Tân lang quan chết, tân nương tử không thấy.

Hôn sự hai người vẫn là ngự tứ……

Nha hoàn phát hiện thi thể Chu Tử Ngọc thiếu chút nữa bị dọa điên, sau khi bình tĩnh lại liền vội vàng báo lại tình huống đến chỗ Vinh Dương trưởng công chúa.

Vinh Dương trưởng công chúa choáng váng thật lâu, vội vàng chạy tới Tướng quân phủ.

Bà ta cùng Thôi Tự đã lâu rồi không ở cùng nhau.

Dọc theo đường đi vào phủ Tướng quân hạ nhân rối rít thỉnh an Vinh Dương trưởng công chúa.

“ Tướng quân các ngươi đâu?”

“Tướng quân ở Diễn Võ Trường luyện kiếm.”

Vinh Dương trưởng công chúa một đường đuổi tới Diễn Võ Trường dựng ở góc Đông Bắc, liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân múa kiếm đến uy vũ sinh phong dưới nắng sớm.

“Thôi Tự ——” Bà ta gọi một tiếng.

Thôi Tự dừng động tác, xách theo kiếm sải bước đi tới.

Thấy Thôi Tự thần sắc nhàn nhạt, Vinh Dương trưởng công chúa cắn răng nói: “Ông còn có thời gian rỗi luyện kiếm, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thôi Tự cất kỹ thanh kiếm, lau lau mồ hôi.

Vinh Dương trưởng công chúa hạ giọng nói: “Chu Tử Ngọc chết rồi!”

Động tác lau mồ hôi của Thôi Tự đột nhiên dừng lại: “Minh Nguyệt đâu?”

“Không thấy……” Vinh Dương trưởng công chúa một phát bắt lấy cổ tay Thôi Tự, “Thôi Tự, ông nói nên làm cái gì bây giờ?”

Thôi Tự nhẹ nhàng rút tay ra, nắm chặt chuôi kiếm: “Còn có thể làm sao, đương nhiên là tìm người!”

“Nhưng mà ——” Vinh Dương trưởng công chúa bình tĩnh lại, ngữ khí khó hiểu, “Chu Tử Ngọc là ai giết đây?”

Đêm đại hôn, tân lang chết, tân nương tử mất tích, cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi tân lang quan chết có liên quan đến tân nương tử.

Đối với nữ nhi hào phóng hiểu chuyện trong ấn tượng, Vinh Dương trưởng công chúa bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Chu Tử Ngọc là Minh Nguyệt giết sao —— Đáy lòng bà ta run lên, không dám nghĩ tiếp.

Thanh âm Thôi Tự vang lên: “Minh Nguyệt đi theo ta học qua vài năm quyền cước, bình thường đối phó một hai người thường không thành vấn đề.”

“Thôi Tự, ông đây là có ý gì?”

Thôi Tự bình tĩnh nhìn Vinh Dương trưởng công chúa, ngữ điệu vững vàng: “ Ý của ta là vô luận chân tướng là gì, trước tìm được người rồi lại nói.”

Vinh Dương trưởng công chúa thở dài.

Thôi Tự nói không sai, vô luận người là ai giết, Minh Nguyệt đều phải tìm về.

“Ta trước dẫn người đi tìm Minh Nguyệt, ngươi tiến cung báo cáo việc này cho Hoàng Thượng.”

Vinh Dương trưởng công chúa sửng sốt: “Phải nói cho hoàng huynh?”

“Sớm muộn gì cũng không giấu được.” Thôi Tự quẳng xuống một câu, bước nhanh đi ra ngoài.

Cảnh Minh Đế mới tan triều liền nghe Phan Hải bẩm báo Vinh Dương trưởng công chúa cầu kiến.

Lại ra chuyện xấu?

Cảnh Minh Đế nghiêm túc ngẫm lại một chút.

Hôm qua Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc đại hôn nghe nói rất thuận lợi mà ——

“Mời trưởng công chúa đến Ngự thư phòng.”

Cảnh Minh Đế trở về Ngự thư phòng cả mông cũng chưa ngồi ổn, Vinh Dương trưởng công chúa đã đi đến.

“Thần muội bái kiến hoàng huynh.”

“Đây là làm sao vậy?” Thấy Vinh Dương trưởng công chúa đỏ mắt, Cảnh Minh Đế bắt đầu đau não.

“Hoàng huynh, Minh Nguyệt không thấy……”

Cảnh Minh Đế bất chợt ngồi thẳng người: “Cái gì?”

Vinh Dương trưởng công chúa quỳ xuống nói: “Thần muội là tới thỉnh tội.”

Cảnh Minh Đế dứt khoát đứng dậy đi tới: “ Thỉnh tội cái gì? Ngươi đứng lên nói rõ mọi chuyện ra xem nào!”

Vinh Dương trưởng công chúa thuận thế đứng dậy, đơn giản nói lại tình huống.

“Ngươi là nói Minh Nguyệt không thấy, mà Chu Tử Ngọc thì chết rồi?” Cảnh Minh Đế nghe mà tâm run lên.

Ông đã nói lại ra chuyện xấu, quả nhiên không giả!

Vinh Dương trưởng công chúa chậm rãi gật đầu.

Cảnh Minh Đế nhắm mắt, thật lâu sau mới mở mắt ra, con ngươi đen sâu làm người ta nhìn không ra cảm xúc.

“Hoàng muội thấy thế nào?”

Vinh Dương trưởng công chúa lã chã chực khóc: “Hoàng huynh, thần muội rất lo lắng, chắc chắn là kẻ xấu xông vào giết hại Chu Tử Ngọc, bắt Minh Nguyệt đi——”

“Việc này Chu gia biết không?”

“Trước mắt còn chưa biết.”

“Trẫm sẽ lệnh Chân Thế Thành đi điều tra án này, Chỉ huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên hiệp trợ Thôi Tự đi tìm Minh Nguyệt……”

Sắc mặt Vinh Dương trưởng công chúa khẽ biến: “Hoàng huynh, để người quan phủ tham gia có phải không ổn lắm không?”

Chuyện của Minh Nguyệt với Chu Tử Ngọc nói thế nào cũng xem như là việc tư của hoàng gia, một khi tra ra cái gì ảnh hưởng chính là thanh danh hoàng thất.

Cảnh Minh Đế không để bụng: “ Âm thầm điều tra là được. Trong lòng Chân Thế Thành hiểu rõ.”

Lão gia hỏa kia chỉ cần có án tra là được, giỏi hơn một số người tự xưng là trung thần lại luôn thêm phiền nhiều.

Vinh Dương trưởng công chúa đành phải đáp ứng.

Cảnh Minh Đế liếc nhìn bà ta một cái, dặn dò nói: “Mẫu hậu bên kia tạm thời không cần nhiều lời, bên Chu gia thì trước lặng lẽ truyền cái tin.”

“Hoàng huynh yên tâm, thần muội biết.”

“Vậy hoàng muội đi làm việc đi.”

Chờ Vinh Dương trưởng công chúa rời đi, Cảnh Minh Đế đứng bên cửa sổ thật lâu không nói.

“Phan Hải ——”

“ Có nô tỳ.”

“Ngươi nói mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai, hay là ngược lại?”

Phan Hải liên tục lau mồ hôi: “Hoàng Thượng, nô tỳ……”

“Thôi, người không hài lòng, con mắt nào giật cũng là tai.”

Phan Hải lặng lẽ thở phào.

Hoàng Thượng lại lấy loại vấn đề này khó xử hắn, ngày tháng không có cách nào qua.

“Phan Hải, ngươi nói Chu Tử Ngọc sẽ là ai giết?”

Phan Hải: “……”

“Hoàng Thượng, Lục Xúy hoa trai lại ra thoại bản mới, ngài muốn xem thử không?”

……

Chân Thế Thành nhận được mật chỉ, lập tức tỉnh táo tinh thần.

Gần đây kinh thành không phát sinh vụ án nào ra hồn cả, tọa trấn Thuận Thiên Phủ cả ngày xử lý đều là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi: Cái gì mà dây leo nhà Vương Tam leo đến nhà Lý Tứ, dưa bị tức phụ Lý Tứ hái mất; heo nhà Triệu Lục đi lạc bị bắt được không trả; tiểu tức phụ Tôn gia cùng người bỏ trốn ……

Chân Thế Thành cảm thấy nhàn đến muốn mọc nấm luôn.

Thế mà giờ đã xảy ra yếu án ( án trọng yếu), vẫn là yếu án một chết một mất tích!

Duy có một điều khiến Chân Thế Thành không hài lòng chính là, bởi vì người bị hại thân phận đặc thù, nên yêu cầu hắn che dấu thân phận điều tra, không thể quấy nhiễu hàng xóm.

Điều này đối với Chân Thế Thành mà nói cũng không khó lắm, rất nhanh liền cải trang thành khách nhân tới cửa bái phỏng, nữ ngỗ tác xách theo hộp quà dáng vẻ của tiểu nha hoàn đi theo phía sau.

Về phần trong hộp quà chứa cái gì, cũng chỉ có người một nhà biết.

Tra xét rõ ràng cùng đề ra nghi vấn một phen xong, Chân Thế Thành rất là thất vọng.

Vụ án đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

“Chân Thế Thành cầu kiến?” Gần đây, số lần Cảnh Minh Đế đau đầu càng ngày càng nhiều, đang nhắm mắt dưỡng thần liền nghe được bẩm báo.

Không bao lâu Chân Thế Thành liền xuất hiện ở trước mặt Cảnh Minh Đế.

“Chân ái khanh tra được cái gì?”

Nhắc tới sự tình am hiểu nhất, Chân Thế Thành không chút nào khiêm tốn, lập tức nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, tình huống đã điều tra rõ.”

Cảnh Minh Đế ánh mắt sáng quắc: “Chân ái khanh nói nghe một chút.”

“Trải qua tra xét, tân lang quan hẳn là bị tân nương tử từ phía sau đâm vào giữa lưng một đao mất mạng.”

Cảnh Minh Đế đang thưởng thức đồ trang trí bằng ngọc trong tay suýt nữa rơi xuống: “Chân ái khanh hẳn là nói đùa?”

Đứa cháu gái văn tĩnh thanh tao của ông có thể một đao đoạt mạng một đại nam nhân?

Chân Thế Thành nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Lúc thần tra án không nói đùa. Thần lệnh ngỗ tác kiểm nghiệm qua thi thể tân lang quan, từ phương hướng đâm vào vết thương, độ sâu cạn lại kết hợp với vết máu trên giường có thể phỏng đoán, hẳn là lúc tân nương tử bị tân lang quan đè ở dưới thân thì giơ chủy thủ nhắm ngay giữa lưng tân lang đâm mạnh vào ……”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế cực kỳ đặc sắc, một hồi lâu mới gian nan hỏi: “ Ý của Chân ái khanh là, tân nương tử giết tân lang quan, sau đó chạy án?”

Chân Thế Thành gật đầu: “Hoàng Thượng nói đúng rồi đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play