*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****C29Anh Lệ Cần hiện tại và Anh Lệ Cần trên màn hình di động lúc trước có thể nói là hai người. Nếu không phải Tư Đồ Sênh đã từng điều tra về nhà họ Anh gia, xác định thời điểm Anh Lệ Cần chào đời chỉ có một mình, cơ hồ cậu sẽ hoài nghi người đàn ông trước mắt này anh em song sinh của anh ta.

Anh Lệ Cần nhanh chóng chuyển dời lực chú ý trở về trên người Anh Hạo Hanh, hung tợn nhìn đối phương, hốc mắt chậm rãi đỏ hồng, dần dần ngập đầy nước mắt: “Tiểu Hanh, anh biết em ghét anh, hận anh. Anh không trách em, nhưng người kia vô tội! Sao em có thể xuống tay với người ta?”

Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nói: ”Anh bị điên sao?”

Anh Lệ Cần ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại lời nói của đối phương, đã cảm thấy một trận xoay trời chuyển đất, ngay sau đó bị vật ngã xuống mặt đường.

Anh Hạo Hanh thu tay, nhìn vào cửa kính xe chỉnh tranh áo sống của mình.

Nằm trên mặt đất trong chốc lát, Anh Lệ Cần đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, chậm rãi đứng lên, hàm ý sâu xa mà liếc mắt nhìn Anh Hạo Hanh một cái, chẳng nói chẳng rằng quay người bỏ đi.

Tư Đồ Sênh được xem kịch miễn phí từ đầu đến cuối, thế nhưng chẳng còn lời nào để nói: “…”

Anh Hạo Hanh quay đầu nhìn cậu ta: “Lát nữa chúng ta đi đâu ăn cơm?”

Tư Đồ Sênh không trả lời câu hỏi: “Gia giáo nhà các anh thật tốt.”

Anh Hạo Hanh lại nói: ”Mặc dù đó là sự thật, nhưng lý do để cậu nhận ra điểm ấy là gì?”

Tư Đồ Sênh nhìn về hướng Anh Lệ Cần bỏ đi, đáp: ”Đánh không lại thì bỏ chạy, quá mức rõ ràng rồi. Chính là, có phải anh ta đã quên vứt lại một câu ‘Nhóc con mày chờ đấy cho anh’ hay không?”

Anh Hạo Hanh: ”Từ nhỏ đến lớn anh ta đều như vậy, đã thành thói quen rồi. Mặt khác, đây không phải là gia giáo của nhà tôi.”

“Thế gia giáo nhà anh là cái gì?”

“Đánh không lại liền gọi người tới đánh cùng.”

“…”

“Cậu không khen ngợi được vài câu sao?”

“Có tiền thật tốt.”

Anh Hạo Hanh xoay người bước lên lầu.

Tư Đồ Sênh đi theo phía sau anh ta, rất không có thành ý mà hét lên: ”Hình như đây là nhà của tôi.”

Khi cậu nói xong câu đó, Anh Hạo Hanh đã mở cửa xông vào, tự ý mò tới tủ lạnh lấy ra một chai bia, dùng răng cắn bật nút chai, rồi ngồi xuống ghế sa lông mà uống.

Tư Đồ Sênh khoanh tay trước ngực đứng ở ngoài cửa: ”Hiện tại tôi nói ’Đừng khách khí’ có phải hơi muộn hay không?”

Anh Hạo Hanh tủm tỉm cười, quơ quơ cái chai, nói: “Cậu có thể coi là chúng ta tâm linh tương thông đi.”

Tư Đồ Sênh hỏi: ”Buổi chiều anh không phải đi học à?”

Anh Hạo Hanh nghĩ nghĩ một chút, đáp: “Có.”

Tư Đồ Sênh lộ ra vẻ mặt cảm tạ đất trời.

Anh Hạo Hanh nhìn thấy mà khó chịu, nói: “Nhưng tôi quyết định bỏ tiết.”

Tư Đồ Sênh thuận tay lấy một cặp kính đen và một cái thước dài từ trong ngăn kéo ra, nghiêm túc chỉ vào Anh Hạo Hanh: ”Nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh chính là ngoan ngoãn học tập, suốt ngày ra ngoài chơi bời lêu lổng là không được! Tương lai của nước nhà, hy vọng của nhân loại đều gửi gắm trên người các anh. Có biết vì sao mặt trời còn chưa xuống núi không? Đó là bởi vì các anh không đủ năng lực để làm cho địa cầu quay nhanh hơn!”

Anh Hạo Hanh vỗ vào thành ghế sô pha cười lớn: “Nói đến là hay!”

Tư Đồ Sênh nói: ”Đây là lời của giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học của tôi.”

Anh Hạo Hanh lắc lắc chai bia trong tai: “Sau đó như thế nào?”

Tư Đồ Sênh trả lời: ”Sau đó, tôi liền hỏi ông ấy, khi thầy còn là học sinh, thầy đã làm gì?”

Anh Hạo Hanh đang uống bia thiếu chút nữa phun cả ra ngoài miệng, vỗ tay cười to: ”Sau nữa cậu liền bị phạt?”

Tư Đồ Sênh lắc lắc đầu: “Ông ấy nói, đi chơi, cho nên hiện tại thực hối hận.”

Anh Hạo Hanh nói: ”Chẳng lẽ thầy cậu không nghĩ tới, nếu địa cầu quay nhanh hơn, ngày sẽ mau hết, chúng ta cũng sớm già à? Đây thật sự không phải chuyện tốt đẹp gì, đúng không?”

Tư Đồ Sênh đáp: ”Chính là ông ấy có suy nghĩ khác! Khi đó chúng tôi đang ngồi trong phòng học, nguyện vọng lớn nhất đương nhiên là mặt trời nhanh xuống núi để tan học ra ngoài đi chơi. Ông ấy không phải thật sự kém hiểu biết như vậy.”

Anh Hạo Hanh cảm nhận được sự kích động trong lời nói của đối phương, có chút kinh ngạc: “Cậu rất thích ông ta?”

“Ừ, thật không ngờ đi.”

Ý tứ mấy chữ ‘thật không ngờ đi’ ở trong miệng Tư Đồ Sênh chính là thực sự thích. Anh Hạo Hanh vì thế càng tỏ ra tò mò: ”Cậu thoạt nhìn không giống một người sẽ thích thầy giáo của mình.”

Tư Đồ Sênh tháo kính mắt xuống, lộ ra hai giọt nước mắt long lanh, thanh âm theo đó mà có chút nghẹn ngào: ”Bởi vì tôi cũng hối hận. Anh có biết tôi hâm mộ một sinh viên đại học A như anh cỡ nào không?”

Anh Hạo Hanh thở dài nói: ”Tôi biết rồi, chiều nay tôi sẽ đi học.”

“Ừ.” Tư Đồ Sênh xoay người, thả cái thước kẻ và kính mắt vào trong ngăn kéo, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Anh Hạo Hanh cười rộ lên, nói: ”Cậu cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao? Ha ha ha ha! Nằm mơ.”

Nhìn Anh Hạo Hanh vẻ mặt hớn hở ngồi trên ghế sa lông, Tư Đồ Sênh chỉ có một suy nghĩ - ai có thể gọi điện thoại cho Anh Hành Sơn và Giang Lệ Hoa, bảo bọn họ rước đứa con nít to xác này trở về đi!

Anh Hạo Hanh uống bia xong, bắt đầu đi thăm quan văn phòng.

Tư Đồ Sênh theo sau lưng anh, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh Hạo Hanh trả lời: “Tôi bị thương, định ở đây nghỉ ngơi một lát.”

“Anh bị thương lúc nào?”

“Lúc đánh người ban nãy.”

“Bị thương chỗ nào?” Tư Đồ Sênh nhìn về phía cây gậy bóng chày to bự ở góc tường, âm thầm quyết định, nếu Anh Hạo Hanh trả lời là thương tâm, cậu sẽ chộp lấy cây gậy nọ mà ném tới.

“Tay.”

“… A.” Tư Đồ Sênh lưu luyến mà thu hồi ánh mắt đang dán lên chiếc gậy bóng chày.

Anh Hạo Hanh đột nhiên cầm lên tay Tư Đồ Sênh lên, dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cậu: ”Vết thương của cậu thế nào?”

Tư Đồ Sênh biết Anh Hạo Hanh đang nói tới vết thương ngày đó, khi cậu giúp anh ta ngăn cản Trương Duy Triêu, có chút xấu hổ mà rút tay về: ”Nếu muốn an ủi, thực xin lỗi, đã muộn. Nếu muốn cảm ơn, có thể lưu lại một tờ chi phiếu.”

Anh Hạo Hanh nhìn vết sẹo trên tay người nọ, thuận tiện rút lọ thuốc đặt trên giá ra, nói: ”Tôi giúp cậu bôi thuốc.”

Tư Đồ Sênh: “…” Đã đóng vảy rồi, đại ca!

Nhìn lớp thuốc mỡ lóng lánh ngay trên vết sẹo, Tư Đồ Sênh cực kỳ rối rắm, phi thường rối rắm, vô cùng rối rắm! Nhưng càng làm cậu rối rắm hơn chính là, Anh Hạo Hanh tựa hồ xoa đến phát nghiện, miếng bông lớn cứ không ngừng vuốt ve qua lại trên da thịt, khiến cậu nổi cả da gà.

“Được rồi!” Rốt cuộc cậu không thể nhịn được nữa, rút tay trở về.

Anh Hạo Hanh bày ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

“Không phải tay anh bị thương sao?” Tư Đồ Sênh nhắc nhở.

Anh Hạo Hanh nói: ”Nội thương.”

“Tôi có thể giúp anh cắm sâu móng tay xuống, chậm rãi xoa vuốt ở bên trong.”

Anh Hạo Hanh thức thời mà lảng sang chuyện khác, đứng dậy nói: ”Trưa nay ăn gì?”

Tư Đồ Sênh giữ chặt đối phương lại: “Anh trai anh… Cứ thả anh ta đi như thế, không cần bận tâm gì sao?”

Anh Hạo Hanh nhướn mày, hưng trí dạt dào hỏi: ”Thế cậu muốn làm gì anh ta?”

Tư Đồ Sênh nói: ”Thu hồi suy nghĩ tà ác trong đầu anh đi, tôi tuyệt đối không có ý định bắt trói anh ta lại, rồi mua mười cái máy tính đồng thời mở chương trình《Vụ thảm sát xuất phát từ tình thâm》cho anh ta xem đâu.”

Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Thật tốt quá! Vậy là tôi có thể thoải mái sử dụng biện pháp này mà không cần trả phí bản quyền cho cậu.”

Tư Đồ Sênh mặt không đổi sắc mà “ha ha ha ha” mấy tiếng, hỏi lại: “Nghiêm chỉnh mà nói. Anh thật sự không bận tâm đến anh trai mình như thế sao?”

Anh Hạo Hanh trả lời: ”Anh ta là con riêng của ba tôi, từ nhỏ đã thường xuyên hãm hại tôi, vu khống tôi, bôi nhọ tôi, coi việc phá hủy tôi như là nhiệm vụ của mình. Cậu cảm thấy vừa rồi tôi ra tay có nặng lắm không?”

Tư Đồ Sênh: “Sao anh không nói sớm? Ta có thể khiến cho anh ta ‘nghiêm trọng’ hơn một chút.”

Anh Hạo Hanh giảo hoạt cười cười, đặt tay lên vai đối phương nói: “Tôi đã cảm nhận được tình hữu nghị của cậu. Vì để tôi có thể cảm thụ sâu sắc hơn, cậu có thể giúp tôi một việc.”

Tư Đồ Sênh chỉ vào hay chồng văn kiện chất đầy trên mặt bàn: “Tôi đã bận đến không thể bận hơn.”

“Mười vạn.” Anh Hạo Hanh rút chi phiếu ra.

Tư Đồ Sênh nói: ”Tiền không phải là vấn đề.” Tiền của Thẩm Ngọc Lưu và Anh Hạo Hanh căn bản không thể tính vào một tỷ kia, đừng nói mười vạn, cho dù là một ngàn vạn cũng… cũng chỉ có thể xem như khoản thu nhập thêm mà thôi.

Anh Hạo Hanh lại nói: “Năm mươi vạn.”

“Thật sự tiền không phải vấn đề.”

“Một trăm vạn.”

“… Thấy anh có thành ý như vậy, trước tiên nói tôi nghe một chút xem.”

Anh Hạo Hanh: “Đêm mai ba tôi muốn tổ chức một bữa tiệc, bắt tôi phải dẫn theo bạn cùng tới tham dự.”

Tư Đồ Sênh không còn gì để nói, đáp: “… Anh ngay cả một người để đi dự tiệc cùng cũng đều không tìm thấy sao? Anh đây chẳng phải là không có bạn bè, không hề gia nhập vào vòng xã giao của nhân loại hay sao?”

Anh Hạo Hanh lại nói: ”Muốn làm bạn của tôi, điều kiện vô cùng hà khắc.”

“Nói nghe một chút.”

“Đầu tiên, không thể là phụ nữ.”

“… Woa! Thật sự là quá hà khắc rồi, anh vừa mới loại bỏ một phần hai nhân loại toàn thế giới!”

Anh Hạo Hanh không để ý tới thái độ trêu chọc của cậu, tiếp tục lên tiếng: ”Tuổi không thể quá nhiều hoặc quá ít so với tôi.”

Tư Đồ Sênh nghe thế thì hỏi lại: “Theo như khẩu khí của anh, thật sự là đang tìm bạn trong phạm vi toàn cầu sao?”

Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Hơn nữa, diện mạo phải ưa nhìn.”

Tư Đồ Sênh rút một cái gương nhỏ trong ngăn kéo bàn học ra, đưa lên mặt soi, nói: “Diện mạo của tôi gọi là ưa nhìn? Tiêu chuẩn mà anh thiết lập hẳn phải gọi là ‘Long môn’ (*), một khi nhảy qua thì đều hóa ‘rồng’ đi?”

(*) Long môn: từ sự tích cá chép vượt long môn hóa thân thành rồng, đại khái là nói 1 cái cửa chẳng có được mấy người vượt qua, mà đã vượt qua thì phải là thượng phẩm. Bạn Sênh là nói, lấy 1 người đẹp như bạn để gọi là ‘ưa nhìn’, vậy thì tiêu chuẩn Anh nhị thiếu quá quá quá cao rồi

Anh Hạo Hanh: “Mặc đồ phụ nữ đi dự tiệc.”

Tư Đồ Sênh đập một quyển sách lên ván cửa, nói: ”Tạm biệt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play