*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****C9

Trời càng hửng sáng, người qua lại trên đường càng mỗi lúc một nhiều hơn.

La Mật đậu xe ở đối diện một khu chung cư xa hoa nào đó. Tư Đồ Sênh xuống xe mua hai cái bánh mì, hai chiếc quẩy dài và hai cốc sữa đậu nành.

“Tôi ghét nhất là ăn bánh mì.” La Mật tâm không cam tình không nguyện nhận lấy chiếc bánh, đưa lên miệng cắn một miếng thật to.

Tư Đồ Sênh nói, “Có thể giải thích một chút vì sao lời nói và hành động của cô lại khác xa nhau đến như vậy không?”

La Mật trả lời, “Cái gì chán ghét đương nhiên là phải hạ gục nhanh tiêu diệt gọn rồi.”

“Ném vào thùng rác cũng là một phương pháp rất nhanh chóng, đừng tự ủy khuất bản thân mình.”

“Thùng rác không biết tiêu hóa, cứ thế mà ném thì tiện nghi cho nó quá rồi.”

“…”

La Mật ăn xong cái bánh mì liền lấy quẩy ra gặm, “Bên kia là một đám quân nhân cao lớn mang mắt kính đen à? Anh định là hai người chúng ta cứ cố thủ ở chỗ này, ngoại trừ thưởng thức phong thái oai hùng đến chảy nước miếng của bọn chúng ra thì cái gì cũng không làm?”

“Cô không thấy chỗ này rất quen mắt hay sao?”

“Thiên đường Tả Ý, hai vạn lẻ bảy mươi mốt mét vuông, tôi và ông xã đã từng bàn bạc nếu chuyển nhà thì sẽ dọn tới chỗ này, bất quá phải chờ đến khi tôi có thai đã. Nếu ông chủ của tôi không giữa đêm gọi tôi ra ngoài tăng ca, tôi nghĩ kế hoạch này nhất định sẽ nhanh chóng được thực hiện.” La Mật bóng gió nói.

Tư Đồ Sênh đáp lời, “Hôm nay tôi cho cô tự do ban ngày đấy, cô có thể tới văn phòng làm việc của ông xã nhà cô, trắng trợn mà cầu hoan.”

La Mật nghẹn họng.

“Còn nhớ Tống Hỉ mà tôi đã bảo cô điều tra không?”

“Cái người đã đổi tên thành Tống Xuân Lâm đó hả? Bây giờ anh ta là đồng nghiệp của ông xã tôi, anh ta hình như ở…” La Mật giật mình, “Thiên đường Tả Ý, căn hộ 18 khu C. Chỗ mà cô gái kia gặp gỡ đám người đeo kính chính là nhà của Tống Hỉ! Chẳng lẽ Tống Hỉ chính là người đứng đằng sau giật dây xúi bẩy hai kẻ kia đi hãm hại Trương Duy Triêu? Trương Duy Triêu thuê chúng ta điều tra Tống Hỉ, Tống Hỉ thế nhưng thuê lừa đảo để đưa Trương Duy Triêu vào tròng. Chẳng trách anh muốn tôi điều tra Trương Duy Triêu, thật đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn mà.” La Mật thò tay vào túi Tư Đồ Sênh tìm tìm kiếm kiếm.

Tư Đồ Sênh thấy đối phương lấy điện thoại của mình ra, hoài nghi hỏi, “Làm gì đấy?”

“Gọi cho Trương Duy Triêu. Thông tin động trời như thế, hẳn là có thể đạt được một số thù lao tương xứng đi?” La Mật vui sướng nhướn đuôi lông mày.

“Anh ta đã bị vắt kiệt rồi.”

“… Vậy tôi gọi xem chỗ nào nhận thu mua thịt khô.”

Tư Đồ Sênh đoạt lại điện thoại trong tay cô gái, “Kiên nhẫn một chút.”

“Còn phải chờ cái gì?” La Mật nghi hoặc nhìn Tư Đồ Sênh, chỉ thấy cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ một mực nhìn về phía cánh cửa lớn của khu chung cư. Biết câu hỏi sẽ không được trả lời, cô dứt khoát đi vào trong xe ngủ bù.

Mặt trời lấp ló ở đằng Đông, cao dần, cao dần,… cao thẳng tới giữa đỉnh đầu.

La Mật một lần nữa thức dậy, vậy mà vẫn thấy Tư Đồ Sênh bình tĩnh mà nhìn cánh cửa kia, liền nhịn không được dụi mắt ngồi dậy, hỏi, “Anh đang chờ Tống Hỉ?”

“Hôm nay anh ta không đi làm.”

“Có lẽ anh ta cũng giống tôi, có một ông chủ nửa đêm thích gọi người ra ngoài làm việc.”

Tư Đồ Sênh vươn tay.

La Mật chỉ thấy một cánh tay bất chợt vụt qua, ngay sau đó cái điện thoại của mình đã bình bình ổn ổn nằm trong tay của đối phương, nhịn không được, hỏi, “Trước đây rốt cuộc anh là dân lừa đảo hay là phường trộm cắp hả?”

“Lừa đảo ưu tú đương nhiên cũng phải có đủ tố chất của kẻ móc túi chuyên nghiệp.” Tư Đồ Sênh bấm bấm bàn phím điện thoại, sau đó đưa máy lại cho La Mật, “hỏi chồng cô xem hôm nay Tống Hỉ có đi làm không.”

La Mật trừng lớn con mắt, “Nếu anh ấy hỏi tôi vì sao lại quan tâm quá mức đến người này, tôi phải giải thích như thế nào?”

“Tối hôm qua cô viện cớ gì để đi ra ngoài?”

“Tôi…” La Mật vừa nói một tiếng, thanh âm bên trong ống nghe điện thoại đã lập tức vang lên. Cô nàng vội vã đổi sang một gương mặt tươi cười chói lọi, mềm giọng nói, “Honey, moah moahhhh! Cả đêm không gặp, người ta nhớ… quá… à… nha… Đúng vậy, lão chủ đáng chết của em bỏ tài liệu vào trong máy hủy tài liệu (*) của công ty, em phải ngồi dán dán ghép ghép mất hơn nửa đêm mới xong đó. Bàn tay bé nhỏ đang đau nhức lắm nà, honey mau xoa bóp cho em đi nha~~”

(*) Máy hủy tài liệu: tài liệuđưavào liền bị băm vằm thành từng mảnh nhỏ :v có mà dán a~~~

Tư Đồ Sênh đứng một bên nhịn không nổi mà ho khan một tiếng.

La Mật trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp tục ngọt như mía lùi, nói vào điện thoại, “Ông chủ biết gần đây chúng ta muốn luyện bảo bảo (*), vô cùng áy náy vì đã quấy nhiễu thời gian ngọt ngào hạnh phúc của chúng ta, cho nên cực kỳ hào phóng mà tặng cho em một giỏ cua thật lớn! Ha ha… Có phải là rất tuyệt không? Không cần khách khí, ông chủ rất thích làm việc thiện, cũng đặc biệt yêu quý nhân viên!”

(*) Luyện bảo bảo: sinh em bé.

“Nói trọng điểm…” Tư Đồ Sênh nghiến răng.

“Honey, em nhớ anh có một người đồng nghiệp tên là Tống Xuân Lâm đúng không? Dù sao thì giỏ cua cũng lớn lắn, chúng ta ăn không hết được đâu, hay là chia cho anh ta một nửa để tránh lãng phí đi ha. Anh ta hiện tại có đi làm hay không? … Không có? Nghỉ ốm? Ba ngày nay cũng chưa đến công ty? Vậy anh ta không có lộc ăn rồi… A? Có thời gian cùng anh đi thăm bệnh? Ách… Ông chủ của em vừa mới bất cẩn bỏ một tập văn kiện quan trọng nữa vào máy hủy tài liệu rồi, có lẽ em phải tăng ca, không có thời gian nha… Honey đừng lo, ông chủ vẫn luôn ngu ngốc như thế mà, em đã quen rồi. Dạ, về nhà gặp, moahhhhh!”

Tư Đồ Sênh xách cặp, mở cửa xe, bước xuống đi thẳng về phía khu chung cư.

La Mật vội vàng khóa cửa xe đuổi theo, “Anh tính đơn thương độc mã xông vào sao? Nếu đám người kia đều có mặt ở đó thì phải làm thế nào? Nói anh tới giao hàng à? Tốt nhất là mang thêm một phần pizza đi, hoặc là mì Lan Châu (*) cũng được.”

(*) Mì Lan Châu: nó đây nè (chú thích hình)

C9-CT

Tư Đồ Sênh không đáp, thẳng một đường đi tới căn nhà số 18, sau đó đẩy La Mật lên phía trước.

“… Ông chủ, tôi đã nhìn lầm anh rồi! Tôi không hy vọng anh có thể trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thế nhưng không ngờ anh lại là một kẻ chỉ biết núp sau lưng đàn bà con gái nha.”

“Cô không phải muốn tôi tặng một giỏ cua lớn sao?”

La Mật quay đầu, “Anh thuộc họ nhà cua?”

Tư Đồ Sênh từ trong ví móc ra một tấm phiếu mua hàng đưa cho cô.

La Mật kinh ngạc, “Phiếu mua cua giảm giá!”

“Đừng quá sửng sốt, tôi thỉnh thoảng cũng hoài nghi mình chính là nguyên mẫu của Doraemon đấy.”

“Điều khiến cho tôi sửng sốt chính là, anh từ trước đến nay thế mà chưa từng nghĩ sẽ dùng cái này làm phúc lợi để phát cho nhân viên. Còn nhớ tết âm lịch năm ngoái anh đã phát thưởng cái gì không? Một đôi áo gối uyên ương! Cái loại hoa văn kia ngay cả bà nội tôi còn không dùng… đấy là nếu tôi còn bà nội!”

“Thân là một ông chủ đi phúc lợi, còn có thể cân nhắc đến quyền lợi của người nhà nhân viên, tôi cảm thấy thật tự hào.”

“…”

La Mật bước tới ấn chuông cửa.

Tư Đồ Sênh quan sát cánh cửa và hoàn cảnh xung quanh căn hộ của đối phương.

Bấm đến bảy tám hồi chuông, thế nhưng trước sau vẫn không có ai lên tiếng. La Mật thụt lùi ra sau hai bước, nhìn sang phòng bên, “Có muốn hỏi thăm hàng xóm một chút không?”

“Không cần phiền phức như vậy.” Tư Đồ Sênh móc ra một xâu chìa khóa, chọn lấy một cái cắm vào ổ, xoay xoay một lúc, sau đó đẩy cửa bước vào.

“Khi anh trở thành lừa đảo cũng đã hội tụ đủ tiêu chuẩn của một tên phá khóa đột nhập rồi a?” La Mật tiếp nhận găng tay và giày vải mà Tư Đồ Sênh đưa tới, sau khi trang bị đầu đủ vũ trang liền tiến vào phòng.

Nơi mà Tống Hỉ ở chính là một căn biệt thự liền kề có hai tầng và một tầng hầm. Tư Đồ Sênh đảo một vòng qua nhà bếp và phòng khách, sau đó đi xuống tầng hầm, La Mật thì rón rén lên tầng hai.

Mười lăm phút sau, hai người bọn họ đồng thời quay về lầu một.

La Mật lên tiếng trước, “Phòng sách và phòng ngủ không có đồ đạc của người thứ hai, vậy có nghĩa là anh ta sống một mình. Chăn gối trên giường trong phòng ngủ không được gấp gọn, cửa sổ đóng chặt. Bàn học trong thư phòng có một vài văn kiện có vẻ khá quan trọng, máy tính để ở trạng thái ngủ đông (*). Không có két sắt. Giấy tờ tùy thân, hộ chiếu và sổ tiết kiệm đều còn đủ.”

(*) Trạng thái ngủđông của máy tính: Là trạng thái máy tính tựđộng tắt khi người dùng không sử dụng trong một khoảng thời gian dài (thường là 15’ tùy cài đặt)

Tư Đồ Sênh nói, “Ô tô vẫn còn trong gara, trong máy giặt có quần áo vừa được giặt sạch.”

La Mật lại nói, “Có lẽ anh ta ra ngoài mua Pizza hoặc mì Lan Châu rồi.”

“Không cần thiết. Lò vi sóng trong nhà bếp có pizza, chỉ có điều đã nguội lạnh.”

“Cho nên chúng ta đang ở trong một căn nhà mà tất cả mọi thứ đều thể hiện chủ nhân của nó có nhà, thế nhưng thực tế kẻ đó lại không có mặt?” La Mật vỗ trán, “Tôi cũng có thể đưa ra một cái giả thuyết như thế này không? Đại khái là Tống Hỉ liên thủ với đám người đeo kính, ép buộc bọn họ dùng sắc gạt tiền để hãm hại Trương Duy Triêu, nửa đường anh ta cùng đám người kia trở mặt, vì thế đã bị hủy thi diệt tích rồi.”

Tư Đồ Sênh nói, “Có vài vấn đề. Thứ nhất là tại sao Tống Hỉ lại muốn hãm hại Trương Duy Triêu?”

“Bởi vì Trương Duy Triêu điều tra anh ta.”

“Làm sao anh ta biết được?” Tư Đồ Sênh nói, “Việc Trương Duy Triêu điều tra Tống Hỉ và Tống Hỉ tìm đến đám lừa đảo kia bất quá chỉ mới xảy ra không đến hai ngày nay mà thôi.”

“Không phải là trong quá trình điều tra chúng ta đã để lộ sơ hở chứ?”

Nhãn thần của Tư Đồ Sênh nhất thời lóe sáng, cậu lại nói, “Thứ hai, có đám người đeo kính đen thần thông quảng đại như thế làm hậu thuẫn, Tống Hỉ vì sao lại còn cần đến thứ thủ đoạn tầm thường của hai kẻ lừa đảo kia? Trực tiếp bắt người, uy hiếp, chụp ảnh khỏa thân… bất luận phương thức nào cũng đều đáng tin cậy hơn so với cách cách dùng sắc gạt tiền kia nhiều lắm.”

“Có thể là đám người đeo kính muốn núp sau sân khấu, không nguyện ý lộ diện trước mặt Trương Duy Triêu?”

Tư Đồ Sênh lại nói, “Thứ ba, Tống Hỉ xin nghỉ phép ba ngày, thời điểm mà cặp đôi hoàn cảnh kia gặp đám người đeo kính cũng là ba ngày trước. Căn cứ vào thứ tự thời gian, hẳn là đám người đeo kính này khống chế Tống Hỉ trước, sau đó mới hẹn gặp đôi nam nữ kia. Nếu như bọn chúng là người mà Tống Hỉ thuê để đối phó với Trương Duy Triêu, vậy thì vì sao sau khi trở mặt với Tống Hỉ, bọn chúng vẫn sai khiến hai kẻ lừa đảo kia gửi thư đe dọa cho Trương Duy Triêu?”

La mật đáp, “Lưu manh cũng có luật của lưu manh! Có lẽ Tống Hỉ và đám người đeo kính đen đã thỏa thuận, kể cả có trở mặt cũng phải hoàn thành giao ước ban đầu. Chính là vậy đó, chúng muốn lấy mạng của người kia, thế nhưng vẫn phải tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của gã.”

“Cho nên chúng ta hiện tại có thể là đang phải đối mặt với một đám tâm thần phi thường cố chấp?”

“Chúng ta? Anh và Trương Duy Triêu như thế nào lại biến thành ‘chúng ta’ rồi?”

Tư Đồ Sênh biểu tình nghiêm trọng, “Tôi cảm thấy…”

Đúng lúc ấy, một hồi chuông cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng đập cửa cực kỳ dồn dập. Một giọng nữ lanh lảnh từ bên ngoài cửa vọng vào, “Tống tiên sinh có ở nhà không? Tống tiên sinh?”

Tư Đồ Sênh kéo La Mật chạy xuống tầng hầm.

Tầng hầm là gara để ô tô, cửa gara có thể mở từ phía bên trong được. Cậu lại lấy ra hai cái mũ, đưa cho La Mật một cái, đồng thời đội lên.

Rèm cửa chậm rãi được kéo lên. Cậu trốn bên cạnh ô tô, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.

Trời trưa nắng nóng, từng luồng ánh sáng trắng xóa chiếu thẳng vào trong, soi rọi triệt để chỗ ẩn náu của hai người bọn họ.

Tư Đồ Sênh nheo mắt quan sát, nhận thấy bên ngoài không có ai, định bụng chạy ra. Nhưng là vừa mới chuẩn bị cất bước, cậu đã nghe thấy một tiếng ‘kịch’ bất chợt vang lên. Một chiếc xe máy từ bên cạnh thình lình lao tới, khiến cho hai người sửng sốt không thôi.

“Căn cứ vào điều thứ ba mươi chín của ‘Hiến pháp’, nhà ở của công dân là bất khả xâm phạm. Chủ nhân ngôi nhà này hình như tên là… Tống Xuân Lâm.” Anh Hạo Hanh chống hai chân xuống, tháo mũ bảo hiểm, xuất ra một nụ cười phi thường đắc ý, “Xâm nhập trái phép vào nhà dân, tạm giam từ mười đến mười lăm ngày, nộp phạt từ năm trăm cho đến một nghìn đồng. Tùy theo tình tiết mà xem xét giảm nhẹ, tạm giam năm đến mười ngày, nộp phạt từ hai trăm đến năm trăm đồng.”

La Mật khẽ đẩy Tư Đồ Sênh một cái, sau đó tự mình chạy thẳng vào ngã rẽ, nhanh chóng biến mất vô tung.

Tư Đồ Sênh móc một xấp tiền trong ví ra nhét vào túi áo Anh Hạo Hanh, tự nhiên mà bước về phía chiếc xe máy, ngồi vào yên sau, “Còn thừa thì để lần sau. Đi thôi!”

Anh Hạo hanh nói, “… Thật có lỗi, đây là xe tôi cướp, không có giấy phép hành nghề vận chuyển đâu. Còn nữa, tôi cũng không có chứng chỉ hành nghề.”

“Anh không muốn biết vì sao tôi lại xuất hiện ở đây sao?” Tư Đồ Sênh thấp giọng nói.

Người kia liếc mắt nhìn cậu một cái, đội mũ bảo hiểm lên, kéo bàn tay đang đặt trên yên xe của người nọ lên ngang hông mình, bắt đầu nổ máy, dọc theo những lùm cây hai bên đường chậm rãi rời đi.

“Phía trước có camera, rẽ trái đi.” Tư Đồ Sênh nhắc nhở.

Anh Hạo Hanh ngoảnh mặt làm ngơ.

“Này!” Thấp giọng chửi thề một tiếng, Tư Đồ Sênh định nhảy xuống xe, thế nhưng lại bị Anh Hạo Hanh lanh lẹ vòng tay ra sau ôm lấy.

Căn cứ vào tốc độ hiện tại, nếu như cậu giãy giụa, chiếc xe chắc chắn sẽ dừng hẳn lại. Như vậy mình sẽ có một khoảng thời gian dài lộ diện trước camera! Bởi vì suy nghĩ đó, cho nên mặc dù vô cùng ảo não, thế nhưng Tư Đồ Sênh đành phải quay đầu lại, gắt gao vùi mặt vào lưng của Anh Hạo Hanh, tặng cho ống kính camera giám sát một cái gáy.

Khoảng khắc áp mặt vào lưng của đối phương, cậu rõ ràng nghe được người nọ phát ra một tiếng cười rất khẽ, tựa hồ giễu cợt mà lại dường như không phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play