Tính Tình Cảnh Minh đế quả thật rất tốt, còn hơn các tiên đế Đại Chu trầm mê luyện đan, trầm mê đánh đập, trầm mê trộm chuồn ra cung đi dạo thanh lâu, thì ông có thể xem là một vị minh quân.

Nhưng dù cho tính tình tốt thì cũng có lúc bị chọc giận, hiện giờ Ô Miêu lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, rốt cục cũng khơi dậy tâm trả thù của vị đế vương này.

"Hàn Nhiên."

" Có vi thần."

"Truyền tin cho những người ở phía Nam, lệnh bọn họ rải một tin tức."

Cảnh Minh đế nghiêm túc làm Hàn Nhiên rủ mi suy nghĩ, cung kính lắng nghe.

Phan Hải cũng trở nên khẩn trương.

Gần đây Ô Miêu làm ầm ĩ kịch liệt, không biết Hoàng Thượng chuẩn đánh trả thế nào đây?

Cảnh Minh đế mang chén trà lên nhấp một ngụm, đưa cái chén cho Phan Hải, thản nhiên nói: " Nói rằng Thánh Nữ bế quan mấy năm chưa ra, kỳ thật không phải bế quan, mà là đã chết rồi!"

Ô Miêu không phải coi trọng Thánh Nữ nhất sao, nếu nhàn quá không có việc gì đến Đại Chu quấy gió đảo mưa, vậy cho bọn họ chút chuyện để làm đi.

Hàn Nhiên cả kinh, rồi sau đó ôm quyền nói: "Hoàng Thượng thánh minh."

Phan Hải theo phụ họa: "Hoàng Thượng thánh minh’

Thánh Nữ Ô Miêu cứ mãi giấu mặt, vốn đã làm cho nhạ lòng người Ô Miêu tâm không yên, một khi tin tức này bị rải ra ngoài, vậy có náo nhiệt để xem rồi.

"Đi đi." Cảnh Minh đế hứng thú rã rời khoát tay.

"Vi thần cáo lui."

Sau khi Hàn Nhiên lui ra, Cảnh minh đế nhấc chân đi Khôn Ninh cung.

Hoàng Hậu nghênh đón, cười nói: "Hoàng Thượng lúc này lại đây, lẽ nào Yến Vương phi đã có tin tức rồi?"

Cảnh Minh đế vào phòng ngồi xuống, nói lại chuyện Khương Tự hắt rượu vào tự thừa.

Hoàng Hậu há miệng một hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Yến Vương phi thật sự là không giống người thường......"

Nếu phẫn thành tỳ nữ, làm như vậy có phải có chút liều lĩnh hay không?

Cảnh Minh đế gật đầu: " Tức phụ lão Thất quả thật có nhanh trí, cứ như vậy Hàn Nhiên thuận lý thành chương mang hai người họ đi, không hề khiến người khác hoài nghi."

Hoàng Hậu yên lặng giật giật khóe miệng.

Quả nhiên khi nhìn một người thuận mắt thì thấy thế nào cũng ngàn tốt trăm tốt, suy nghĩ của Hoàng Thượng cũng thật không giống người thường.

Có điều nói lại thì, hành động này của Yến Vương tuy rằng liều lĩnh, nhưng quả thật không tạo thành phiền toái.

Chẳng lẽ nói Yến Vương phi thật sự mưu tính tốt?

Hoàng hậu không thể không thừa nhận sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Khương Tự trong lòng bà càng thêm thần bí khó lường.

Cảnh Minh đế chuyển đề tài: "Đúng rồi, gần đây Phúc Thanh và Thập Tứ đến chỗ Thái Hậu như thế nào?"

Hoàng hậu cười nói: "Có thể làm bạn bên Thái Hậu là phúc khí của hai đứa nó, hai nha đầu cao hứng lắm."

Cảnh minh đế gật gật đầu: " Hai đứa nó coi như là thay chúng ta tận vài phần hiếu đạo."

Phân lượng của Thái hậu ở trong lòng Cảnh Minh đế rất nặng, Hoàng Hậu cười nói phải.

"Phúc Thanh và Thập Tứ cũng không nhỏ nữa nhỉ?" Cảnh Minh đế lại hỏi.

"Hai nha đầu lớn rồi, đều sắp mười bảy rồi."

Cảnh Minh đế có chút kinh ngạc: "Thế mà đều mười bảy rồi? Ta vẫn nghĩ chúng nó vẫn là tiểu nha đầu."

Hoàng hậu nở nụ cười: "Thời gian trôi qua mau lắm."

Cảnh Minh đế thở dài: "Đúng vậy, chúng ta đều già rồi. Hoàng Hậu, nếu tuổi hai nha đầu cũng không còn nhỏ, vậy hôn sự của bọn nó cũng nên bắt đầu lưu ý đi, nếu Hậu có đối tượng nhìn thích hợp cứ nói với ta."

"Hoàng Thượng yên tâm, ta sẽ lưu ý."

Công chúa Đại Chu cũng không có truyền thống hòa thân, bình thường đều là gả cho đến nhà thần tử mà Đế vương muốn lung lạc. Cảnh Minh đế nói với Hoàng Hậu như vậy, chính là uyển chuyển hứa hẹn sẽ không lấy hôn sự của hai vị công chúa Phúc Thanh cùng Thập Tứ đổi lấy lợi ích, bằng không hoàn toàn không cần Hoàng Hậu phải lưu ý, trực tiếp chỉ hôn là được.

Đối với việc nữ nhi có thể nhận được hứa hẹn này, Hoàng Hậu cũng không ngoài ý muốn.

Phúc Thanh là đích công chúa duy nhất của đương triều, được chút cũng quang cũng là phải, dù sao đồ không nên thân Thái Tử cũng là vì chiếm một chữ " đích " mà lăn lộn được nhiều như vậy.

Nhưng với Thập Tứ công chúa cũng có được tạo hóa này, Hoàng Hậu còn có chút thổn thức.

Không nghĩ tới nữ nhi của Trần mỹ nhân lại có số tốt như vậy, được Hoàng Thượng hứa hẹn ngược lại tốt hơn nhiều so với đại đa số công chúa.

Đương nhiên, thổn thức thì thổn thức, Hoàng Hậu cũng không định làm khó Thập Tứ công chúa trên phương diện hôn sự. Bà là mẫu nghi một quốc gia, không đáng so đo với một tiểu công chúa.

Nói tới hôn sự của nữ nhi, Đế Hậu nói không hề ít, cung tì lặng lẽ đổi chén trà, lại lặng lẽ lui xuống.

So với bầu không khí tốt đẹp của Đế Hậu, thì ở Yến Vương phủ Úc Cẩn đã đá bay hai cái ghế con trong phòng, đen mặt nói với Long Đán: " Bắt Lưu tự thừa lại rồi trùm bao bố, để ta hung hăng tẫn một trận!"

Thế mà lại dám chiếm tiện nghi A Tự, A Tự trở về còn kín miệng không đề cập tới, may mắn trên yến hội có người của hắn, hắn mới biết được tin tức.

Úc Cẩn càng nghĩ càng giận, đi đến cửa thư phòng nhìn thấy ghế con nằm ở nơi đó, lại đạp một cước, đẩy cửa rời đi.

Long Đán yên lặng dựng ghế con lên, đi đến phụ cận nha môn Cẩm Lân vệ cắm chốt thôi.

Bên này Lưu tự thừa tỉnh rượu, đem chuyện ở Ô Miêu nói đi nói lại mấy lần, rốt cục mới được rời khỏi nha môn Cẩm Lân vệ, ai ngờ chưa đi được bao xa, trước mắt đã đột nhiên tối sầm, ngay sau đó là quyền cước rơi xuống như mưa.

Người ở bữa tiệc đều chú ý tình huống của Lưu tự thừa, khi nghe được tin Lưu tự thừa bị người không rõ lai lịch trùm bao tải đánh đến suýt chết, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, chuyển ngày nhìn thấy Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên ánh mắt cũng thay đổi.

Không đến mức nha, chỉ là muốn sờ tay nhỏ của tỳ nữ thôi mà, bị giam thì cũng thôi, đằng này còn đánh người? Chẳng lẽ cho Lưu tự thừa trùm bao tải, là mọi người sẽ không biết là Cẩm Lân vệ làm?

Chậc chậc, không nghĩ tới Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ lại chán ghét người háo sắc như vậy, có phải chuyện này là đại biểu cho  ý tứ của Hoàng Thượng không?

Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả làm ăn của thuyền hoa trên sông Kim Thủy cũng trở nên quạnh quẽ rất nhiều.

Đương nhiên, đây là nói sau.

Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên lòng tràn đầy vô tội tiến cung diện thánh, báo cáo lại việc này.

Nghe nói Lưu tự thừa bị đánh đến đã không còn cách nào tự chăm sóc bản thân, làm sai là không còn khả năng, Cảnh Minh đế vô cùng vừa lòng, lập tức truyền xuống khẩu dụ lệnh Lưu tự thừa về nhà tĩnh dưỡng.

Vốn là chuẩn bị cho Lưu tự thừa từ quan, hiện tại ngay cả lý do đều đã có sẵn, ngược lại làm ông bớt việc.

"Hoàng Thượng, việc này không phải người dưới của vi thần làm." Hàn Nhiên khô cằn giải thích một câu.

"Trẫm biết." Cảnh Minh đế xụ mặt đáp một tiếng, quay đầu bảo Phan Hải gọi Úc Cẩn tiến cung.

Chuyện này nếu không phải Lão Thất hỗn trướng kia làm, ông còn không tin!

Cảnh Minh đế cũng không nghi ngờ ở bữa tiệc có tai mắt của Úc Cẩn, chỉ cho là sau khi Khương Tự hồi phủ thì nhắc tới.

Không bao lâu Úc Cẩn đi vào  Ngự Thư phòng.

" Nhi tử thỉnh an phụ hoàng."

Cảnh Minh đế trừng mắt liếc hắn một cái, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Lưu tự thừa là ngươi tìm người đánh?"

Úc Cẩn ngẩn ra, rồi sau đó lẽ thẳng khí hùng nói: "Dạ, là nhi tử cho người đánh."

Cảnh Minh đế vỗ bàn: "Đồ hỗn trướng, có chuyện gì không thể giải quyết nhẹ nhàng à, Lưu tự thừa tốt xấu cũng là mệnh quan triều đình, sao lại có thể trùm bao tải đánh chứ?"

Úc Cẩn trầm mặc một cái chớp mắt, hỏi: " Ý của phụ hoàng.… Không cần trùm bao tải?"

Cảnh Minh đế sửng sốt, sắc mặt biến thành màu đen: "Nói nhảm nhí gì đấy? Ngươi đường đường hoàng tử, lòng dạ phải rộng lượng, đừng có như mấy tên lưu manh đầu đường, một lời không hợp liền trùm bao tải hạ độc thủ."

Loại sự tình này, lúc ông làm hoàng tử cũng chưa từng làm. 

" Trở về hối lỗi thật tốt cho trẫm, phạt bổng nửa năm!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play