Tháng năm trời tối muộn, khi bá tánh trên trấn dìu già dắt trẻ đi ra ngoài, đang là rặng mây đỏ đầy trời.

“Đừng ăn, đừng ăn, các quan lão gia đều đang chờ đó!” Lý chính tổ chức nhân thủ thúc giục những người còn đang làm tổ trong nhà và cơm chiều.

Hán tử bị thúc giục đặt bát sứ thô to lên bàn gỗ, bất mãn nói: “Làm cái gì đấy, ta đây mới không tin cái gì thần nhân báo mộng đâu, làm hại ta ngay cả cơm đều ăn không ngon.”

“Được rồi, đừng oán giận, nhà ngươi không mang hai con heo này theo còn có thể được không ít bạc đấy.”

Hán tử nghe xong không nói gì nữa, lau miệng, dọn đồ đầy gánh, mang theo vợ, con nhỏ đi ra ngoài.

Đi đến cổng lớn, hán tử không tha liếc nhìn hai con heo mập ú đang thở hổn hà hổn hển trong chuồng heo nhà mình một cái, lúc này mới khóa kỹ cửa phòng.

Dân trấn có bất mãn như vậy không ít, đặc biệt là khi mọi người được dẫn đến một mảnh đất trống hoang vu, cảm xúc bất mãn lại càng tăng vọt.

“Không phải chứ, đêm nay chẳng lẽ phải ngủ ở mảnh đất hoang vu này?”

“Phải nha, không phải nói có lều trại sao, cứ ngủ ở đây như vậy còn không đút no muỗi?”

“Nương, con muốn về nhà ——” Đứa bé khóc lên, khiến người lớn càng thêm bực bội.

Mấy người đứng bật dậy: “Không được, hỏi lý chính thử đi, cứ an trí chúng ta như vậy làm sao mà được!”

Lý chính bị một đám người vây ở trung tâm, đang bó tay toàn tập.

“Lý chính, cứ ngủ như vậy không được đâu. Tuy đang tháng năm, nhưng tối đến không khí ẩm ướt, muỗi lại nhiều, cho dù người lớn chịu được nhưng hài tử không chịu nổi đâu.”

“Đúng đó, đúng đó, còn không bằng trở về, ngủ được một giấc thoải mái, ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại này làm gì?”

Lý chính bị ồn ào đến đầu váng mắt hoa, hô: “Các hương thân tạm thời đừng nóng vội, các đại nhân đã đi điều binh tới hạ trại cho chúng ta, chờ một lát đi.”

“Trời sắp tối đen rồi, những binh gia đó có thể tới sao? Lý chính, nhất định là đám quan lão gia lừa ngươi đấy.”

Lý chính mất mặt, nghiêm mặt nói: “Các hương thân đừng có nói bậy, quan lão gia có thể lừa ta?”

Dân trấn đồng thời xí một tiếng.

Quan lão gia lừa còn không phải là những tiểu dân chúng bọn họ sao.

Lý chính ho khan một tiếng: “Khụ khụ, ý của ta là coi như quan lão gia lừa chúng ta, Thái Tử điện hạ và Vương gia cũng sẽ không lừa nha. Đại quý nhân như vậy, lời nói ra chắc như đinh đóng cột, không có khả năng nói chuyện không giữ lời. Lại nói, Vương gia không phải nói cho mọi người bạc trợ cấp sao, một con heo mập tính một lượng bạc, còn cho thêm cho hai lượng bạc nữa, cái này so với nuôi heo cho béo đến Tết đem đi giết có lời nhiều lắm, các hương thân nói đúng không?”

Vừa nghe lý chính nhắc tới bạc trợ cấp, những thanh âm phản đối liền yếu xuống.

Lý chính thầm nói hành động này của Yến Vương thật lợi hại, muốn làm yên lòng người trên trấn, cái gì cũng không có tác dụng bằng tiền bạc, từ xưa đã thế.

“Nếu đã thế, vậy tạm thời nhịn một chút đi.”

“Ừ, nhịn một chút đi, tiền bạc còn chưa cầm được đâu.”

“Lỡ như …… Không cho thì làm sao bây giờ?”

Ngay lúc bá tánh trên trấn đang xì xào bàn tán, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến.

“Mau xem, các binh gia tới!”

Rất nhanh có một đội ngũ từ xa tới gần, mang theo quân nhu đến đây.

Nhìn thấy nhiều binh sĩ như vậy, bá tánh trên trấn ngược lại không dám hé răng, khẩn trương nhìn quan binh nhanh chóng dựng lên trên đất trống từng cái lều trại một.

Tia nắng nơi chân trời vừa mới tắt, sao điểm đầy trời cao, giữa đồng ruộng vốn dĩ hoang vu có thêm một loạt lều trại.

Trước an bài người già phụ nữ và trẻ em vào ở, cuối cùng phân phối xuống dưới, còn có hơn phân nửa người không có lều trại để ở.

Suất lĩnh quan binh đến đây chính là Úc Cẩn, đem oán giận của những người này nghe lọt vào trong tai, giương giọng nói: “Lều trại có hạn, chỉ có thể ủy khuất các vị.”

Đối mặt đường đường Vương gia, những oán giận đó không dám ngang nhiên nói ra, có người xen lẫn trong đám người hỏi: “Vương gia, chúng ta phải ở chỗ này bao lâu nha?”

“Nhanh thì hai ngày, lâu thì năm ngày.”

Mọi người vừa nghe, nhất thời nghị luận sôi nổi.

“Phải ở cái chỗ chết tiệt này vài ngày trời sao, vạn nhất trời mưa thì làm sao bây giờ? Cho dù không mưa, mấy người không có lều trại chúng ta đến tối cho muỗi ăn no, ban ngày còn phơi nắng đến chết ……”

“Thì đó, quá chịu tội rồi, vẫn là trở về thì hơn……”

Úc Cẩn nhíu nhíu mày.

Lòng đồng tình của hắn là hữu hạn, nên làm đã làm rồi, nếu có một vài người nhất định đòi về, vậy hắn cũng không có khả năng sống chết ngăn cản.

“Tiểu vương xác thật được thần nhân cảnh báo, nói trấn Cẩm Lý ta sắp sửa có động đất, vì suy xét cho an nguy của các hương thân, mới sắp xếp mọi người ở chỗ này. Mong các hương thân tạm thời nhẫn nại mấy ngày, dãi nắng dầm mưa đút no muỗi, ít nhất cũng không có nguy hiểm sinh mệnh.”

Một số người âm thầm bĩu môi.

Nếu như có nguy hiểm sinh mệnh thật, ăn chút khổ này cũng chẳng đáng gì, nhưng ai biết đến tột cùng có thể có động đất hay không chứ?

Bá tánh trấn Cẩm Lý hơn một ngàn người, tin tưởng lời nói có thần nhân cảnh báo cho Yến Vương chiếm hơn phân nửa, nhưng luôn có một số ít người không tin mấy cái này, thường thường tin vào sự thật hơn.

Bạc trợ cấp Yến Vương nói không biết khi nào mới phát, sẽ không phải là lừa gạt bọn họ chứ.

Đang suy nghĩ, liền nghe Úc Cẩn mở miệng nói: “ Bạc trợ cấp đã đáp ứng cho các hương thân tiểu vương có mang đến đây, hôm nay phát trước một nửa, còn một nửa còn lại chờ đến khi mọi người rời đi rồi sẽ phát. Đương nhiên, trong thời gian này nếu ai rời đi sớm, vậy thì không có rồi.”

Vừa nghe phát trước một nửa trợ cấp, mọi người nhất thời vui vẻ.

Một nửa cũng tốt, vốn chính là cho gấp đôi, một nửa kỳ thật cũng đã vãn hồi tổn thất …… Không, một nửa cũng đã kiếm lời rồi!

Phải biết rằng nay mới vào tháng năm, heo bây giờ còn nhỏ lắm, một lượng bạc chính là tính theo giá heo lúc xuất chuồng.

Nhìn bá tánh trên trấn xếp hàng đi lĩnh bạc, Úc Cẩn hơi nhẹ nhàng thở ra, chờ trở lại nơi đặt chân mới thì đêm đã khuya.

Đêm tuy đã khuya, vậy mà Thái Tử vẫn chưa ngủ.

“Thất đệ, ngươi xem như đã trở lại.”

“Nhị ca còn chưa ngủ?”

Thái Tử xua xua tay: “Ngủ không được.”

Đổi đến đặt chân trên trấn Ô Kê, Thái Tử càng muốn hồi kinh.

Ở trấn Ô Kê còn không thoải mái bằng trấn Cẩm Lý đâu, nữ nhi của hương thân ở trấn Ô Kê này cũng không đẹp bằng nữ nhi của vị hương thân ở trấn Cẩm Lý……

“Ách, vậy ta ngủ đây.” Úc Cẩn cũng không giống Thái Tử cả ngày rãnh rỗi nhàm chán, ban ngày đầu tiên là trấn an nạn dân huyện Tiền Hà, buổi tối lại đi trấn an bá tánh trấn Cẩm Lý, lăn lộn một phen có thể nói là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Thấy Úc Cẩn muốn tắm rửa đi ngủ, Thái Tử vội hỏi: “Thất đệ, trấn Cẩm Lý thật sự sẽ có động đất sao?”

Trong bóng đêm, Úc Cẩn mượn ánh nến trong viện nhìn Thái Tử, một lát sau nhàn nhạt nói: “Có thể không có động đất, đương nhiên là tốt nhất.”

Tuy rằng hắn nghe lời A Tự tạm thời lừa người dân một trấn dọn ra ngoài, nhưng hắn cũng không mong thiên tai sẽ đến.

Thiên tai có thể phá hủy gia viên mà mọi người sinh sống cả đời trong nháy mắt, quá mức tàn khốc vô tình.

Thái Tử suy xét hiển nhiên thực tế hơn chút: “Nhưng nếu không xảy ra động đất, phụ hoàng chắc chắn sẽ trách cứ ngươi……”

Úc Cẩn không sao cả cười cười: “Không có việc gì, Tông Nhân Phủ ta đều từng vào hai lần. Nhị ca, ta đi rửa mặt trước, xin lỗi không tiếp được.”

Nhìn bóng Úc Cẩn biến mất ở cửa, Thái Tử có chút hâm mộ.

Lão Thất vì sao không sợ phụ hoàng nhỉ?

Một cái đuôi lông xù xù đảo qua, làm Thái Tử kinh hãi nhảy dựng.

“Ai?”

Nhị Ngưu khinh thường liếc Thái Tử một cái, phe phẩy đuôi đi qua. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play