*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****C56Cô dâu không biết sau khi bản thân rời khỏi, ông xã đã bất tri bất giác đắc tội với nhóm phù dâu, dẫn tới một trận mai phục gây hoạ cho hạnh phúc của mình. Hiện tại, cô nàng đang đắm chìm trong bộ váy cưới trắng như tuyết, ngồi trên chiếc Ferrari màu đỏ, theo hai anh chàng đẹp trai đi hóng gió khắp thành phố trong hưng phấn và sung sướng.

Vì để có thể bộc lộ khí chất như thiên tiên vào thời điểm đi hóng gió, cô đã cố ý đeo một đôi gang tay dài bằng ren, ở phần đầu còn đính hai dải ri băng lụa mỏng, mỗi lần gió thổi qua, ruy băng sẽ bay lên.

Vốn dĩ sẽ vô cùng đẹp mắt.

Vốn dĩ là thế.

Chính là, sau ba phút đồng hồ hứng gió, cô dâu rốt cuộc ăn không tiêu ngồi phịch xuống: ”Thật là nhiều bụi! Phì phì phì!”

Tư Đồ Sênh: “…” Cậu có thể tô điểm cho hôn lễ thêm đẹp, nhưng không cách nào điểm tô hoàn cảnh môi trường.

Mười lăm phút sau khi rời khỏi nhà mẹ đẻ cô dâu, bọn họ đã đến được địa điểm tạo ra niềm vui bất ngờ thứ nhất.

Tư Đồ Sênh cố ý giảm tốc độ xe.

Cô dâu tựa hồ có một dự cảm gì đó, giữ vững tinh thần, đảo đảo con mắt mà quan sát bốn phía.

Anh Hạo Hanh bất chợt “A” lên một tiếng.

Cô dâu lập tức nhìn theo ánh mắt anh ta.

Chỉ thấy trên một tòa nhà tường kính trơn bóng, ”Spider Man” đang ghé người vào cửa sổ vẫy tay với bọn họ, sau đó liền ném một quả bóng tới. Cô dâu chớp chớp mắt, còn Anh Hạo Hanh thì nhanh tay tiếp được. Lừa bịp thế, nhưng lại hoàn mỹ đến không có khuyết điểm, chí ít cô dâu sẽ không nhận ra ”Spider Man” chính là chỉ ném giả vờ, còn Anh Hạo Hanh cũng chỉ vờ như vươn tay tiếp bóng. Hiện tại lực chú ý của cô dâu hoàn toàn đặt trên người chú rể đang đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp hình nhân vật hóa trang thành ”Spider Man” kia.

Cô dâu kinh ngạc hỏi: ”Vì sao anh ấy lại ở đó?” ‘Anh ấy’ đương nhiên là nói về chú rể.

Tư Đồ Sênh trả lời: “Vì anh ta là người bỏ tiền ra thuê nhân vật mà.”

Cô dâu câm nín.

Anh Hạo Hanh đưa quả bóng cho cô.

Quả bóng có thể xoay xoay để bật mở, cô dâu lấy một đôi búp bê mô phòng hình dáng mình và chú rể ở bên trong. Nhìn vào vẻ mặt thật thà của ‘chú rể nhỏ’, tâm tình cô dâu tự nhiên chuyển biến tốt đẹp lên, vì thế cô quyết định không so đo với tên dở hơi mải mê chụp ảnh Coser vào ngài đại hỉ này nữa.

Sau “Spider Man”, “ Thor “ cũng đột nhiên hiện thân trên màn hình lớn ở khu trung tâm thương mại đông vui náo nhiệt, say mê đọc lời chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cô dâu – chú rể.

Hành động kia, khiến cho toàn bộ người qua đường chú ý, bọn họ ào ào dừng bước, không ngừng chỉ trỏ lên màn hình.

Cô dâu có chút ngượng ngùng, có chút xấu hổ, lại có vài phần kiêu ngạo. Trên con đường tấp nập phía trước màn hình lớn, cô tận lực ưỡn ngực, hy vọng người qua đường có thể nhận ra mình, sau đó thực hiện một màn vẫy tay thăm hỏi như quan chức cao cấp đi diễu hành. Chính là, cả một đường đều gặp đèn xanh, chiếc xe rất nhanh lướt qua khu phố.

Tư Đồ Sênh tỏ vẻ chính mình không hề cố ý, chẳng qua không muốn gây ách tắc giao thông thôi.

Địa điểm thứ ba là quảng trường nhân dân.

Tư Đồ Sênh dừng xe ở phía trước quảng trường, “Iron Man” dẫn đầu một đám mỹ nữ không hề nhúc nhích mà đứng trình ình giữa quảng trường, chờ khi tầm mắt cô dâu quét tới, mới bất chợt nhảy múa. “Iron Man” là một cỗ máy cứng ngắc, hoàn toàn đối lập với đám mỹ nữ ưỡn ngực lắc mông nhiệt tình nhảy múa phía sau, vì thế lại thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người.

“Iron Man” vừa nhảy múa, vừa tới gần cô dâu, khi tới trước mặt cô, trong tay đột nhiên biến ra một bông hồng đỏ.

Cô dâu: ”…” Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy cành hồng kia là do Anh Hạo Hanh nhét cho gã.

Sau khi ”Iron Man” tặng hoa chúc phúc, lại đưa đến một tờ chi phiếu: ”Con số tùy cô điền, tập đoàn Stark sẽ chi trả toàn bộ (*).”

(*) Tập đoàn Stark: là tập đoàn của Iron Man, tất nhiên là hư cấu -_-

Cô dâu: ”…” Đừng tưởng cô không biết, việc điền chi phiếu và được chi trả không thể vượt qua bức tường huyền huyễn! … Nhưng lại không phải chữ ký của Robert (*).

(*)Robert: Robert Downey Jr: diễn viên đóng Iron Man đó -_-

Từ biệt “Iron man”, ‘bọn bắt cóc’ và cô dâu tiếp tục hành trình của mình.

Cô dâu nhịn không được hỏi: “Bỏ qua những yêu cầu vô nghĩa của người thuê các anh, sau khi tôi bị bắt cóc liên tục gặp được Spider Man, Thor cùng Iron Man, ấy vậy mà tôi vẫn bị bắt đi, logic nằm ở đâu?”

Tư Đồ Sênh đáp: “Nằm trong phần bị cô bỏ qua kia.”

Cô dâu: ”…”

Anh Hạo Hanh nói: ”Có thể hình dung như thế này, bọn họ muốn giải cứu cô, thế nhưng đều thất bại.”

Cô dâu: “… Phương thức bọn họ giải cứu thật là phi thường thành ý, một người ném bóng, một người tặng hoa, còn một người hoành tráng hơn, phát luôn cái video coi như đã xuất hiện.”

Tư Đồ Sênh giải thích: “Asgard (*) cách trái đất hơi xa, xe ngựa lại thiếu, chuyến bay không phải ngày nào cũng có.”

(*) Asgard: quê hương Thor -_-

Cô dâu: “…” Cái lý do này làm cho cô không cách nào phản bác được.

Tuy rằng ngoài miệng oán giận, thế nhưng trong lòng cô vẫn rất hưởng thụ, nhất là khi Tư Đồ Sênh nói có mấy chiếc xe liên tục bám đuổi theo đuôi bọn họ, tâm ham hư vinh của cô thỏa mãn vô cùng. Cô nói: ”Thời điển tôi thi đậu đại học cũng không vui vẻ như vậy!”

Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Chuyện đó đích thực không có gì đáng để vui mừng.”

Cô dâu lại hỏi: ”Anh học trường nào?”

Anh Hạo Hanh trà lời: ”Đại học A.”

Cô dâu hâm mộ kêu đứng lên: “Oa! Tôi học đại học B.”

Anh Hạo Hanh: “Cũng không tồi.”

Tư Đồ Sênh - người duy nhất không học đại học: “Ha ha.”

Cô dâu thức thời cho nên không hỏi cậu ta học trường nào, trái lại chuyển sang một đề tài khác: ”Kế tiếp có còn niềm vui bất ngờ nào không? Hay là trực tiếp tới khách sạn?”

Tư Đồ Sênh biến sắc, tay cầm lái đột ngột dùng sức bẻ một phát, chiếc xe giống như cái chai, lắc lư trên đường một chút, rồi lại trở về làn đường ban nãy. Tài xế ở làn đường bên kia toát ra một thân mồ hôi lạnh, hạ kính xe xuống bắt đầu chửi ầm lên.

Cô dâu hỏi: ”Xảy ra chuyện gì?”

Tư Đồ Sênh nói: “Thắt dây an toàn.”

Anh Hạo Hanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, lên tiếng: “Phía sau đang đuổi theo.”

Cô dâu vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đang xông tới, húc mạnh vào đuôi xe bọn họ. “A!” Cô hét ầm lên, “Cái này cũng quá kích thích rồi đi!”

Tư Đồ Sênh biết cô ta tưởng rằng đây là sự kiện được an bài từ trước, song cũng không vạch trần. Thời điểm này, một hành khách hưng phấn mà hét chói tai vẫn dễ chịu hơn so với kinh hãi mà la ó.

Anh Hạo Hanh nói: “Cắt đuôi bọn chúng đi.”

Tư Đồ Sênh nhìn một đường ngựa xe như nước trước mặt, cười khổ nói: “Xe có tốc độ, tôi có kỹ thuật, vấn đề là, đường không chiếu cố.”

Anh Hạo Hanh nhíu mày.

Tư Đồ Sênh nhìn thấy một lối rẽ, nhanh chóng nhớ lại tình hình giao thông ở ngã rẽ kia, sau đó quyết đoán bẻ lái.

Anh Hạo Hanh: ”Đường nhỏ càng nguy hiểm!”

Tư Đồ Sênh hỏi lại: ”Anh có thấy người đang lái xe là ai không?”

Anh Hạo Hanh nghe vậy thì quay đầu nhìn lại.

Mặc dù hai chiếc xe cách nhau không xa, thế nhưng đều rung lắc rất mạnh, anh nhìn chăm chú một hồi lâu, cũng chỉ có thể nhìn ra: ”Hai người… Hình như là một nam một nữ.”

“Khoảng sáu bảy mươi tuổi!” Cô dâu tiếp lời, “Các anh tìm đâu ra những diễn viên này? Tuổi lớn như thế rồi, còn lái xe nhanh vậy!”

Anh Hạo Hanh tựa hồ có điều suy nghĩ.

Tư Đồ Sênh đột nhiên tăng tốc, lao thẳng ra ngoài.

Xe sau vẫn bám đuổi không ngừng, thỉnh thoảng lại lao lên đụng một phát.

Hai chiếc xe truy đuổi nửa ngày, vừa vặn gặp được một khoảng đất trống, Tư Đồ Sênh đột nhiên quay đầu, chiếc xe phía sau bởi vì quán tính mà lao lên phía trước ba bốn mét, khó khăn hãm phanh, lại quay đầu vọt trở về. Tư Đồ Sênh dẫn đường, đi một đoạn, lại diễn trò cũ một lần, xe sau theo đuôi vài lần, trái lại có chút thói quen, đôi khi, gần như đồng thời quay đầu xe cùng với cậu.

Chính là xe quay tới quay lui vô cùng chóng mặt, cô dâu bị quay đến đầu váng mắt hoa, tóm chặt vào lưng ghế trước, ủ rũ hỏi: ”Khi nào thì chấm dứt a?”

“Rất nhanh thôi!” Tư Đồ Sênh vừa quay tay lái, chỉ nghe phía sau ‘rầm’ một tiếng, chiếc Audi đâm vào cây, tiêu tùng.

“Hai người đi trước đi, chỗ này giao cho tôi.” Anh Hạo Hanh nhảy khỏi xe, vọt tới hiện trường xảy ra sự cố, mở cửa chiếc xe gây chuyện nọ.

Một đôi vợ chồng già bị túi khí an toàn đè chặt vào thành ghế.

“Đều tại mày, là mày hại Lệ Cần còn hại cả Duy Ân! Vì sao gia đình mày luôn hãm hại nhà chúng ta! Cũng đã ly hôn rồi, vì cái gì còn như âm hồn không chịu tiêu tán!” Bã lão gào khóc như điên. Ông lão bên cạnh thì đang thoi thóp, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.

Anh Hạo Hanh lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu.

Trên đường đi tới khách sạn, Tư Đồ Sênh và cô dâu đều vô cùng trầm mặc. Khi gần tới nơi, cô dâu rốt cuộc nhịn không được nữa, hỏi: “Màn biễu diễn xe vừa rồi, không phải là được an bài từ trước đúng không?”

Tư Đồ Sênh đáp: “Nhiệm vụ của tôi là cho cô một hôn lễ vĩnh viễn không thể nào quên.”

“Với phụ nữ mà nói, hôn lễ đương nhiên là mãi mãi khó quên rồi. Kỳ thực, cho dù chỉ mặc áo cưới bình thường rồi đi vào khách sạn trao nhẫn, tôi cũng sẽ không quên bất cứ một chi tiết nào.”

Lời này vừa dứt, bọn họ liền nhìn mơ hồ thấy thân ảnh của chú rể ở phía trước.

Tư Đồ Sênh đạp phanh.

Chờ khi tốc độ xe giảm xuống chỉ còn 2-3 km/h, hiệp sĩ Nguyệt Thố rốt cuộc nhảy ra, chắn ngang ở phía trước: “Buông cô ấy ra, có chuyện thì tới tìm ta!”

Cô dâu nói: “Anh ta không tóm vào em, buông ra kiểu gì?”

Chú rể: “…” Lời thoại không phải như thế, anh đã luyện thật lâu, xin đừng tùy tiện bóp méo a!

Tư Đồ Sênh đưa ngón tay lên môi mình, miết nhẹ một cái, cười tà nói: “Nếu tao không muốn buông thì sao?”

Chú rể: “…” Nhân vật phản diện quá đẹp trai, hoàn toàn không cách nào chuyển dời tầm mắt, thế này là thế nào?!

Ngay cả nam chính cũng vô pháp bám theo kịch bản mà đi buồn bực vì nhân vật phản diện thế nhưng không phải là mình, sau đó lại nghe đối phương nói: ”Muốn tao buông cô ấy ra cũng được, mày phải đánh bại tao trước đã!”

Tư Đồ Sênh nhảy khỏi xe, hai ba bước liền đi tới trước mặt chú rể.

Đối phương ngồi xổm thành thế trung bình tấn, miệng hô lớn: ”Yaaaa!”

Tư Đồ Sênh: “…” Thật muốn… mua cái bồn cầu nhét dưới mông anh ta mà.

Chú rể: ”Chờ ta vận khí vào đan điền…”

Tư Đồ Sênh thắc mắc: “Không phải anh diễn《The Avangers》sao? Vì sao tự nhiên xuất hiện tình tiết vận khí đan điền?”

Chú rể đáp lời: ”Tôi tự cho mình danh phận truyền nhân của đệ nhất cao thủ Trung Hoa vốn đang ẩn cư tại chốn thâm sơn cùng cốc! Sau đó, bởi vì bề ngoài tuấn lãng đẹp trai, lại thêm tính cách điềm tĩnh khiêm nhường, cùng trí tuệ độc nhất vô nhị, cho nên được Agents of S.H.I.E.L.D. (*) nhìn trúng, phát tới mười hai phong thư, mời tôi gia nhập đội ngũ Avangers. Vì hòa bình của thế giới, vì sự yên ổn của địa cầu, tôi quyết định trở thành cố vấn cho bọn họ, chỉ khi bọn họ gặp được nan đề vô pháp giải quyết, mới miễn cưỡng ra tay.”

(*) Agents of S.H.I.E.L.D.: 1 tổ chức thực thi công lý viễn tưởng -_-, có cái phim cùng tên đó

Tư Đồ Sênh: “…” Mười hai phong thư là định bảo anh tới, sau đó gán một cái tội danh nào đó rồi thanh toán chứ gì?

Chú rể nói: “Thời gian này không phải cậu nên ra tay với tôi sao?”

Tư Đồ Sênh đang định khoa tay múa chân tượng trưng mấy cái, cô dâu đã không còn kiên nhẫn: ”Bớt làm cho tôi xấu hổ đi! Cút vào khách sạn kết hôn ngay!”

Chú rể không cam lòng: ”Cả đời chỉ có một khoảnh khắc này, để anh chơi cho đã ghiền đi.”

Tư Đồ Sênh lộn một cái ngược ra phía sau, té trên mặt đất nằm bất động.

“…”

Chú rể bày ra một tư thế thu chưởng, cảm khái nói: “Không ngờ ta đã đạt tới cảnh giới tâm tùy ý động (*), tay chân bất động, khí đã động rồi!”

Tư Đồ Sênh, cô dâu: ”…” Lời như vậy cũng có thể nói được, quả thực là kỳ dị!

(*) Tâm tùy ý động: suy nghĩ và hành động theo tâm tư, tâm tư tốt thì suy nghĩ và hành động tốt, ngược lại ác tâm sẽ dẫn tới hành động xấu xa. -_- ở đây, nó chả lan quyên gì hết, cho nên hai người còn lại nghe mới cảm thán ‘thực là kỳ dị’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play