Nhìn thấy Thôi Tự, Vinh Dương trưởng công chúa cũng không đứng dậy, mí mắt run rẩy nói: “Làm sao, tới xem trò cười của ta sao?”
“Không, tới hỏi ngươi một sự kiện.”
Vinh Dương trưởng công chúa nhìn Thôi Tự.
Thôi Tự khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt lại bịt kín sóng to gió lớn, từng chữ hỏi: “A Kha là ngươi hại chết?”
Nét mặt Vinh Dương trưởng công chúa bắt đầu vặn vẹo, cười nói: “Ta biết ngay ngươi tới đây là vì tiện nhân đó!”
“A Kha là ngươi hại chết?” Thôi Tự hoàn toàn thờ ơ Vinh Dương trưởng công chúa cuồng loạn, hỏi lại lần nữa.
Đối mặt với Thôi Tự, Vinh Dương trưởng công chúa yêu hận đan xen, nhiều năm qua trên tâm lí chưa từng rơi xuống hạ phong. Chỉ là bây giờ bà ta thành thứ dân, cái loại cân bằng vi diệu ấy hoàn toàn bị đánh vỡ.
Bà ta trở nên điên cuồng, lời nói ra nói lại càng không kiêng nể gì: “Đúng thì thế nào?”
“Ngươi thật sự hại A Kha?” Giọng của Thôi Tự run rẩy, toàn bộ ánh sáng trong mắt hoàn toàn dập tắt, phút chốc biến thành một ao nước đọng, vĩnh viễn sẽ không gợn sóng nữa.
Vinh Dương trưởng công chúa đứng bật dậy, tới gần Thôi Tự.
Vóc dáng bà ta cao gầy, lại nhiều năm sống trong nhung lụa, ở trước mặt Thôi Tự khí thế vẫn kinh người: “Đúng vậy, chính là ta giết chết ả đó, ai bảo ả đã lấy chồng sinh ba đứa con rồi, còn không biết xấu hổ câu dẫn ngươi! Thôi Tự, ta gả cho ngươi, ngươi để ta trường kỳ phòng không gối chiếc, lại cùng với một con đàn bà có chồng dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, chạy tới chùa Bạch Vân tư thông, chẳng lẽ ta không nên giết chết con tiện nhân đó sao?”
Thôi Tự nhìn Vinh Dương trưởng công chúa ánh mắt trở nên vô cùng thâm trầm: “Nàng ấy không có, ta cũng không có, hết thảy đều là ngươi suy nghĩ lung tung mà thôi!”
Vinh Dương trưởng công chúa cười ha hả: “Thôi Tự, ngươi lừa quỷ à! Ngươi dám nói năm đó ngươi với Tô thị không cùng xuất hiện ở chùa Bạch Vân đi? Tiện nhân kia dám nhúng chàm nam nhân của ta, liền phải có giác ngộ bị ta giết chết.”
“Trên đời này sao lại có nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi?”
“Tâm địa rắn rết? Đây cũng là ngươi bức! Năm đó ta gả cho ngươi, nếu ngươi bỏ chút tâm tư với ta, ta sẽ biến thành như vậy sao?”
Thôi Tự lắc đầu: “Đây là ngươi cưỡng cầu tới. Thánh chỉ quản được người, lại không quản được tâm, lúc trước ta đã nói rõ với ngươi rồi ……”
Vinh Dương trưởng công chúa bị nói lại, trong nháy mắt không nói gì.
Trước đại hôn, Thôi Tự đúng là đã nói với bà ta như vậy, chính là bà ta không tin.
Bà ta là trưởng công chúa tôn quý, có thân phận có mỹ mạo, chỉ cần gả cho Thôi Tự, thời gian lâu dài chẳng lẽ không thể làm ông động tâm?
Nhưng cố tình người nam nhân mà bà ta đụng tới tâm làm từ cục đá, ngay cả sinh hoạt phu thê cũng là bà ta dùng dược vật mới làm được……
Hồi tưởng lại những điều này, khuất nhục cùng phẫn hận như dời non lấp biển ập tới, khiến Vinh Dương trưởng công chúa phun ra lời nói càng cay nghiệt hơn: “Ngươi tới đây làm gì? Hỏi rõ chuyện ta giết chết tiện nhân kia, chẳng lẽ định chuẩn bị báo thù cho ả?”
“Không được sao?” Thôi Tự bình tĩnh hỏi.
Vinh Dương trưởng công chúa cười to ra tiếng: “Thôi Tự, ngươi đừng quên hoàng huynh chỉ là đoạt đi danh hiệu trưởng công chúa của ta, cũng không có ban chết ta. Ta dù thành thứ dân cũng vẫn là nữ nhi của Thái Hậu, ngươi đụng đến ta một chút thử xem, xem hoàng huynh có bỏ qua cho ngươi không! Muốn báo thù cho tiện nhân kia, ngươi chờ kiếp sau đi ——”
Một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu lồng ngực, lời nói sau đó của Vinh Dương trưởng công chúa đột nhiên im bặt.
Bà ta cúi đầu, không dám tin nhìn về phía Thôi Tự.
Thôi Tự vẫn như cũ sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Lần này, ta không nghĩ lại chờ kiếp sau.”
Ông dùng sức rút kiếm ra, nhằm vào cổ cứa mạnh một vòng.
Máu nóng phun ra, làm mắt Vinh Dương trưởng công chúa hoa lên.
