Khi Úc Cẩn rời khỏi hẻm nhỏ, bước chân chưa từng nhẹ nhàng như thế bao giờ.
Yến Vương phủ cũng giống với các vương phủ khác, tọa lạc tại nơi mà hoàng thân hậu duệ quý tộc tụ tập.
Hắn đi đến cổng lớn, trong lòng thật sự rất vui mừng, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu sư tử bằng đá ở cửa, khiến người gác cổng của vương phủ nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
Lườm người gác cổng thần sắc cổ quái một cái, Úc Cẩn sải bước đi vào.
So với dân trạch ở hẻm nhỏ Tước Tử, Vương phủ tự nhiên lớn hơn rất nhiều, đình đài lầu các, sân viện trùng điệp, nếu là người lần đầu tới chắc chắn sẽ đầu óc choáng váng.
Nhưng đối với Úc Cẩn mà nói, hắn vẫn cảm thấy dân trạch trước cửa có một cây táo xiêu vẹo cổ thuận tiện hơn.
Vào cửa chính là sân viện, Hợp Hoan thụ cao lớn che trời, ngày hè ngồi dưới tàng cây hóng mát là sảng khoái nhất, còn có hoa Hợp Hoan như cánh quạt nhỏ phảng phất như nở mãi không tàn, điểm xuyết cho thời gian dài đằng đẵng lại nhàn nhã.
Mà Vương phủ to như vậy lại trống rỗng, Úc Cẩn nghiêm túc nghĩ nghĩ, chủ yếu vẫn do thiếu một nữ chủ nhân.
Nhị Ngưu cuộn ở chân tường, thấy chủ nhân trở về buồn bã ỉu xìu nhìn thoáng qua, lại đem mặt gác lại trên đùi trước.
Đối với cún bự đã nhìn đủ khuôn mặt già của chủ nhân mà nói, địa vị của Úc Cẩn đã giảm rồi lại giảm, ban đầu có lẽ còn miễn cưỡng so được với một chậu thịt xương, hiện tại đại khái chỉ trị giá một khúc thịt xương thôi.
"Nhị Ngưu, lại đây." Úc Cẩn muốn cùng người chia sẻ tâm tình tốt, nghĩ tới nghĩ lui, Long Đán với Lãnh Ảnh không đáng tin bằng Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu lắc lắc cái đuôi, lười để ý.
Úc Cẩn cũng không ngại, vui sướng đi qua, ôm lấy đầu Nhị Ngưu hung hăng xoa xoa.
"Ô ô --" Nhị Ngưu ngơ ngác kháng nghị.
Long Đán rướn cổ nhìn thoáng qua, đụng đụng Lãnh Ảnh, nhỏ giọng nói: "Chủ tử hôm nay có điểm là lạ!"
Lãnh Ảnh thu hồi dây cung, xoay người bỏ đi.
"Này này, ngươi chạy cái gì?" Long Đán không thể hiểu được kêu.
Chớp mắt Lãnh Ảnh đi xa, liền nghe Úc Cẩn nói: "Long Đán, lại đây bồi ta luyện tập chút."
Long Đán: "......" Lãnh Ảnh cái đồ hỗn trướng không có đồng bạn yêu!
Long Đán bị chủ tử chà đạp đau đớn đến không muốn sống tạm thời không đề cập tới, Khương Tự trở lại Hải Đường Cư ngồi xuống giường mỹ nhân, bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì dao động lúc trước.
Quá không tiền đồ, quá không kiên định, sao có thể bởi vì mấy câu của đối phương mà đã muốn bước chân lên thuyền tặc rồi.
Khương Tứ, ngươi chẳng lẽ là người không có tiết tháo như vậy sao?
Trong lòng có một tiểu nhân đang lải nhải niệm: Đúng á, đúng á, ngươi chính là vậy á. Ngươi có phải bị ngốc không, nếu gả cho bất luận nam nhân nào đều có nguy hiểm, gả cho nam nhân lớn lên vừa đẹp lại là người mình thích thì sao nào?
Khương Tứ duỗi tay xoa xoa mặt.
Không thể nghĩ tiếp nữa, trước mắt nàng lắc lư có chút nguy hiểm.
A Man đứng ở một bên, nhìn cô nương nhà mình thần sắc biến ảo lặp đi lặp lại, phát sầu thở dài.
Cô nương rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đây? Xuất ra khí thế mạnh mẽ trong buổi tối giết người ấy không phải tốt rồi.
Chớp mắt chính là ba ngày sau.
Gió thu càng ngày càng lạnh, trong không khí bắt đầu có hương vị của hoa cúc cùng cua ngâm rượu.
Lúc này sông Kim Thủy còn náo nhiệt hơn cả ngày hè.
Thưởng cúc ăn cua không chỉ là chuyện vui của cao môn đại hộ, mà càng là thịnh yến của nhóm văn nhân mặc khách và danh kỹ.
Khương Tự ở dân trạch gặp được A Phi hãy còn mang theo mùi rượu.
Cảm giác say nhè nhẹ, mà ánh mắt A Phi lại trong trẻo, Khương Tự nhăn mi một lần nữa giãn ra, ra hiệu A Phi ngồi đáp lời.
A Phi thực thức thời ngồi xuống cách Khương Tự xa xa, ngượng ngùng nói: " Hai ngày này uống có hơi nhiều, ngũ tạng lục phủ đều thành hủ rượu rồi."
"Vất vả rồi."
A Phi vội vàng xua tay: "Không vất vả, một chút đều không vất vả."
Trời xanh hỡi, ngày tháng như vậy làm hắn vẫn luôn trôi qua thật tốt đẹp.
"Hai ngày này có thu hoạch gì không?"
A Phi không khỏi ngồi thẳng người, thu hồi biểu tình vui cười: "Cũng không biết với cô nương mà nói có hữu dụng hay không, nhưng đúng là từ trong miệng của hai hán tử kia nghe được vài câu lúc say."
Khương Tự tự tay rót một ly trà đưa cho A Phi, ra hiệu hắn nói tiếp.
"Tiểu nhân mời bọn họ uống hai bữa rượu, lần đầu tiên hai người còn có chút cảnh giác, lần thứ hai liền thả lỏng bắt đầu uống. Lúc ấy thấy không sai biệt lắm, ta liền hỏi bọn hắn hiện giờ bán khuê nữ bán muội tử lên hoa thuyền có phải hiếm lạ lắm không, ngài đoán bọn họ nói cái gì?"
Khương Tự dùng quạt lụa gõ gõ mặt bàn, sẵng giọng: "Đừng thừa nước đục thả câu."
A Phi vội thành thật: " Một tên hán tử trong đó nói bán khuê nữ bán muội tử tính là hiếm lạ gì, có một người bán muội muội những hai lần mới gọi là hiếm lạ kìa."
Khương Tự nghe xong như lọt vào trong sương mù, nhíu mày hỏi: "Bán hai lần là có ý gì?"
"Người nọ nói có một nha hoàn hầu hạ đầu bài trước đó không lâu mới được người chuộc thân, kết quả không bao lâu huynh trưởng nàng ta bởi vì thiếu nợ cờ bạc lại tới bán người. Nói đến cũng thật khôi hài, giá cả của nữ hài tử từng làm việc ở trên hoa thuyền có thể giống với hoàng hoa khuê nữ sao, người nọ cho rằng đổi một cái tên cho muội muội là bọn họ liền không nhận ra?"
Khương Tự nhấp môi, tiếp tục nghe A Phi kể tiếp.
A Phi hơi hơi nghiêng người về phía trước, mang theo chút đắc ý cùng tranh công: "Cô nương, cái nha đầu bị bán hai lần ấy, kêu Tình nhi."
Ngày đó xen lẫn trong đám người A Phi đã gặp qua Tình nhi, sau lại Khương Tự phân phó hắn đến sông Kim Thủy tìm hiểu tin tức, đặc biệt dặn dò hắn lưu ý tất cả tin tức có liên quan đến Tình nhi.
Nghe được những cái này, ba ngày này A Phi coi như không bận rộn toi công.
Khương Tự không khỏi đứng lên, ở trong phòng đi lại vài bước rồi dừng lại hỏi A Phi: " Mấy chuyện như huynh trưởng Tình nhi là người nào, nhà ở nơi đâu có nghe được không?"
Lúc này đây đổi lại A Phi lắc đầu: "Không có, người nọ nói chỉ từng có tiếp xúc với huynh trưởng của Tình nhi ở sòng bạc, hỏi lại thì cái gì đều hỏi không ra, ta xem chừng bọn họ là thật không biết."
Khương Tự nghĩ nghĩ nói: "Nếu huynh trưởng Tình nhi là khách quen của sòng bạc, ngươi có đi sòng bạc hỏi thăm chưa?"
"Đi hỏi rồi, đáng tiếc hai người kia chỉ biết huynh trưởng Tình nhi kêu Dương Đại, sòng bạc người ta nào phải cửa hàng bình thường." Nói đến đây, A Phi theo bản năng biện bạch cho mình một câu, "Cô nương ngài có điều không biết, ở trong sòng bạc người như huynh trưởng của Tình nhi có nhiều lắm, bởi vì thiếu nợ cờ bạc bán phòng bán đất, bán nhi bán nữ bán thê vô số kể, gã ta vì mấy lượng bạc mà bán muội muội lại không bình thường ấy, người như vậy cũng không ai nhìn nhiều một cái."
Khương Tự đi đến bàn bát tiên bên cạnh lần nữa ngồi xuống, thưởng thức quạt lụa trong tay.
"Hán tử kia nói huynh trưởng của Tình nhi đổi tên cho muội muội, như vậy lúc trước Tình nhi gọi là gì?"
Lúc này đây A Phi thật không có do dự, nói: "Kêu Vũ nhi. Bởi vì Vũ nhi là nha đầu hầu hạ đầu bài, tuy rằng không đáng chú ý lại có không ít người biết."
Tình nhi, Vũ nhi, này thật đúng là có ý tứ.
Khương Tự suy nghĩ hai cái tên này, lại lần nữa khẳng định Tình nhi mà giờ đang ở Chu gia rất có vấn đề.
Nhưng mà trước mắt xuống tay từ Chu gia bên kia là không sáng suốt, muốn lột tơ rút kén cởi bỏ bí ẩn trong đó, vẫn phải bắt đầu từ trên hoa thuyền.
"Như vậy lúc trước Tình nhi là bị ai chuộc thân đây? Chẳng lẽ là huynh trưởng nàng ta?"
Một huynh trưởng thích đánh bạc lại bán muội muội tới tận hai lần, sau khi thông qua bài bạc thắng được một món tiền, trong đầu nghĩ đến đầu tiên hẳn là thắng lại nhiều tiền hơn, mà không phải lương tâm bộc phát chuộc thân cho muội muội đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT