*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ôn Khách Hành

Beta: Mimi, Lam Yên

*****C2

“Có kẻ giả mạo tôi?” Thẩm Ngọc Lưu của năm 2008 nhẹ nhàng thổi thổi lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, uống vào một ngụm. Sau đó cậu đặt chén trà xuống, mỉm cười một cách vừa tao nhã vừa nguy hiểm, “Tôi có lời khen ngợi cho sự dũng cảm của tên đó.”

Tư Đồ Sênh kẹp hai miếng khoai thái sợi lên, chấm tương cà chua rồi bỏ thẳng vào trong miệng, “Tôi ủng hộ vô điều kiện việc cậu treo xác tên đó trước cửa tòa thị chính của thành phố để diễu võ dương oai đấy. Số điện thoại của nó là 00A-B8G-E690293LW.”

“…Cậu xác định thằng nhóc đó không phải là dùng một cái bàn phím cắm thêm vào điện thoại di động?”

Tư Đồ Sênh mở ghi chép cuộc gọi ra cho cậu bạn mình xem.

Thân là Thiên vương (*), không phải là ảo thuật gia, cho nên đối với một việc rất không hợp lẽ thường như thế này, Thẩm Ngọc Lưu cũng không hề có ham muốn vạch lá tìm sâu vén màn bí mật. Cậu chỉ đơn giản vỗ tay tán thưởng một câu, “Tên đó làm thật tốt.”

(*) Thiên vương: Được dùng để chỉ những người đứng cầu, canh giữ một thế giới. Ởđây, Thiên vương được dùng đểchỉ‘vua lừa đảo’– người đứng đầu trong thế giới lừa bịp.

“Chỉ vậy thôi à?”

“Không thì sao chứ?”

Một câu chuyện đầy phấn khích về Thiên vương đại chiến với một tiểu Thiên vương thần bí liền cứ như vậy mà chết non từ trong trứng nước, khiến Tư Đồ Sênh cảm thấy phi thường tiếc nuối.

Thẩm Ngọc Lưu giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi đã lãng phí năm phút ba mươi sáu giây ở chỗ này.”

“Có muốn ăn khoai thái sợi không?”

“Không bằng nói ăn Acrylamide (*) đi!”

(*)Acrylamide(C3H5NO): sinh ra trong quá trình chiên - rán - nướng các thực phẩm nhiềucarbonhydrate và ít protein(chẳng hạn nhưkhoai tây chiên:v).Acrylamidecó nguy cơ gây ung thư rất cao.

Tư Đồ Sênh mất khẩu vị, ném đĩa khoai tây thái sợi trong tay đi, cầm khăn giấy lau tay, “Đây là sự khác nhau giữa chúng ta. Một ngày ba bữa cơm, thế nhưng thứ tôi ăn là mĩ thực, còn thứ cậu ăn chính là nguyên tố hóa học.”

Thẩm Ngọc Lưu nói, “Ăn nguyên tố hóa học chung quy vẫn dễ chịu hơn là làm liệu pháp điều trị hóa học.”

Tư Đồ Sênh, “…”

Gặp Thẩm Ngọc Lưu, cậu hẳn là nên lựa chọn động thủ chứ không nên động khẩu đi.

Thẩm Ngọc Lưu nhẹ nhàng chỉ vào đồng hồ trên tay mình: “Sáu phút năm lăm giây.”

“Tôi thật sự có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Thần sắc của Tư Đồ Sênh có phần ngưng trọng. Cậu rút ra một xấp văn kiện đưa cho đối phương.

Thẩm Ngọc Lưu rất ngạc nhiên. Mình và Tư Đồ Sênh quen biết đã lâu, quanh năm hợp tác, nhiều lần thành công, so với đồng nghiệp trong giới lừa bịp, quan hệ cá nhân giữa cậu và hắn cũng xem như thân thiết hơn cả. Thế nhưng cơ hội cầu cứu lẫn nhau không nhiều, hiếm lắm mới gặp một lần, vì thế cậu đương nhiên là phải nắm thật chắc.

Cậu nhận lấy xấp văn kiện, chuyên tâm xem xét, đáng tiếc nội dung bên trong không nhiều lắm, chỉ có dòng chữ ghi tên hai người một nam một nữ, chiều cao cùng với ảnh chụp của bọn họ. Ảnh là chụp trộm, chỉ có nửa bên mặt và bóng lưng, ánh mắt người trong ảnh đều nhìn về hướng khác, nhưng qua các góc độ cũng đủ để nhận diện được khuôn mặt.

Thẩm Ngọc Lưu vừa nhìn vừa nói, “Tôi cứ nghĩ cậu đã rửa tay gác kiếm, dấn thân vào giới trí thức rồi cơ.”

Tư Đồ Sênh nói, “Tôi chỉ mở một cái Văn phòng tên là Andersen (*) để kiếm sống qua ngày, không liên quan gì đến trí thức cả.”

(*)Andersen: Tác giả truyện cổ tích,chắc ai cũng đọc “Cô bé bán diêm” rồi.

Thẩm Ngọc Lưu giơ giơ tấm ảnh trong tay lên, hỏi, “Bọn họ là mục tiêu của khách hàng?”

Tư Đồ Sênh phiền muộn đáp, “Không, nghiêm túc mà nói, tôi là mục tiêu của bọn họ.”

Thẩm Ngọc Lưu khoái trá điều chỉnh một tư thế thoải mái, bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.



Làm bạn với thằng cha keo kiệt này đã lâu, Tư Đồ Sênh biết, mấy thứ như an ủi hay thông cảm đều vô cùng xa xỉ đối với cậu ta, sự thành ý và kiên nhẫn hiện tại của cậu ta chỉ là dùng để chờ xem kịch vui mà thôi.

Tư Đồ Sênh tức giận, “Cậu có thể che giấu cái sự vui sướng trên mặt mình đi một chút được không?”

Thẩm Ngọc Lưu thành khẩn nói, “Người vô tư trong sáng như tôi không làm nổi cái hành vi hai mặt đó.”

“…” Tư Đồ Sênh buông tha việc tìm kiếm sự an ủi từ gã bạn của mình, chỉ hi vọng cậu ta có thể phát huy ra chút công dụng thực tế, $ $“Bọn họ là hai anh em, gia tài bạc triệu, còn có vài nhân vật lai lịch bất minh đi theo sau lưng. Tính tình gã anh trai không được tốt, còn cô em gái thì thân thể không được khỏe.”

Thẩm Ngọc Lưu quét mắt một đường từ trên xuống dưới thân thể đối phương, hỏi, “Bọn họ nhìn trúng bộ phận nào của cậu rồi?”

Tư Đồ Sênh nói, “Cậu không thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt được sao?”

Thẩm Ngọc Lưu tỏ vẻ bó tay, chỉ có thể khiêm tốn mà thỉnh giáo.

Tư Đồ Sênh xoắn xuýt nói, “Ai nha… Có trách thì trách tôi quá mức đẹp trai.”

“…” Người thông minh như Thẩm Ngọc Lưu cũng có lúc thiếu hụt khả năng lý giải.

Tư Đồ Sênh thống khổ khoe khoang, “Gã anh trai cứ bám riết lấy tôi, muốn tôi cưới em gái anh ta.”

“…” Thẩm Ngọc Lưu hơi hơi nghiêng người về phía trước, “Tôi gần đây ngủ không đủ giấc, tai thường hay nghe nhầm lắm, cậu có thể nói rõ lại một lần nữa không?”

Tư Đồ Sênh nghiến răng, “Tôi cam đoan khả năng thính lực của cậu không có bất cứ vấn đề gì.”