Bà ta nỗ lực mở to hai mắt, trước mắt ngoại trừ một khoảng đỏ thẫm ra thì không hề nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tiếng vật nặng ngã xuống đất truyền đến, bà ta biết là của nam nhân mình thích cả đời mà cũng hận cả đời.
Tiếp đó, lại truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất, lần này là bà ta.
Mặt đất lạnh băng làm bà ta khôi phục vài phần thanh tỉnh, sương mù trong mắt rút đi, nhìn thấy rõ ràng người nằm bên cạnh.
Ông nhắm hai mắt, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt, giống như đang ở trong mộng thưởng thức ngày tốt cảnh đẹp.
Từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn xuống từ khóe mắt Vinh Dương trưởng công chúa, trong lòng đau đớn át cả cơn đau thể xác.
“Thôi Tự, Thôi Tự ——” Bà ta cố hết sức gọi từng tiếng từng tiếng, nhưng nam nhân gần trong gang tấc lại không có động tĩnh gì, chỉ có máu nóng từ trong cơ thể đối phương điên cuồng trào ra bao phủ bà ta, cùng máu của bà ta hòa vào nhau.
Từng tiếng kêu dần dần nhỏ đi, tiếp đó lại là vô số tiếng hét kinh hoàng vang lên, hạ nhân phủ trưởng công chúa từ bốn phương tám hướng vọt tới.
“Phụ thân, mẫu thân ——” Thôi Dật đẩy ra hạ nhân chặn đường, thất tha thất thểu chạy đến bên cạnh hai người.
Trước mắt là tình cảnh đáng sợ mà gã chưa từng gặp qua: Phụ thân nghiêm túc thâm trầm trong trí nhớ nằm trên mặt đất, chỗ cổ là miệng vết thương dữ tợn. Mẫu thân cao quý trương dương cũng ngã trên mặt đất, ở ngực có một lỗ máu to, máu tươi đang điên cuồng chảy ra ngoài.
Bọn họ nằm kề sát nhau, một người trên mặt là thoải mái bình tĩnh, một người trên mặt lại dừng tại hình ảnh thiên ngôn vạn ngữ.
Gần như vậy, lại không hợp nhau như vậy……
Thôi Dật quỳ gối bên cạnh hai người, khàn giọng khóc rống.
Gã thật sự không hiểu.
Ngay tại một năm trước, gã còn có muội muội, có mẫu thân, có phụ thân, vô luận người một nhà có mâu thuẫn gì, ít nhất đều vẫn còn sống, nhưng chỉ mới trong chớp mắt muội muội mất tích, phụ thân thì giết mẫu thân rồi tự vẫn……
Hạ nhân phủ trưởng công chúa quỳ đầy đất, khóc ròng nói: “Công tử, làm sao bây giờ đây?”
Trưởng công chúa đều đã chết rồi, những đồ đạc đó tự nhiên không thể thu dọn nữa, đi con đường nào bọn họ chỉ có thể mờ mịt chờ đợi.
Thôi Dật bò dậy, cắn răng nói: “Ta phải vào cung!”
“Công tử, công tử ——”
Trong ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế ném tấu chương sang một bên, mí mắt giật kinh hoàng.
Cảnh Minh Đế bỗng thấy hoảng hốt.
Không có khả năng, sự tình hai ngày này đã đủ làm ông phiền lòng, chẳng lẽ vẫn còn có chuyện xấu xảy ra?
“Phan Hải ——”
“ Có nô tỳ.”
“Đi hỏi tiến triển bên chỗ Đóa ma ma xem, không lẽ Đóa ma ma không chịu được thụ hình chết rồi?”
Phan Hải lĩnh mệnh mà đi, không đợi Cảnh Minh Đế uống một ngụm trà đã quay trở về.
Cảnh Minh Đế không khỏi ngồi thẳng người: “ Thế nào?”
Thế này cũng quá nhanh rồi, nhất định không có chuyện tốt!
Phan Hải quả thực không biết nên mở miệng với Cảnh Minh Đế thế nào nữa.
Hai ngày này Hoàng Thượng chịu đả kích có hơi nhiều ……
“Có việc liền nói!”
“Thôi công tử cầu kiến ——”
Cảnh Minh Đế hơi ngẫm nghĩ: “Thôi Dật? Hắn là tới cầu tình cho mẫu thân à. Ngươi ra ngoài nói cho Thôi Dật, mẫu thân hắn phạm sai lầm, đáng bị trừng phạt, bất luận kẻ nào tới cầu tình đều không được ……”
Phan Hải căng da đầu nói: “Thôi công tử khóc lóc nói Thôi tướng quân cùng Vinh Dương trưởng công chúa chết rồi ……”
Ngọc Tỳ Hưu Cảnh Minh Đế thưởng thức trong tay trực tiếp rơi xuống mặt đất, bể nát không nỡ nhìn.
“Truyền Thôi Dật tiến vào! Đồ hỗn trướng này, vì muốn gặp trẫm cũng không thể nói hươu nói vượn.”
Thôi Dật đỏ mắt tiến vào, bịch liền quỳ xuống, bật khóc thảm thiết nói: “Cữu cữu, cha con với nương con đều chết cả rồi ——”
“Cái gì đều chết cả rồi? Thôi Dật, ngươi nếu hồ ngôn loạn ngữ trẫm nhất định không tha tội đâu!”
“Cữu cữu, con sao có thể lấy cha mẹ ra hồ ngôn loạn ngữ, cha mẹ con thật sự đã chết rồi ——”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thôi Dật khóc rống nói: “Cha con giết mẹ con, sau đó tự sát……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT