nhị Ngưu muốn thế nào?” Cái đầu chó bự làm Lỗ Vương không dám phớt lờ.

Úc Cẩn vuốt cằm, suy đoán nói: “Có lẽ nhìn thấy Ngũ ca cảm thấy thân thiết, luyến tiếc để Ngũ ca đi.”

Lỗ Vương nhất thời kinh ngạc, nói chuyện đều lắp bắp: “Không, không thể nào?”

Hắn với con chó tinh nhà lão Thất không có giao tình gì mà.

Theo cái nhìn của Lỗ Vương, một con chó có thể lăn lộn đến chính tứ phẩm mệnh quan triều đình chắc chắn là đã thành tinh, bằng không bảo một hoàng tử càng lăn lộn càng rơi xuống như hắn làm sao mà chịu nổi?

“Nhị Ngưu, không được làm càn.” Úc Cẩn giả vờ giả vịt mắng một tiếng.

Nhị Ngưu ngược lại nghe lời, yên lặng lui đến một bên.

Lỗ Vương thở phào nhẹ nhõm nhanh chân đi về phía trước, lại nhác thấy bàn chân nặng nề, quay đầu nhìn, ống quần đang bị chó bự ngậm.

Cả người Lỗ Vương căng cứng: “Thất đệ ——”

Úc Cẩn bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra Nhị Ngưu là thật luyến tiếc Ngũ ca rời đi.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”. Sắc mặt Lỗ Vương đều thay đổi.

Nhị Ngưu to con như vậy hắn không chắc đánh thắng được đâu, vạn nhất rơi xuống hạ phong bị con chó bự này cắn rớt quần làm sao bây giờ?

Lão Bát mới chạy trần truồng xong —— Tưởng tượng đến trò hề của Tương Vương trên tiệc mừng thọ, Lỗ Vương lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Úc Cẩn xấu hổ cười cười: “Con chó chết này chỉ nghe tức phụ, càng ngày càng không nghe ta nói. Ngũ ca ngươi chờ, ta đây sẽ lập tức giáo huấn nó ——”

“Gâu!” Chó bự như nghe hiểu chủ nhân uy hiếp, nhe răng sủa lên một tiếng.

Lỗ Vương vội nói “Đừng ——”

Lão Thất là đồ không đáng tin, không có dùi kim cương ngươi cũng đừng ôm nghề đồ sứ chứ. ( Nghĩa là không có bãn lĩnh thì đừng đi làm chuyện không làm được) 

“Ngũ ca?”

Lỗ Vương đột nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra: “Nếu không chúng ta mang theo Nhị Ngưu cùng đi đi.”

Chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm tuột quần, thế nào cũng được.

“Gâu ——” Nhị Ngưu ôn hòa sủa, nhả miệng ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play