Ánh mắt A Man sáng lên: “ Ơ, đây không phải Nhị Ngưu sao!”
Nhị Ngưu hình như phát hiện cảm xúc Khương Tự có chút không đúng, ngẩng đầu lên ngửi ngửi tay nàng, yết hầu gian phát ra tiếng hư hư lấy lòng.
Trong nháy mắt nhìn thấy Nhị Ngưu, trạng thái căng chặt của Khương Tự tức khắc thả lỏng, lộ ra một nụ cười ôn nhu xen lẫn thương cảm: “Nhị Ngưu, sao ngươi lại tới đây?”
Không thể không nói, ở thời điểm này nhìn thấy Nhị Ngưu, đối với trái tim chịu đủ dày vò của Khương Tự là một sự an ủi rất lớn.
Hiện giờ phụ thân còn khỏe, huynh trưởng cũng rất tốt, nhưng ở kiếp trước, sau này, bọn họ một người sinh ly, một người tử biệt, làm bạn ở bên người nàng ngoại trừ Úc Thất thì chỉ còn Nhị Ngưu.
Thậm chí thời khắc sắp chết kiếp trước, nàng còn mơ hồ nghe được tiếng gọi của Nhị Ngưu.
Có lẽ đó là ảo giác, nhưng đối với Khương Tự mà nói, Nhị Ngưu đích xác không chỉ là một con cún bình thường, mà là thân nhân làm bạn với nàng đã lâu.
“Gâu ——” Nhị Ngưu sủa một tiếng, quay đầu.
Khương Tự nhìn theo, liền thấy thiếu niên không biết đã chờ bao lâu dưới tầng cây cách đó không xa ánh mắt chợt sáng lên.
Bên ngoài Vĩnh Xương Bá phủ người xem náo nhiệt rất nhiều, Úc Cẩn đứng dưới tàng cây cũng không quá chú ý, nhưng khi Khương Tự nhìn thấy hắn, rốt cuộc trong mắt không nhìn thấy người khác nữa.
Sau nháy mắt ngây người, Khương Tự quay đầu bỏ đi.
Úc Cẩn nhanh chân đuổi theo, ngăn ở trước người nàng.
Hắn vốn dĩ chuẩn bị hai phương án, một là hưng sư vấn tội, hai là ủy khuất tố khổ, thế nhưng trong nháy mắt nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, cả hai phương án đều vứt lên chín tầng mây, buột miệng thốt ra: “Ai khiến nàng chịu ủy khuất?”
Cũng không biết sao, nghe được lời này, một trái tim vừa rồi còn võ trang đầy đủ của Khương Tự lập tức bị đánh bại, nước mắt như trân châu đứt dây, rào rạt mà rơi.
Nước mắt trong suốt theo gò má trắng nõn lăn xuống, khiến khuôn mặt nàng thoạt nhìn càng thêm tái nhợt yếu ớt.
Úc Cẩn lập tức hoảng sợ, vội lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, ta cho nàng xả giận đó!”
Khương Tự như ở trong mộng mới tỉnh, như bị bỏng lùi lại hai bước, xoay người chạy vụt đi.
Trơ mắt nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cửa, khuôn mặt tuấn tú của Úc Cẩn trầm xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đối mặt ác bá thậm chí hung thủ giết người đều có thể đĩnh đạc mà nói, không hề sợ hãi, vì sao vừa rồi lại khóc thành bộ dáng thế kia?
Chỉ cần vừa nghĩ tới những giọt nước mắt trong suốt ấy, trái tim Úc Cẩn liền vô cùng đau đớn.
Hắn còn không nỡ chọc nàng khóc đâu, rốt cuộc là vương bát đản nào chán sống vậy?
Úc Cẩn đem tầm mắt dừng ở cửa lớn Vĩnh Xương Bá phủ.
Hắn đã sớm tới, mắt lạnh bàng quan cũng biết, sáng sớm nay, Vĩnh Xương Bá phu nhân bị phát hiện đột tử trong phòng, Vĩnh Xương Bá phủ mời phủ Doãn Thuận Thiên tới tra án. A Tự là bạn tốt của Tạ Đại cô nương, trong lúc này vẫn luôn ở Vĩnh Xương Bá phủ, nàng dị thường nhất định có liên quan với Vĩnh Xương Bá phủ.
Hắn nhất định phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Long Đán ——” Úc Cẩn kêu một tiếng.
Từ trên cây nhảy xuống một nam tử mặt em bé, cười hì hì hỏi: “ Chủ tử có gì phân phó?”
Úc Cẩn nhìn thấy đối phương tươi cười liền cảm thấy chói mắt, không vui nói: “Cười cái gì!”
Long Đán vẻ mặt ủy khuất: “Chủ tử, tiểu nhân cao hứng dùm ngài á.”
Úc Cẩn giật giật đuôi lông mày.
Cao hứng? Hắn còn đang hoảng hốt đây, có cái gì mà cao hứng?
Long Đán chớp chớp mắt: “Chủ tử, việc này ngài không hiểu rồi. Một nữ hài tử khóc ngay trước mặt một nam tử, này thuyết minh cái gì?”
“Thuyết minh nàng thực thương tâm.”
“Chủ tử, ngài nghĩ quá đơn giản rồi, cái này thuyết minh nam tử này ở trong long nữ hài tử tuyệt không tầm thường. Bằng không ngài ngẫm lại xem, Khương cô nương sao lại không khóc ở trước mặt tiểu nhân đây?”
“ Ngươi muốn nàng khóc ở trước mặt ngươi?” Úc Cẩn híp mắt.
Da đầu Long Đán tê rần, lau mồ hôi nói: “Tiểu nhân chỉ lấy ví dụ thôi, chủ tử ngài ngàn vạn đừng hiểu lầm!”
“Nêu ví dụ cũng không được.” Úc Cẩn bất mãn nhướng mày sao, bỗng nhiên lại đổi giọng, “ Ngươi nói xem ta trong lòng nàng khác biệt như thế nào? "
Long Đán há miệng thở dốc.
Hắn làm sao biết, hắn chính là dỗ chủ tử cao hứng mà thôi!
“Khụ khụ, Khương cô nương có thể khóc trước mặt ngài, liền chứng minh ngài ở trong lòng nàng là người đáng tin cậy. Một người không phải đều ở trước mặt người mình tín nhiệm mới có thể biểu lộ tâm tư chân thật sao, ngài nói đúng không?”
Úc Cẩn nghĩ nghĩ, cảm thấy Long Đán nói rất có đạo lý, đáy lòng tức khắc bay bổng.
Thì ra nha đầu kia vẫn luôn miệng không đúng lòng, kỳ thật lại tín nhiệm hắn rất sâu nha.
Thế này không tốt lắm nhỉ, hắn sao có thể ở thời điểm A Tự thương tâm cảm thấy cao hứng chứ!
Úc Cẩn âm thầm kiểm điểm một phen, phân phó Long Đán: “Đi hỏi thăm tình huống của Vĩnh Xương Bá phủ một chút, đặc biệt lưu ý xem Khương cô nương có gặp phải chuyện gì hay không.”
Long Đán lĩnh mệnh mà đi, lưu lại một người một cún bốn mắt nhìn nhau.
Nhị Ngưu khinh thường lườm chủ nhân một cái.
Thật vô dụng, lại để cho nữ chủ nhân chạy.
Úc Cẩn duỗi tay đánh Nhị Ngưu một cái, cả giận nói: “Ngươi đó là ánh mắt gì!”
“ Gâu gâu.” Nhị Ngưu có lệ sủa hai tiếng, vây đuôi bỏ chạy.
Úc Cẩn hai tay khoanh trước ngực, không chớp mắt nhìn chằm chằm đại môn Đông Bình Bá phủ.
Không biết nàng hôm nay còn ra ngoài nữa không, nếu không ra, hắn có nên đi vào không đây?
Ngay khi Úc Cẩn đang suy nghĩ tiến vào hương khuê của Khương Tự rốt cuộc sẽ ăn mấy cái tát, Long Đán trở về phục mệnh: “Chủ tử, nghe được rồi!”
Úc Cẩn hoàn hồn: “Nói.”
“ Giết hại Vĩnh Xương Bá phu nhân hóa ra là đầu bếp nữ của Bá phủ, mà đầu bếp nữ kia thuần túy là bởi vì hiểu lầm Vĩnh Xương Bá mới giết Vĩnh Xương Bá phu nhân, Vĩnh Xương Bá khí giận công tâm, cũng đi rồi……”
“Khương cô nương thì sao?” Vợ chồng Vĩnh Xương Bá lần lượt chết bất đắc kỳ tử tuy rằng khiến người giật mình, nhưng Úc Cẩn sớm đã nhìn quen sinh tử, hắn để ý chỉ có Khương Tự.
“Khương cô nương? Chuyện này không liên quan với Khương cô nương mà.” Long Đán đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mới phản ứng lại đây, “Tiểu nhân nghe được trong lúc tra án Khương cô nương bỏ ra không ít sức lực, ngay cả phủ Doãn Thuận Thiên đều khen nàng không dứt miệng, nghe nói quay đầu lại còn muốn tới cửa nói lời cảm tạ.”
Tới cửa nói lời cảm tạ?
Trong đầu Úc Cẩn lập tức hiện ra hình tượng một lão già họm hẹm, nhất thời yên lòng.
Chân Thế Thành trở lại nha môn: “……” Thế nhân đến tột cùng có hiểu lầm gì, mà ngớ ngẩn đến nỗi xem một mĩ đại thúc trung niên thành lão già họm hẹm?
“ Vậy sao nàng lại khóc?” Úc Cẩn lẩm bẩm nói.
“ Chủ tử, nhà Khương cô nương với Vĩnh Xương Bá phủ không phải hàng xóm sao, có lẽ là vợ chồng Vĩnh Xương Bá đối xử với Khương cô nương không tệ, cô nương khổ sở theo thôi.”
Ánh mắt Úc Cẩn lại lần nữa nhìn về phía Đông Bình Bá phủ.
Hắn cảm thấy không có đơn giản như vậy, xem ra thật sự phải hỏi một chút rồi.
Khương Tự đi vào Đông Bình Bá phủ, vội vàng nói với A Man: “ Đi nói cho đại lão gia một tiếng, Vĩnh Xương Bá đã qua đời.”
A Man nhịn không được hỏi: “ Cô nương, ngài đi chỗ nào?”
“ Ta về Hải Đường Cư thu thập trước một chút.” Khương Tự cũng không quay đầu lại, vội vàng mà đi.
Một hơi chạy về Hải Đường Cư, sắc mặt Khương Tự khó coi dọa sợ A Xảo.
“ Cô nương ——”
Khương Tự xua xua tay, trực tiếp vào phòng đóng cửa lại, nhốt A Xảo ở ngoài cửa.
A Xảo tuy rằng là người trầm ổn, nhưng dáng vẻ của Khương Tự làm nàng thật sự không yên lòng, vội áp lỗ tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tiếng khóc đè nén từ trong phòng truyền ra.
Cô nương khóc?
A Xảo hoảng hốt, ngó đầu ra ngoài không thấy bóng A Man đâu, càng hoảng hốt thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT