*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****C27Ăn được một nửa bữa cơm, Anh Hạo Hanh đứng dậy rời khỏi vị trí trong chốc lát.

Đúng lúc ấy, Tư Đồ Sênh cũng đi vào toilet, thế nhưng lại không gặp được anh ta, vì thế âm thầm nảy sinh vài phần nghi hoặc. Đến khi người nọ trở về, cậu liền hỏi anh đã đi đâu.

Anh Hạo Hanh trả lời, “Đi hỏi xem bữa cơm này hết bao nhiêu tiền.”

Tư Đồ Sênh, ”…”

Anh Hạo Hanh lại nói, ”Không mời mà đến, hẳn là phải trả tiền ăn.”

Tư Đồ Sênh, ”…” Cậu vươn tay sờ sờ cái thẻ tín dụng ở trong túi áo. Bởi vì âu phục ôm khá sát người nên cậu không tiện mang ví theo.

Anh Hạo Hanh thấy thế thì lên tiếng, ”Phần của cậu tôi trả.”

Hoàng Ngọc Lâm ở một bên cắt lời, ”Anh ấy là bạn trai tôi, không cần trả tiền.”

Anh Hạo Hanh bất chợt cười rộ lên. Nụ cười này phải nói là thập phần xán lạn và rạng rỡ.

Hoàng Ngọc Lâm nhìn mà trái tim đập bịch bịch, một lần nữa cảm thấy mười vạn đồng này của mình chi ra thật là xứng đáng.

“Tôi trả.” Đằng sau nụ cười kia thế nhưng lại là một thanh âm lạnh lẽo như băng.

Hoàng Ngọc Lâm, ”…”

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Tư Đồ Sênh.

Người nọ đang tận lực cúi đầu ăn canh cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân mình, ”…”

So với việc gây áp lực vô hình của Anh Hạo Hanh thì Hoàng Ngọc Lâm biểu hiện thắng thắn và trực tiếp hơn. Cô vỗ vào tay Tư Đồ Sênh, “Anh nói xem?”

Tư Đồ Sênh không trả lời mà hỏi lại, ”Trên giấy mời viết là một người hay hai người?”

Hoàng Ngọc Lâm đáp, “Mời bạn và gia đình.”

Vì thế Tư Đồ Sênh vỗ vào vai Anh Hạo Hanh, “Anh không cần thanh toán đâu.”

Anh Hạo Hanh lại nói, ”Hai người không kết hôn, không thể tính là người một nhà được.”

Hoàng Ngọc Lâm hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi đáp trả, “Ít nhất ở trong mắt bọn họ, tương lai chúng tôi sẽ kết hôn!”

Anh Hạo Hanh khẳng định, ”Không có tương lai.”

“Tôi là nói ở trong mắt của bọn họ!”

Tư Đồ Sênh, “…” Sặc, nhìn vào cuộc đối thoại ngây ngô giữa hai người này, cậu âm thầm tự hỏi, có phải Hoàng Ngọc Lâm đang bị Giang Lệ Hoa nhập hay không vậy?

Hai người bọn họ ầm ĩ đến tận khi bữa cơm kết thúc cũng không có kết quả, Anh Hạo Hanh đặt xuống mặt bàn sáu trăm đồng, Hoàng Ngọc Lâm thuận tay cầm lấy, đi đến trước mặt cô dâu chú rể, không nhiều lời mà trực tiếp nhét vào tay họ, ”Kế Khai nói, ngày chúng tôi kết hôn còn không quyết định, ngộ nhỡ đến lúc đó hai người không đến thì chẳng khác nào chúng tôi lợi một bữa cơm, như thế không được hay cho lắm. Vì vậy, bữa cơm này cứ thanh toán trước, nếu lần sau hai người có cơ hội tới tham gia hôn lễ của tôi, lúc ấy trả lại là được rồi.” Dứt lời, cô cũng không đợi đôi tân nhân kia kịp phản ứng, nhanh chóng kéo Tư Đồ Sênh đi ra bên ngoài.

Cô dâu chú rể, “…” Thời điểm hiện tại, vô số con thảo nê mã (*) đang điên cuồng chạy như bay trong lòng bọn họ.

(*) Thảo nê mã, ngôn ngữ mạng, có nghĩa là mother fuck. Đại khái trong lòng bọn họ đang điên cuồng chửi Fuck vô số lần.

Giao dịch đã kết thúc, song phương liền đường ai nấy đi.

Trước khi chia tay, Hoàng Ngọc Lâm lưu luyến nói, ”Đáng tiếc tôi chỉ là cô bé lọ lem trong chuyện cổ tích, hết thời gian sẽ phải trở lại nguyên hình. Nếu như tôi thực sự một người bạn trai giống như anh thì tốt quá!”

Tư Đồ Sênh đáp lời, ”Tiếc thay, chúng ta hai người hai lối, thật là vô cùng đáng tiếc.”

Hoàng Ngọc Lâm chớp chớp đôi mắt, hỏi, “Nếu ở cùng một chỗ, liệu chúng ta có khả năng phát triển không?”

Tư Đồ Sênh mỉm cười, “Khả năng này vĩnh viễn không tồn tại. Nói không chừng sau khi cô trở về công ty, sẽ phát hiện một vị khách hàng nào đó rất không tồi, một anh nhân viên không tồi, hoặc là ông chủ công ty bên cạnh cũng rất được.”

Hoàng Ngọc Lâm ha ha mà cười thành tiếng, “Thật sự là một nghệ thuật từ chối rất uyển chuyển và hàm súc nha!”

Tư Đồ Sênh gỡ chiếc đồng hồ mà Hoàng Ngọc Lâm đưa cho lúc trước xuống, vừa định trả lại đã bị cô ngăn cản.

Cô gái trẻ hào sảng nói, ”Tặng cho anh. Dù sao thì bây giờ tôi cũng chưa tìm được người để tặng đồng hồ nam.”

Sau khi tiễn bước Hoàng Ngọc Lâm, Tư Đồ Sênh liền quay đầu nhìn về phía Anh Hạo Hanh đang một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, nói, “Tiếp tục tìm đi, treo giải thưởng giá trị vào, một nghìn vạn… Đặc biệt phải chú ý những người qua lại ở xung quanh nhà tôi. Ừ, có việc gì thì nhanh chóng liên hệ với vệ sĩ.”

Anh Hạo Hanh cúp máy, sau đó quay đầu về phía Tư Đồ Sênh lúc ấy đang đứng ở chân cột đèn đường lẳng lặng nhìn mình.

Người nọ vừa ôn nhu lại vừa xinh đẹp, tựa như một dòng nước ấm áp chảy tràn qua vùng ngực của người ta.

“Thật xin lỗi.” Tư Đồ Sênh đá đá mấy viên đá vụn ở dưới mặt đường, “Nhà anh nhiều chuyện như vậy mà tôi còn làm mất thời gian của anh… Mặc dù anh mới là người chủ động tìm tôi, nhưng,” Dừng lại ho nhẹ một tiếng, cậu tiếp tục nói, ”Cảm ơn.”

Anh Hạo Hanh đáp lời, ”Dù sao tôi cứ chờ ở nhà cũng không có tác dụng gì cả.”

Tư Đồ Sênh lại nói, ”Không chăm sóc người nhà sao?”

“Mẹ tôi rất nhạy cảm. Nếu biết Trương Duy Triêu đang có mưu đồ bất chính, nhất định bà sẽ chủ động đòi làm mồi nhử để dẫn rắn xuất hang.” Anh Hạo Hanh bất đắc dĩ nói, “Bà rất thích vọt ra đứng đầu chiến tuyến.”

Tư Đồ Sênh gật đầu, ”Bây giờ tôi phải trở về, trên đường về nhà anh cẩn thận một chút.”

Anh Hạo Hanh dựng thẳng sống lưng, bờ môi khẽ khàng nhúc nhích.

“Chuyện gì?” Tư Đồ Sênh đã bước đi hai bước lại thối lui trở về.

Anh Hạo Hanh, “Tôi cái gì cũng chưa nói.”

“Thế anh chuẩn bị nói cái gì.”

“Có muốn đến nhà tôi chơi máy tính hay không?”

“…” Tư Đồ Sênh, ”Tuy rằng máy tính không rẻ, nhưng vừa hay tôi có thể mua được.”

Anh Hạo Hanh lại nói, “Chúng ta có thể cùng chơi game.”

Tư Đồ Sênh hỏi, “Game gì?”

“Game trên Internet.”

“Chúng ta có thể chơi ở nhà của riêng mỗi người.”

Anh Hạo Hanh, “…”

Tư Đồ Sênh nói, “Tôi đi nhé?”

“Tôi mời cậu ăn cơm.” Anh Hạo Hanh chậm rãi nói.

Ngay sau đó Tư Đồ Sênh ‘vèo’ một cái nhảy trở về, mở cửa xe, chui thẳng vào bên trong.

Mấy ngày kế tiếp, xung quanh bệnh viện, tập đoàn Anh thị và công ty Viễn Giang đều xuất hiện một thân ảnh vô cùng thần bí. Đối phương cực kỳ giảo hoạt, mỗi lần tránh được cameras chính diện, từ đầu đến cuối chỉ để lại một cái bóng dáng rất mơ hồ.

Vì thế, chẳng những Anh Hạo Hanh khẩn trương, mà ngay cả Anh Hành Sơn cũng cực kỳ để ý, mạnh tay bỏ ra một số tiền lớn để thuê vệ sĩ từ công ty bảo an có tiếng để bảo hộ Giang Lệ Hoa.

Tư Đồ Sênh cảm khái, ”Trương Duy Triêu quậy đến cả thành phố lâm vào cảnh gà bay chó sủa, ấy thế mà vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, coi như cũng là một nhân vật hàng đầu đi.”

Anh Hạo Hanh hỏi, ”Cậu cảm phục gã sao?”

Tư Đồ Sênh đáp, ”Tôi chỉ là khen ngợi chỉ số thông minh và bi ai cho chỉ số cảm xúc trí của anh ta. Kỳ thật, tôi vẫn luôn nghi hoặc, vì sao $ $Trương Quốc Đống lại phải giúp đỡ cho Dương Vũ. Chẳng lẽ năm đó khi Dương Vũ tham ô công quỹ, ông ta cũng tham dự? Vì thế cho nên mới muốn ba người ôm nhau cùng chết chung?”

Anh Hạo Hanh nói, “Dựa vào bề ngoài của sự việc thì có vẻ không đúng.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi, “Hay chỉ đơn thuần là ông ta thấy cậu anh không vừa mắt?”

Anh Hạo Hanh nói, “Căn cứ vào những gì cậu tôi nói, cũng không phải.”

“Xem ra lời của cậu anh không đáng tin lắm, rất nhiều tên biến thái không thể nhận ra là biến thái nếu chỉ dựa vào những hành động hàng ngày của gã.” Tư Đồ Sênh nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng Anh Hạo Hanh bước lên lầu, một lát sau, lại thấy anh ta đi xuống dưới, tiếp lời, “Vừa rồi tôi còn chưa nói hết. Theo các nghiên cứu, mối quan hệ tạm thời giữa ông chủ và nhân viên thường không phải đơn thuần là anh tốt với tôi thì tôi nhất định phải cảm kích anh. Quan hệ của bọn họ có đôi khi giống như quan hệ vợ chồng, bề ngoài thoạt nhìn khách sáo và trân trọng lẫn nhau, song trên thực tế lại tràn đầy bất đắc dĩ cùng nhẫn nại.”

“Tựa như cậu và La Mật?”

Tư Đồ Sênh, ”… Có rất nhiều lý luận không cách nào dùng ví dụ thực tế để chứng minh.”

Anh Hạo Hanh đứng trước mặt Tư Đồ Sênh, vươn tay chống lên thành ghế sô pha ở phía sau lưng cậu, cúi đầu nói, “Cậu đây là đang nói cho tôi biết, những lời mà cậu vừa nói đều là vô nghĩa?”

“Có một câu không phải.”

“Câu nào?”

“… Chính là câu ‘Vừa rồi tôi còn chưa nói hết.’ ” Tư Đồ Sênh trưng ra vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.

Anh Hạo Hanh không giữ được biểu tình băng lãnh, bất giác nở nụ cười.

Lúc này, Tư Đồ Sênh phát hiện anh ta đã thay một bộ quần áo khác, liền hỏi, “Anh định đi ra ngoài?”

“Đi học.”

“Đi học nha!” Ngữ khí của Tư Đồ Sênh toát lên một tia hâm mộ khó lòng kìm nén.

Anh Hạo Hanh vừa bước ra phía của vài bước lại chuyển hướng, quay lại, nói, “Muốn đi cùng hay không?”

Tư Đồ Sênh trả lời, ”Hóa thân thành công chúa Bạch Tuyết rồi tiếp tục đi tìm bạch mã hoàng tử của tôi sao?”

“Trong gara của tôi hình như có một cái Bảo mã (*).” Anh Hạo Hanh ngừng một chút lại nói, ”Nếu tôi nhớ không lầm, quả thực nó có màu trắng.”

(*) Bảo mã, hay còn gọi là BMW:v Anh thực sự cảm thấy mình đủ tư cách làm bạch mã hoàng tử sao:v:v

“…”

Thời tiết đã chính thức vào đông, không khí từ lạnh dần dần chuyển thành rất lạnh.

Trên con đường rộng rãi tiến vào đại học A, nhà lầu mọc lên chi chít, gió mùa đông Bắc vì thế mà thổi mạnh vô cùng.

Tư Đồ Sênh vừa bước xuống xe, đã lập tức lạnh đến rụt co đầu rút cổ.

Sau khi Anh Hạo Hanh đậu xe xong mới lấy một cái khăn quàng cổ từ trong ghế sau ra, tự mình quàng lên cổ người kia.

Tư Đồ Sênh chà xát hai tay, lập tức dùng khăn quàng cổ vòng thêm ba vòng quanh cổ của mình.

Anh Hạo Hanh ôn nhu hỏi, “Có ấm hơn chút nào không?”

Tư Đồ Sênh không trả lời, mà hỏi lại, “Trong phòng học của các anh có lắm điều hòa không?”

Anh Hạo Hanh đáp, “Có, nhưng chưa chắc thời điểm này có bật hay không.”

“… Phòng hiệu trưởng của các anh ở đâu?”

Anh Hạo Hanh, ”Thật xin lỗi, đại học A còn chưa có chế độ dạy học kiểu một hiệu trưởng – một sinh viên.”

Hai người bọn họ vừa cười nói vừa đi về phía phòng học của Anh Hạo Hanh.

Tư Đồ Sênh đột nhiên có chút lo lắng, hỏi, ”Tôi không phải là sinh viên trường anh, liệu có bị đuổi ra ngoài hay không?”

Anh Hạo Hanh vỗ vai cậu, nói, ”Tôi tin cậu có thể ứng phó được.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi, ”Giảng viên của các anh là nam hay nữ?”

“Cậu định làm cái gì?” Anh Hạo Hanh híp mắt quan sát đối phương.

Tư Đồ Sênh phát hiện, tuy rằng cặp mắt người này khá lớn, thế nhưng khi nheo lại sẽ lộ ra một vẻ sắc bén vô cùng, nếu dùng cách miêu tả ở trong các bộ tiểu thuyết võ hiệp thì chính là ‘hai mắt bắn ra sát khí vô cùng lạnh lẽo’!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play