Khương Trạm nghe mà mắt choáng váng: “Tứ muội, muội không phải nghiêm túc chứ?”

Oan có đầu nợ có chủ, đại biểu ca là người tốt mà.

“Đương nhiên không, muội vô cùng nghiêm túc.” Khương Tự nhìn Vưu thị, cười lành lạnh, “Cha nợ thì con trả, bà có thể chết không thừa nhận, vậy chớ có trách ta vô tình với Đại biểu ca.”

“Ngươi…… Tuân nhi đối xử với ngươi không tệ!”

“Phải không? Trước kia tới Hầu phủ ta với Đại biểu ca cơ hồ không hề giao lưu với nhau, thật sự nhìn không ra Đại biểu ca đối xử không tệ với ta ở chỗ nào. Với cả, không tệ lại như thế nào? Ngoại tổ mẫu đối xử với bà cũng đâu có tệ, bà vẫn không theo lẽ thường nổi lên lòng xấu xa hại ngoại tổ mẫu đấy thôi!”

Trên mặt Tô đại cữu không nhịn được, túm chặt cổ áo Vưu thị: “Tiện nhân, ngươi không nói cũng không sao, ta đây liền viết một phong hưu thư bỏ ngươi!”

“Lão gia, ông không thể như vậy ——” Vưu thị kinh hãi, không thể tin nhìn Tô đại cữu.

Tô đại cữu trầm khuôn mặt, lạnh lùng như băng: “Không có gì không thể cả. Cho dù ngươi không thừa nhận, nhưng đã làm những chuyện gì trong lòng mọi người biết rõ ràng.”

Trùng kia là bọn họ chính mắt nhìn thấy từ trong ngón tay lão phu nhân chui ra, nhất định có người hạ độc. Mà trên ngón tay Vưu thị có vết cắt mới cũ, giống y hệt như lời Khương Tự nói.

Dưới tình huống này, cho dù Vưu thị liều chết không nhận cũng không quan trọng.

Nữ nhân hại lão phu nhân ông chắc chắn không thể nhẫn nhịn, huống chi còn sẽ đắc tội ngoại tôn nữ Yến Vương phi, ảnh hưởng tiền đồ của Tuân nhi.

Tô đại cữu kỳ thật không tin Khương Tự thật sự sẽ ra tay với trưởng tử, nhưng Tô Thanh Tuân là đứa nhỏ xuất sắc nhất trong lứa tuổi nhỏ nhất của gia tộc Tô thị, càng là thế tôn của Nghi Ninh Hầu phủ, tuyệt đối không thể có sơ sót.

Giọng nói lạnh như băng của Tô đại cữu cộng thêm Khương Tự trắng trợn uy hiếp hoàn toàn đánh bại trái tim Vưu thị.

Chân bà ta mềm nhũn ngã ngồi ở trên ghế, tâm như tro tàn: “Phải.”

Ngắn ngủn một chữ, khiến những người ở đây tâm tình khác nhau.

Lão Nghi Ninh Hầu dùng tẩu thuốc gõ bàn thật mạnh mấy cái: “Nói, ngươi vì sao hại lão phu nhân?”

Miệng tẩu thuốc phỉ thúy vốn đã có vết rạn trong nháy mắt toét ra vô số đường nứt, xem như hoàn toàn phế bỏ.

Lão Nghi Ninh Hầu không thèm để ý, gắt gao nhìn chằm chằm Vưu thị.

Trước mắt nếu không phải con dâu của ông, đổi là người khác ông đã sớm lấy tẩu thuốc gõ đầu đối phương rồi!

“Phụ thân hỏi ngươi đó!” Tô đại cữu vừa khó xử vừa phẫn nộ, hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt cho xong việc.

Đây là vợ cả cùng ông chung gối gần hai mươi năm, đánh chết ông cũng không thể tưởng được sẽ làm ra loại sự tình này.

“Vì sao ư?” Vưu thị nhìn nhìn lão Nghi Ninh Hầu, lại nhìn nhìn Tô đại cữu, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mặt Khương Tự, oán hận nói, “Còn không phải bởi vì lão phu nhân che chở ngươi!”

Khương Tự nghe mà chẳng hiểu ra sao.

“ Có quan hệ gì với Vương phi đâu?” Tô đại cữu hỏi.

Vưu thị cười lạnh một tiếng: “ Tiệc mừng thọ của Lão phu nhân ngày ấy Ý nhi rơi xuống nước bỏ mình, bởi vì ta ngay từ đầu cho rằng là Khương Tự hạ độc thủ, không chút khách khí với nàng ta, trong lòng lão phu nhân liền tích trữ bất mãn. Lão gia chẳng lẽ không phát hiện từ sau hôm đó lão phu nhân lãnh đạm gạt ta qua một bên, dần dần phân quyền lợi quản gia cho Hứa thị ư?”

Nói đến đây, Vưu thị lắc đầu, tự mình nói: “Ta sai rồi, nam nhân các ông làm sao sẽ chú ý tới việc này chứ?”

Tô đại cữu không thể tưởng tượng hỏi: “ Chỉ bởi vì cái này?”

Vưu thị hỏi lại: “Cái này còn chưa đủ à? Vừa mới bắt đầu phân đi một bộ phận quyền lợi cho Hứa thị, qua một vài năm nữa chờ Hứa thị quản thành thạo, nói không chừng liền hoàn toàn ném ta đến một bên. Ta mới là thế tử phu nhân Hầu phủ, công việc vặt trong phủ dựa vào cái gì cho Hứa thị nhúng tay? Chỉ bởi vì đắc tội ngoại tôn nữ bà ta yêu thương nhất ư?”

“Ta phi!” Khương Trạm phỉ nhổ, không chút khách khí chỉ trích, “Bà đầu óc có bệnh hả, cái này cũng có thể trách đến trên đầu Tứ muội ta? Hại chết biểu đệ chính là thiếp của Đại cữu, suy cho cùng là bà ngu, ngay cả tiểu thiếp đều không quản được mới tạo thành thảm kịch như vậy, có nửa xu quan hệ với Tứ muội ta à?”

Khương Trạm thật sự là tức điên.

Gặp qua giận chó đánh mèo, chưa gặp qua giận chó đánh mèo không biết xấu hổ như vậy!

Vưu thị bị Khương Trạm phi đến mặt đỏ tai hồng, môi run run.

Một tiếng cười khẽ vang lên, mọi người đều nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự cười xong, lại khe khẽ thở dài: “Bà xác định ngoại tổ mẫu lãnh đạm bà là bởi vì che chở ta, mà không phải là vì hoài nghi một ít hành vì nào đó của bà?”

Mặt Vưu thị tái nhợt, ánh mắt lập lóe.

Phát hiện lão phu nhân xa cách lãnh đạm mình, tức giận Hứa thị nhúng tay vào công việc vặt của Hầu phủ là một phần, nhưng nguyên nhân thật sự thì do trong lòng bà ta lo sợ.

Các nam nhân cẩu thả, nhưng nữ nhân ở hậu trạch lại hiểu rất rõ nữ nhân.

Có phải lão phu nhân đã đoán được chuyện bà ta tính kế Khương Tự hay không?

Loại suy đoán này làm bà ta bất an ngày qua ngày, ý niệm ấy càng ngày càng mãnh liệt: Nếu lão thái bà chết đi, một tờ ấy không phải có thể hoàn toàn bóc qua ư?

Cuối cùng, bà ta ra tay……

“ Hành vi gì?” Tô đại cữu hỏi.

Đến lúc này, biết nữ nhân này làm ra chuyện gì ông đều không kỳ quái nữa.

Khương Y lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Khương Tự.

Bị người biết Tứ muội suýt nữa bị Tô Thanh Ý khinh bạc, chung quy không phải sự tình vẻ vang gì.

Khương Tự lý giải lo lắng của Khương Y, nhàn nhạt nói: “ Hành vi gì không quan trọng, quan trọng là Vưu thị hại ngoại tổ mẫu con!”

Mọi người gật đầu.

Mưu hại bà mẫu, đây là tội lớn tội ác tày trời.

“Còn có một chuyện.” Khương Tự nhìn chằm chằm Vưu thị, gằn từng chữ một hỏi, “ Bà năm đó vì sao hại chết nương ta?”

Vưu thị rũ mi mắt, nhất thời không có phản ứng.

“Ta hỏi qua Đại tỷ, năm đó triệu chứng của nương ta trước khi lâm chung cũng giống như ngoại tổ mẫu. Nếu bà ngoại là trúng độc, vậy sẽ không có khả năng có cách nói vớ vẩn mẫu truyền nữ, độc này cũng là xuất từ tay bà đi?”

Khương Trạm dùng sức nắm tay, hàm răng cắn đến kêu ken két.

“Nương ngươi chết thật sự có quan hệ với tiện nhân này?” Tô đại cữu chỉ vào Vưu thị.

Khương Tự bình tĩnh hỏi lại: “Đại cữu, độc của nương con nói thế nào cũng không thể là người trong Bá phủ hạ đi?”

Tô đại cữu bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, biểu tình chết lặng nhìn Vưu thị.

Mười mấy năm trước nữ nhân này đã bắt đầu hại người?

Mười mấy năm trước, Vưu thị cũng là một phụ nhân thanh xuân xinh đẹp, làm sao lại có tâm địa độc ác như bò cạp vậy?

Tô đại cữu giống như đang nhìn một người xa lạ.

Khương Tự chống tay trên tay vịn ghế dựa mà Vưu thị đang ngồi, nhẹ giọng nói: “ Bà đúng sự thật nói hết nguyên nhân năm đó ra, ta chẳng những không làm khó Tô Thanh Tuân, tương lai còn sẽ xin Vương gia giúp đỡ Đại biểu ca nhiều hơn.”

Về phần Vưu thị, hại chết mẫu thân lại hại ngoại tổ mẫu, nhất định phải đền mạng.

Vưu thị cúi đầu trầm mặc.

Khương Tự cũng không thúc giục, đứng ở trước mặt bà ta lẳng lặng chờ.

Sau một hồi, Vưu thị rốt cuộc ngẩng đầu lên, biểu tình cổ quái: “Ngươi thật sự muốn biết nguyên nhân?”

Khương Tự gật đầu.

Trong lòng Vưu thị rất rõ, bắt đầu từ một khắc thừa nhận hại lão phu nhân bà ta đã không còn đường sống nữa, đến lúc này có thể vì nhi tử mưu chút lợi ích cũng mạnh hơn là không có.

Vưu thị đối mặt với Khương Tự, trong mắt thế nhưng mang theo ý cười rải rác.

Khương Tự nhìn ra được, đó là vui sướng khi người gặp họa.

Nàng mặt vô biểu tình chờ Vưu thị nói, ngực không hiểu sao lại căng thẳng.

Vưu thị nhẹ nhàng nói: “Có người bảo ta làm như vậy.”

“Ai?” Lúc này đây, mấy đạo thanh âm trăm miệng một lời hỏi.

Vưu thị đảo mắt nhìn từng người, từng chữ nói: “Vinh Dương trưởng công chúa.”

Mọi người sắc mặt đột biến, chỉ có Khương Tự là vẫn mặt không biểu tình như cũ.

Nàng biết mà, nàng lại có thêm một mục tiêu nhỏ! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play