“Chủ tử, ngài muốn đi Ô Miêu?” A Man kinh hãi biến sắc, che miệng thốt lên.
A Xảo lại càng ngơ ngác hơn, kéo ống tay áo A Man hỏi: “Ô Miêu là nơi nào?”
A Man kích động đến tốc độ nói chuyện có hơi nhanh: “Ô Miêu ở phía Nam á, Đại Chu ta và Nam Lan giáp biên giới với một bộ lạc, ở nơi đó nữ tử còn tôn quý hơn cả nam tử nhá, nghe nói còn có thể tùy tiện chọn hôn phu nữa cơ ……”
Vẻ mặt A Xảo trở nên cổ quái.
Vì sao nàng lại nghe ra hưng phấn từ trong giọng nói của A Man vậy? Nha đầu này sẽ không phải chẳng những không ngăn chủ tử, mà còn khuyến khích chủ tử nhanh nhanh thu dọn hành lý chứ?
Ngẫm lại thấy rất có khả năng, A Xảo trắng mặt khuyên nhủ: “Chủ tử, Ô Miêu cách kinh thành xa như vậy, ngài không thể đi được, quá không an toàn.”
“Ta đã quyết định rồi.” Khương Tự nhàn nhạt nói.
Một khi đã quyết định, nàng sẽ không dây dưa lề mề. Mang Nhị ca hồi kinh là việc không nên chậm trễ, nắm chặt thời gian nói không chừng còn có thể kịp trở về ăn Tết.
Thấy Khương Tự nói như vậy, sắc mặt A Xảo càng tái nhợt, bất an nói: “Chủ tử, ngài là Vương phi, muốn đi phía Nam có phải cần được Đế hậu đồng ý không?”
Khương Tự lắc đầu: “Việc này không tiện nói với Đế hậu.”
Hai nha hoàn mang vẻ mặt khó hiểu.
A Man nhịn không được hỏi: “Vì sao không thể nói nha?”
Đối mặt với hai nha hoàn tâm phúc, Khương Tự không có gì phải giấu diếm, giải thích nói: “Ta là được người nhờ đi Ô Miêu làm một chuyện, không thể lấy thân phận Yến Vương phi đi ra ngoài.”
Đây cũng là điều mà nàng và Hoa trưởng lão đã thương lượng qua.
Nếu muốn giả mạo Thánh Nữ, thì không thể để người ta biết Yến Vương phi đi phía Nam.
Mà đứng ở góc độ của Cảnh Minh Đế, nhi tử che giấu đến phía Nam làm việc thì cũng đành thôi, nhưng cả con dâu cũng học theo thì không thể được. Nếu Khương Tự muốn lấy cớ tiến cung cầu xin, Cảnh Minh Đế có lẽ sẽ đồng ý cho nàng đến phía Nam, lại không có khả năng cho nàng che dấu thân phận, nghi thức của thân vương phi là không thể thiếu.
Người Ô Miêu cũng không ngốc, nàng bên này rầm rầm rộ rộ như vậy, nguy hiểm bị bại lộ khi giả trang Thánh Nữ sẽ lớn hơn rất nhiều, đến lúc đó không hoàn thành việc Đại trưởng lão Ô Miêu nhờ vả, thì cũng không thể hợp tình hợp lý mang Nhị ca về.
Với Khương Tự mà nói, giả mạo Thánh Nữ một lần đổi về Nhị ca là một cọc mua bán công bằng. Nếu như nàng làm được mà đối phương chơi xấu, vậy thì tình cảm kiếp trước với Đại trưởng lão Ô Miêu coi như từ bỏ, về sau có thể buông tay mà làm.
“Nhưng nếu ngài lặng lẽ rời đi, quý nhân trong cung tìm ngài thì nên làm gì bây giờ? Tết sắp tới rồi……” A Xảo thấy rất bất an, ngẫm lại chủ tử toàn làm ra quyết định lớn lòng liền tràn đầy tuyệt vọng.
Mệt nàng trước kia mỗi khi chủ tử nửa đêm đi ra ngoài liền lo lắng đề phòng, bây giờ ngẫm lại, những cái đó đã tính là gì.
“Ta sẽ tiến cung một chuyến, tìm cái cớ bắt đầu từ ngày mai đóng cửa không ra, chờ sau khi ta rời đi hai người các ngươi cần phải đánh yểm hộ cho ta, trong phủ ngoài phủ ai tới tìm ta từ chối tất cả.”
A Man sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chủ tử, ngài không mang theo nô tỳ đi?”
Khương Tự bất đắc dĩ cười cười: “Mang ngươi đi làm gì? Ta lâu không lộ mặt khó tránh khỏi làm người ta suy đoán, nếu như ngay cả ngươi cũng không thấy, vậy càng khiến người hoài nghi hơn.”
A Man nhất thời ủ rũ cụp đuôi.
A Xảo lại nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không thay đổi được quyết định của chủ tử, tốt xấu còn có A Man lưu lại cùng nhau ứng phó với nàng, bằng không một mình nàng thật sự sợ không gánh vác nổi, làm hỏng đại sự của chủ tử.
Sáng sớm hôm sau, Khương Tự liền tiến cung cầu kiến Hoàng Hậu.
Nhìn thấy Khương Tự, Hoàng Hậu cũng thân thiện hẳn: “Yến Vương không ở trong phủ, nếu ngươi gặp được việc gì khó khăn, cứ tiến cung nói với bổn cung.”
“Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nếu nói có việc thì xác thật có một việc.” Khương Tự không nghĩ tới Hoàng Hậu quan tâm như thế, vừa khéo dẫn ra đề tài.
Ý cười của Hoàng Hậu nhạt đi, thầm nghĩ bà chỉ là khách khí vài câu thôi mà, Yến Vương phi thật đúng là không khách khí.
Hòa hoãn lại, Hoàng Hậu cười hỏi: “Chuyện gì?”
Sắc mặt Khương Tự trắng bệch, môi đỏ thiếu đi vài phần huyết sắc, vò khăn nói: “Đêm qua con dâu mơ một giấc mơ, mơ thấy Vương gia gặp nguy hiểm……”
Hoàng Hậu duỗi tay vỗ vỗ tay nàng: “Ngươi đó, là quan tâm sẽ bị loạn.”
Khương Tự miễn cưỡng cười cười: “Nhưng mẫu hậu cũng biết, con dâu có vài bản lĩnh đều là do nằm mơ mà biết ……”
Hoàng Hậu nheo mắt, nhất thời không hiểu được ý tứ của Khương Tự.
“Sau khi con tỉnh lại, càng nghĩ càng lo lắng, cũng không biết Vương gia bây giờ thế nào.”
Hoàng Hậu cười gượng nói: “Nếu ngươi lo lắng như vậy, vậy thì viết phong thư nhà, sai dịch sử ra roi thúc ngựa đưa đến phía Nam đi.”
Khăn trong tay Khương Tự đã bị xoắn thành nhăn nhó: “Vương gia thật sự gặp chuyện cũng sẽ không nói ở trong thư với con……”
Hoàng Hậu trở nên khẩn trương.
Yến Vương phi sẽ không phải xin bà nói với Hoàng Thượng, muốn đến phía Nam tìm Yến Vương chứ?
Thấy hù dọa đã không khác mấy, Khương Tự cắn cắn môi nói: “Mẫu hậu, con muốn lập một Phật đường ở trong phủ, bắt đầu từ giờ ngày ngày ở Phật đường đọc kinh cầu phúc, cầu nguyện Vương gia sớm ngày bình an trở về.”
Trái tim Hoàng Hậu nhất thời an ổn.
Náo loạn nửa ngày hóa ra chỉ là mở một Phật đường nhỏ.
Yến Vương phi thật là khách khí, việc này mà còn phải tiến cung nói với bà, làm bà sợ bóng sợ gió một hồi.
Bà thiếu ân tình của Yến Vương phi, nếu đối phương khăng khăng đến phía Nam tìm Yến Vương, bà chỉ có thể giúp đỡ mà đi nói với Hoàng Thượng chuyện này.
“ Nếu Vương phi cảm thấy làm như thế có thể yên lòng, vậy thì đi làm đi.”
Khương Tự hổ thẹn: “Nếu như vậy, thì không thể thường xuyên tiến cung thỉnh an mẫu hậu được.”
Nghe Khương Tự nói như thế, trong lòng Hoàng Hậu dễ chịu cực kỳ, như ngày nóng bức được uống nước đá.
Trách không được Yến Vương phi hợp mắt duyên bà, trong nhiều Vương phi như vậy chỉ có Yến Vương phi là tài giỏi lại hiểu chuyện.
“Ta cùng với phụ hoàng ngươi đều không phải người để ý mấy nghi thức xã giao này, ngươi chỉ cần thành tâm vì Yến Vương niệm kinh cầu phúc là được, khi nào Yến Vương trở về, lại cùng hắn tiến cung vấn an.”
Mặt Khương Tự lộ vẻ cảm động: “Đa tạ mẫu hậu thương cảm, bên phía phụ hoàng ——”
“ Nếu Hoàng Thượng có hỏi, bổn cung sẽ nói một tiếng.”
Hoàng Thượng còn không rảnh như vậy, con dâu đóng cửa niệm kinh không cần thiết đặc biệt đi nói.
Được lời này của Hoàng Hậu, Khương Tự mỉm cười: “Vậy con dâu không quấy rầy mẫu hậu nữa.”
Hoàng Hậu dỗi nói: “ Còn mong ngươi thường tới nữa kìa, Phúc Thanh mà biết ngươi đến, lại tiếc nuối không gặp được ngươi.”
“Thập Tam muội lại đi Từ Ninh Cung?”
“Đúng vậy, Thái Hậu càng ngày càng không rời được hai nha đầu Phúc Thanh với Thập Tứ.” Hoàng Hậu nói lời này, cũng không biết là vui hay buồn.
Vui chính là được Thái Hậu coi trọng, rất có lợi cho tương lai của nữ nhi, mà buồn chính là hiện tại ngay cả thời gian bà gặp nữ nhi cũng ít đi, ngẫm lại thật khó chịu.
Khương Tự bồi Hoàng Hậu nói chuyện phiếm trong chốc lát, dẹp đường hồi phủ.
“A Xảo, gọi Kỷ ma ma tới đây.”
Không bao lâu Kỷ ma ma theo A Xảo tiến vào: “Không biết Vương phi gọi lão nô tới có chuyện gì?”
“Ta chuẩn bị đi phía Nam tìm Vương gia, nội vụ của Vương phủ liền làm phiền ma ma lo lắng.”
“Gì cơ?” Kỷ ma ma cất cao âm điệu.
Khương Tự nhíu mày: “Ma ma nhỏ giọng chút, ta tính lặng lẽ rời đi.”
Trước mắt Kỷ ma ma biến thành từng đợt màu đen, vịn cánh tay A Xảo giãy giụa nói: “Vương phi không thể làm bậy được đâu, vạn nhất Hoàng Thượng, Hoàng Hậu biết được thì làm sao bây giờ?”
“Ta mới từ Khôn Ninh Cung trở về.”
Kỷ ma ma mang vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Hoàng Hậu đáp ứng thỉnh cầu của ngài?”
Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Ta nói với Hoàng Hậu đóng cửa niệm kinh.”
Bịch một tiếng, Kỷ ma ma ngã xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT