Sau khi cùng Khương Trạm tách ra, hai tỷ muội Khương Tự tùy ý tìm một chỗ che nắng tiếp tục nói chuyện phiếm.

Tỷ muội hai người đã lâu không gặp, Khương Tự thì lo lắng trưởng tỷ sắp gặp phải vận rủi, Khương Y thì đau lòng muội muội gặp cảnh từ hôn, vì thế hai người trò chuyện càng thêm thân mật.

Lúc này một nha hoàn áo xanh bước nhanh tới, quy quy củ củ phúc thân với Khương Y: “Lão phu nhân mời ngài qua đó một chuyến.”

Tuy Khương Y thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn đứng lên.

Khương Tự muốn cùng đi theo, bị Khương Y ngăn lại: “Trời nóng, Tứ muội không cần đi theo ta chạy loạn, nghĩ đến bà ngoại gọi ta nhiều lắm là hỏi mấy câu, chờ hỏi xong ta lại qua đây tìm muội.”

Khương Y rất nhanh cùng nha hoàn áo xanh rời đi, A Man cầm cây quạt quạt gió cho Khương Tự, chủ tớ hai người câu được câu không nói chuyện.

“Hôm nay thật là nóng, cũng may cô nương tìm được một chỗ hóng mát như vậy, gió lạnh thổi quá thoải mái.”

Khương Tự vốn dĩ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tùy ý ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua khoảng lá cây xanh biếc chiếu xuống trên khuôn mặt trắng sứ của nàng, nghe vậy mở to mắt liếc A Man một cái, cười nói: “Vậy ngươi còn quạt làm cái gì, nhân lúc còn sớm nghỉ một lát đi.”

“Nô tỳ lại không mệt.” A Man ngắm bốn phía không người, che miệng cười khẽ, “Cô nương, nô tỳ phát hiện đại biểu công tử hôm nay không còn ít lời như ngày xưa nữa.”

Tô Thanh Tuân là một người rất quy củ, dĩ vãng Khương Tự tới Hầu phủ ở chơi, hai người cơ hồ không có giao lưu gì, nhiều nhất gặp mặt cho nhau vấn an mà thôi.

Khương Tự một lần nữa nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Đại biểu ca là người tốt. Được rồi, đi ra ngoài, đừng nên tùy tiện nghị luận người khác.”

Khương Tự biết lần này vì sao thái độ của Tô Thanh Tuân đối với nàng lại khác với thường ngày.

Từ sau khi nàng qua mười tuổi, đại cữu mẫu Vưu thị liền bắt đầu đề phòng nàng, e sợ vị biểu cô nương xuất thân tầm thường là nàng có liên hệ gì đó với đứa con trai được ký thác kỳ vọng cao.

Thái độ Vưu thị tuy mịt mờ, nhưng vô luận là nàng trời sinh tính mẫn cảm hay là Tô Thanh Tuân thông tuệ nội liễm đều có thể cảm giác được.

Tô Thanh Tuân không muốn bởi vì mẫu thân mà làm nàng khó xử, sau đó đánh chủ ý lạnh nhạt với nàng. Mà hôm nay sở dĩ Tô Thanh Tuân biểu hiện bất đồng, là bởi vì gần đây tình cảnh của nàng ở trong mắt thế nhân khá là đáng lo, không muốn để cho nàng cảm thấy thói đời nóng lạnh thôi.

A Man le lưỡi: “Được rồi, nô tỳ không nói là được.”

Thấy chủ tử nhà mình hai mắt hơi khép, thần thái lạnh nhạt, A Man lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ xem ra trong lòng cô nương chỉ có vị Dư công tử kia, với người khác ngay cả hứng thú nhắc tới cũng không có.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, Khương Tự mở mắt ra, nhìn thấy một nha hoàn áo xanh vội vàng đi tới.

Nàng không khỏi ngồi thẳng người.

Nha hoàn áo xanh đi đến trước mặt nàng, uốn gối thi lễ, thần sắc dồn dập: “Biểu cô nương, Chu thái thái đột nhiên té xỉu.”

Nhà chồng Khương Y họ Chu, bởi vì đã xuất giá, hạ nhân Hầu phủ không tiện xưng hô đại biểu cô nương, đoạn lấy Chu thái thái xưng hô.

Khương Tự nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đứng dậy: “Đại tỷ ta hiện ở nơi nào? Mau dẫn ta qua đó.”

“Biểu cô nương mời đi theo nô tỳ.”

Khương Tự theo tỳ nữ áo xanh đi vòng vòng, trong lòng tuy nôn nóng, lại thời khắc lưu ý tình huống bốn phía, thấy xác thật là đi đến chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân đằng trước, liền thoáng an tâm.

Đi qua khúc cua, chính là Cúc Hà hồ.

Cúc Hà hồ cùng Triêu Dương Đình cách đó không xa hỗ trợ lẫn nhau, xem như cảnh đẹp phải tính đến của Nghi Ninh Hầu phủ.

Khương Tự đối với cảnh trí này rất quen thuộc, giờ phút này lại không có tâm dừng lại.

Nhưng lúc nàng sắp sửa đi qua, đột nhiên một bóng người từ sau hoa mộc bên cạnh vọt tới, ngăn cản đường đi của các nàng.

“Ai!” A Man nhịn không được kêu một tiếng, tập trung nhìn thì thất thanh nói, “Nhị biểu công tử?”

Người chặn đường là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, hình thể thực bự, nguyên bản ngữ quan thanh tú lại bởi vì mập mạp mà tụ thành một cục, thoạt nhìn có chút ngang ngược.

Ánh mắt thiếu niên có chút dại ra, vui mừng vỗ tay với Khương Tự: “Tự biểu muội chơi với ta!”

Khương Tự nhìn người nửa đường lao tới, cứ việc trong lòng giật mình, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh.

Vẫn duy trì bình tĩnh nên rất nhanh nàng phát hiện ra tỳ nữ áo xanh dẫn đường cho các nàng đã biến mất ở trong hoa mộc um tùm, chớp mắt không thấy bóng dáng.

Khương Tự lập tức phát giác không thích hợp, quyết đoán lui về sau hai bước.

Vào lúc này Tô Thanh Ý lại đang duỗi tay bắt lấy ống tay áo Khương Tự, bởi vì nàng lui lại mà bắt hụt.

A Man thét chói tai: “Nhị biểu công tử, ngươi làm gì vậy!”

“A Man, không cần nhiều lời, đi!”

Khương Tự xoay người lui về sau.

Nhị biểu đệ Tô Thanh Ý là một đứa ngốc tâm trí không đủ, lúc này cùng hắn lý luận chính là phạm xuẩn, quyết định nhanh chóng rời đi mới là sáng suốt.

Lúc này Khương Tự không rảnh đâu mà nghĩ xem ai ở sau lưng thiết kế nàng, mục đích lại là cái gì, cơ hồ là bằng vào bản năng làm ra lựa chọn thích hợp nhất.

Nhưng Tô Thanh Ý là một kẻ ngốc, hiện tại muốn cùng Khương Tự chơi đùa, sao có thể cho nàng đi như vậy, lập tức xông lên đẩy ra A Man, trong miệng kêu: “Tự biểu muội chơi cùng ta đi, ta muốn cùng Tự biểu muội chơi!”

Giờ phút này A Man cũng phản ứng lại, nhấc chân liền đá ra ngoài.

A Man có công phu trong người, bình thường đối phó hai đại hán không thành vấn đề, dưới tình thế cấp bách này một chân uy lực mười phần, Tô Thanh Ý vóc người tuy lớn, nhưng vẫn đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Nhân cơ hội này, chủ tớ hai người nhanh chân rời đi.

Đi ra ngoài rất xa, A Man xoa xoa ngực: “Cô nương, đây là có chuyện gì, đang yên đang lành sao Nhị biểu công tử lại ở nơi đó?”

Khương Tự bình phục hô hấp bởi vì chạy mau mà dồn dập thở dốc, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta cũng muốn biết là có chuyện gì đây!”

Đầu óc Tô Thanh Ý không linh động, lúc mừng thọ cho bà ngoại cũng không xuất hiện, nếu nói hai người ở chỗ này gặp được là vừa khéo, vậy tỳ nữ áo xanh biến mất đủ để thuyết minh trong đó có mờ ám.

“Đi tìm đại tỷ ta trước.”

Tỳ nữ áo xanh lợi dụng nàng quan tâm trưởng tỷ mà khiến nàng không thể không đi theo, như vậy đại tỷ rời đi rốt cuộc thật sự là bà ngoại phân phó hay là có âm mưu khác?

Khương Tự nghĩ đến đây, trong lòng nôn nóng.

Đại tỷ khác với nàng, vừa không có nha hoàn thân thủ tốt, lại không có mấy con sâu cùng thuốc bột như nàng, gặp phải phiền toái muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy.

Khương Tự mang theo A Man chạy tới chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nghe diễn, xa xa thấy Khương Y an vị ở bên cạnh Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đứng ở chỗ cũ hòa hoãn tinh thần.

Đến lúc này, nàng mới phát hiện lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi ướt đẫm.

Khương Tự vươn tay sửa sang tóc mai hơi loạn, thả chậm bước chân đi về hướng sân khấu kịch. 

Người bồi Nghi Ninh Hầu lão phu nhân xem kịch có rất nhiều, Khương Tự không đi lên phía trước, chọn một vị trí không đáng chú ý ngồi xuống.

Khương Y lại sớm phát hiện Khương Tự tới đây, ánh mắt nhìn lại đây, mang theo dò hỏi.

Phát hiện trưởng tỷ mạnh khỏe, Khương Tự hơi thấy may mắn, mỉm cười với Khương Y ý bảo không có việc gì.

Khương Y đáp lại một nụ cười, vừa lúc Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nói cái gì đó, nàng liền thu hồi tầm mắt.

Ngay lúc tỷ muội hai người im ắng giao lưu, đại thái thái Vưu thị lặng lẽ quét về phía Khương Tự ánh mắt rất là phức tạp.

Sao lại thế này, lẽ nào Tô Thanh Tuyết làm hỏng chuyện rồi?

Đột nhiên một trận xôn xao truyền đến, có người vừa khóc vừa hô: “Không hay rồi, Nhị công tử đã xảy ra chuyện!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play