Cả tháng tư giống như thời buổi rối loạn, Cảnh Minh Đế còn đang phiền lòng vì chuyện lập Thái Tử, huyện Tiền Hà lại truyền đến tin tức có động đất.

Huyện Tiền Hà ở ngay tỉnh lị, rất gần kinh thành, ngày có động đất ngay cả kinh thành đều cảm thấy mặt đất rung chuyển, gà gáy chó sủa.

Nhận được cấp báo đọng đất huyện Tiền Hà truyền đến, Cảnh Minh Đế lập tức triệu tập lục bộ Thượng Thư cùng các trọng thần thương thảo việc giải quyết tốt hậu quả.

Từng nhánh đội ngũ từ kinh thành xuất phát chạy tới huyện Tiền Hà.

Từng tin tức lại từ huyện Tiền Hà truyền về.

“ Huyện Tiền Hà động đất, phòng ốc sập vô số, dân chúng thương vong hơn vạn……”

Từng con số nhìn thấy mà giật mình, làm sắc mặt Cảnh Minh Đế càng ngày càng âm trầm.

Ngay trong bầu không khí trang nghiêm mà lại bi thương này, mắt thấy sắp sửa bước sang tháng năm, một sự việc còn phiền lòng hơn nữa truyền đến: Huyện Tiền Hà xuất hiện tình hình bệnh dịch!

Sau khi có thiên tai lớn tất có bệnh dịch, đây cơ hồ là thường thức. Nguyên nhân rất đơn giản, thiên tai qua đi thương vong vô số, nhiều thi thể không được xử lý kịp thời sẽ mục nát thối rữa, ruồi muỗi bu đầy, ngay cả nước uống của mọi người cũng sẽ bị ô nhiễm.

Dưới tình trạng ác liệt như vậy, xuất hiện bệnh dịch cơ hồ là điều tất nhiên.

Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng tâm tình Cảnh Minh Đế cũng không khá hơn chút nào, một đội y quan mang theo vô số dược liệu cuồn cuộn chạy tới huyện Tiền Hà.

Thật sự quá xui xẻo!

Cảnh Minh Đế không thể nhịn được nữa, nghe theo kiến nghị của quốc sư, lại để Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, dẫn hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan đến Thái Miếu tế tự cầu phúc.

Thái Miếu là từ đường của hoàng thất, ngoại trừ tiến hành nghi thức tế điện một năm theo lệ ra, thì mỗi khi gặp đại sự đều cần cáo tế tổ tiên, cầu xin tổ tiên phù hộ.

Những năm gần đây Đại Chu thiên tai cũng không ít, Cảnh Minh Đế vốn dĩ cảm thấy có thể gánh vác được, nề hà bao nhiêu chuyện phiền lòng cứ ập tới một đống, liền muốn tìm các vị tổ tiên khóc lóc, cầu chút an ủi.

Hôm tế tự thời tiết rất tốt, bầu trời xanh lam, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi thềm đá bạch ngọc trước điện Thái Miếu đến rực rỡ lấp lánh.

Lấy Cảnh Minh Đế cầm đầu mọi người đều mặc lễ phục long trọng, dưới sự suất lĩnh của Cảnh Minh Đế bắt đầu lễ bái.

Cảnh Minh Đế trong miệng niệm từ hay, trong lòng lại lặng lẽ tố khổ: Liệt tổ liệt tông à, con cháu bất hiếu gần đây quả thật nước sôi lửa bỏng, các ngài còn không chiếu cố, con sắp gánh không nổi nữa rồi ——

Yên lặng tố khổ còn chưa tố xong, trời đất đột nhiên quay cuồng, thiên địa rung chuyển.

Kinh thành vậy mà có động đất!

Động đất tới quá đột ngột, nháy mắt ấy hoàng thân quốc thích cùng các văn võ bá quan đều bị dọa sững sờ, một lát sau vô số tiếng thét chói tai mới vang lên, trường hợp nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.

Cảnh Minh Đế đứng đều đứng không vững, lảo đảo một cái té lăn trên đất, mắt thấy một cột cờ bị gãy sắp nện xuống, người nhìn thấy một màn này khóe mắt không khỏi trừng muốn rách, điên cuồng gào thét: “Hộ giá, mau hộ giá ——”

Cách khá xa bó tay không có biện pháp, cách gần —— một bóng người nhào qua, đột ngột đẩy Cảnh Minh Đế ra, theo sát là tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cũng may nơi này không phải tâm động đất, hỗn loạn như vậy cảm thấy dài vô cùng, nhưng thực tế chỉ có thời gian một chén trà nhỏ đã dừng lại.

Thiên địa không còn rung chuyển, mọi người rốt cuộc có thể vững vàng bò dậy.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài thế nào?” Vô số người chạy về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế lấy lại bình tĩnh, sau khi được người bên cạnh đỡ đứng lên liền nhìn về phía người bị cột cờ đè ở trên mặt đất, thất thanh gọi: “Lang nhi!”

Phế Thái Tử tên “Lang”.

Mọi người lúc này mới ngạc nhiên nhận ra hóa ra cứu Hoàng Thượng lại là Tĩnh Vương.

“Vương gia, ngài không sao chứ?” Mọi người rối rít hỏi.

Phế Thái Tử quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, máu tươi chảy từ phần lưng ra ngoài.

Cảnh Minh Đế không màng sợ hãi vừa mới trải qua động đất, tiến lên gọi: “Lang nhi, Lang nhi con thế nào?”

Lúc này nội tâm Cảnh Minh Đế gần như hỏng mất, cảm nhận được nỗi thống khổ thật sự.

Ông không thể không thừa nhận, đối với đứa con trai này ông mặc dù có hận, nhưng cũng không thể xóa được thân tình phụ tử.

“Lang nhi ——”

“Khụ khụ khụ ——” Tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, phế Thái Tử gian nan nói, “Có thể…… Dựng cột cờ này lên trước được không ……”

Nghe được giọng nói của phế Thái Tử, Cảnh Minh Đế đại hỉ, trách mắng: “Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau nâng cột cờ này lên, cứu chữa Thái Tử!”

Gọi Thái Tử hơn hai mươi năm đã sớm thành thói quen, đến khi tới tình thế cấp bách xưng hô này cứ thế buột miệng thốt ra, lại quên hai chữ “Tĩnh Vương” ra sau đầu.

Hai chữ “Thái Tử” vừa ra, Lễ Bộ Thượng Thư Dương Đắc Quang suýt nữa mừng đến phát khóc.

Quá tốt rồi, Hoàng Thượng gọi Thái Tử ngay trong trường hợp thế này, không lo Thái Tử không thể lập lại.

Chật vật té ngã trong cơn động đất, Tề vương khắp người trầy trụa vừa mới bò dậy, nghe được câu nói của Cảnh Minh Đế nhất thời quên luôn phản ứng.

Cứu chữa Thái Tử?

Phụ hoàng có biết xưng hô nhầm này sẽ tạo thành ảnh hưởng bao lớn hay không?

Khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt, nội tâm dâng lên sợ hãi còn sâu hơn cơn động đất mới nãy, dần dần biến thành tuyệt vọng suy sụp.

Động đất tính là gì, nơi này hiển nhiên không phải nơi địa long phát uy, mặt đất lắc lư một lúc cũng qua, nhiều người như vậy nhiều nhất dẫm đạp lên nhau té bị thương mà thôi.

Nhưng mà theo một tiếng gọi này của phụ hoàng, bao nhiêu mưu đồ trước đó của hắn lập tức biến thành hoa trong gương, trăng trong nước, uổng phí công phu ……

Sắc mặt Tề Vương khó coi không hề bị mọi người vừa mới trải qua kinh hãi phát hiện, hắn tạm thời đè xuống nội tâm quay cuồng, gắng chống đỡ cùng những người khác an ủi phế Thái Tử.

Phế Thái Tử trực tiếp được  nâng về hoàng cung trị thương.

“Tĩnh Vương thế nào?” Chờ thái y tới bẩm báo, Cảnh Minh Đế gấp gáp hỏi.

Thái y chắp tay thi lễ nói: “Hoàng Thượng hồng phúc, vết thương trên lưng Vương gia không nặng lắm, chỉ là lục phủ ngũ tạng bị chút chấn động, cần nghỉ ngơi một thời gian.”

Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, nhất định phải điều dưỡng thân thể Tĩnh Vương thật tốt, không thể để lại mầm bệnh.”

Thái y vội vâng dạ.

Nói đùa, trước Thái miếu Hoàng Thượng gọi một tiếng " Thái Tử " hắn ta đã nghe nói, xem ra Tĩnh Vương sắp xoay người rồi, hắn ta cũng không thể qua loa.

Cảnh Minh Đế đi vào, nhìn phế Thái Tử sắc mặt tái nhợt trên giường, hỏi: “Cảm thấy sao rồi?”

Phế Thái Tử giãy giụa muốn đứng dậy, bị Cảnh Minh Đế ngăn lại: “Không cần động, nằm sấp là được.”

Phế Thái Tử nghiêng đầu nhìn Cảnh Minh Đế, chịu đựng thống khổ nói: “Nhi tử không sao, phụ hoàng không có việc gì là tốt rồi.”

“Ngươi ——” Cảnh Minh Đế muốn hỏi một chút khi đó tại sao lại không màng tất cả nhào tới, cuối cùng lại yên lặng nuốt xuống lời này.

Bọn họ là phụ tử, ông có cảm tình với lão Nhị, sao lão Nhị lại không có chút nào với ông.

Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai phế Thái Tử, mềm giọng nói: “Trở lại Tĩnh viên tĩnh dưỡng thật tốt đi.”

Vẫn là thân phận Tĩnh Vương phế Thái Tử được nâng ra hoàng cung, trở lại Tĩnh viên tĩnh dưỡng, nhưng tất cả mọi người đều biết Tĩnh viên khả năng Tĩnh vương ở không lâu.

Dương phụ thân là nhạc phụ của phế Thái Tử, đến Tĩnh viên thăm hỏi không có gì đáng trách.

Đuổi người hầu hạ đi, Tĩnh Vương kích động hỏi: “Nhạc phụ, ngài nói phụ hoàng có phải muốn hồi tâm chuyển ý hay không?”

Dương phụ khó nén vui mừng: “Vương gia phấn đấu quên mình cứu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chắc chắn hồi tâm chuyển ý. Chúc mừng Vương gia!”

Phế Thái Tử cười ngây ngô trong chốc lát, hỏi: “Nhạc phụ, cột cờ là ngài tìm người động tay chân?”

Dương phụ sửng sốt, rồi sau đó dở khóc dở cười: “Vương gia nghĩ nhiều, loại trường hợp này làm sao động tay động chân……”

Phế Thái Tử chợt bật khóc tu tu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play