Thẩm Ngọc Lưu cảm thán, “Thật khó mà tin được, cái thời đại vật chất và văn minh phát triển thần tốc này cư nhiên lại là thời đại chỉ nhìn mỗi cái mặt.”

Quả thực mặt mũi Tư Đồ Sênh rất được, mắt phượng mày liễu, thanh tú xinh trai, tuy không phải đẹp đến bức người, thế nhưng thời điểm không nói lời nào, trông cậu ta thực giống như giai giai công tử nhẹ nhàng bước ra từ cuốn tranh thủy mặc. Bất quá, khí chất giai giai công tử chỉ có thể thấy khi vị này ngoan ngoãn ngồi làm tĩnh vật, một khi cậu ta di chuyển, cái gì mà ôn nhuận như nước, cái gì mà phong độ nhẹ nhàng, tất cả đều hóa thành mây trôi, một phen bị cuồng phong quét sạch.

Tư Đồ Sênh cũng cảm thán, “Đúng vậy, thật khó mà tin được. Để đầu thai đến cái thời đại hòa bình dân chủ văn minh này, tôi thật sự đã phải chém quan trảm tướng, trải qua ngàn nan vạn hiểm, vất vả bộc lộ tài năng, thế mà sau cùng vẫn bị thế lực ác độc hãm hại.”

“Hãm hại bằng cách nào?” Thẩm Ngọc Lưu vô cùng hứng thú với cái tình tiết nhỏ này.

Tư Đồ Sênh nói, “Bọn chúng ý đồ muốn chiếm đoạt trinh tiết của tôi.”

Thẩm Ngọc Lưu tỏ ra phi thường kinh hãi trước mấy chữ đặc biệt hùng hồn mà người nọ vừa mới nói ra.

Tư Đồ Sênh cả giận nói, “Cậu kỳ thị đàn ông?”

Thẩm Ngọc Lưu lắc đầu, “Tôi chỉ cảm thấy kì quái, cậu cư nhiên lại nghĩ bản thân mình có cái gọi là trinh tiết.”

“…” Tư Đồ Sênh ý thức được nếu tiếp tục đấu khẩu với thằng cha này thì chẳng có ý nghĩa gì cả, vì thế dứt khoát quay lại trọng tâm vấn đề, “Tôi muốn thu được kết quả trong vòng ba tháng.”

“Còn có kỳ hạn?” Thẩm Ngọc Lưu càng lúc càng tò mò đối với quá trình cụ thể hóa của ‘ý đồ muốn chiếm đoạt trinh tiết’ kia, thế nhưng về điểm này, người nào đó lại sống chết không chịu nói khiến cho cậu vô cùng mất hứng.

Tư Đồ Sênh nhìn vào vẻ mặt rất chi là ‘không liên quan đến tôi’ của Thẩm Ngọc Lưu, lập tức dùng tay gõ xuống mặt bàn, “Rốt cục là cậu có nghe lọt tai không đấy?”

“Lễ tiết của cậu… Được rồi, là trinh tiết của cậu bị một em gái yêu thương nhung nhớ đến phát điên. Vì muốn bảo vệ cái thứ mà cậu có thể có, mà thực ra là có khả năng không có hơn, cho nên cậu nhờ tôi trong vòng ba tháng điều tra ra thân phận của bọn họ để cậu có thể lập kế hoạch cho hành động tiếp theo?” Thẩm Ngọc Lưu vốn dĩ trưng ra biểu tình nghiêm túc, thế nhưng vừa nói đến đây bỗng nhiên lại khẽ cười một tiếng, “Nhược điểm của cậu nằm trong tay bọn chúng?” Bằng không, với tác phong của Tư Đồ Sênh, hẳn là cậu ta đã sớm cao chạy xa bay đến mức bặt vô âm tín rồi.

Tư Đồ Sênh đảo loạn tròng mắt một hồi.

Thẩm Ngọc Lưu nói, “Cô em gái có thai rồi?”

Người nọ liếc mắt khinh thường nhìn cậu ta một cái, “Là bọn chúng mới có mưu đồ thôi, còn chưa thực hiện được.”

Thẩm Ngọc Lưu đặt văn kiện lên bàn, “Không lẽ cậu đi wc quên không kéo khóa quần hoặc bị chụp trộm ảnh khi đang tắm?”

Tư Đồ Sênh trợn mắt, khó có thể tin được, “Cậu nghĩ tôi là loại người vì mấy cái chuyện như thế mà xoắn xuýt à?”

“Ừ nhỉ.” Quen biết nhiều năm như vậy, Thẩm Ngọc Lưu đương nhiên hiểu rõ lối tư duy của người kia có bao nhiêu quái dị.

Tư Đồ Sênh tức giận quay mặt sang một bên.

Mà một cái quay đầu này, năm sáu phút sau cũng vẫn không có dấu hiệu quay trở lại.

Thẩm Ngọc Lưu nương theo ánh mắt của đối phương nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ráng chiều đỏ rực mà nóng bỏng chiếu lên khách sạn ở bên kia đường. Những tia nước cong cong từ đài phun bắn lên đón lấy ánh nắng mặt trời, phản ra một thứ quang mang lấp lánh. Dòng xe qua lại trên đường mơ hồ hòa trộn vào nhau, chỉ thấy đầu người lấp ló nối tiếp nhau mà di chuyển.

“Chuyện này giao cho cậu, tôi đi trước.” Tư Đồ Sênh đội mũ lên, kéo thấp phần lưỡi chai nhằm che bớt gương mặt xinh trai của mình, xách cặp đi ra ngoài.

Thẩm Ngọc Lưu rất tự nhiên vươn chân ra chặn đường cậu ta.

Người nọ vững vàng nhảy qua cẳng chân chướng ngại vật, rất không kiên nhẫn quay đầu hỏi, “Còn gì nữa?”

Thẩm Ngọc Lưu đưa cho cậu một tờ hóa đơn.

“…Có bốn mươi mấy đồng mà cậu cũng so đo tính toán?” Tư Đồ Sênh căm giận giật lấy tờ hóa đơn.

Đối phương lại mỉm cười, nói, “Đích thực là không nên so đo bốn chục đồng này, cái mà tôi đang tính toán chính là phí điều tra.”

“Trong ba tháng tra ra, một nghìn vạn. Quá hạn, bàn sau.”

Thẩm Ngọc Lưu cầm văn kiện, “Thành giao!”

Tiếng ‘giao’ của người nọ còn chưa kịp tiêu tán, Tư Đồ Sênh đã hệt như mũi tên phóng ra ngoài cửa, trong nháy mắt biến mất khỏi địa phận quán cafe.

Thẩm Ngọc Lưu quay đầu lại, chỉ thấy Tư Đồ Sênh một mạch chạy vào khách sạn bên đường. Tư Đồ Sênh muốn làm cái gì, cậu không có hứng tìm hiểu, trái lại cậu rất hứng thú với cặp anh em này. Người nắm được điểm yếu của Tư Đồ Sênh mà mang ra uy hiếp ép cậu ta phải cưới em gái mình… Hẳn là vô cùng thú vị.

Gọi thêm một phần salad ngô, Thẩm Ngọc Lưu vừa nhìn ngắm dòng người hối hả qua lại vừa hưởng thụ bữa trà chiều nhàn tản thong dong.

Tư Đồ Sênh vừa bước vào khách sạn liền đảo mắt một vòng khắp mọi nơi bên trong đại sảnh. Cậu cầm điện thoại gọi một cuộc, quả nhiên đối phương tắt máy đúng như trong dự kiến. Đi đến trước quầy tiếp tân, Tư Đồ Sênh dùng ngón tay đẩy nhẹ phần lưỡi chai lên cao, híp mắt cười với cô gái trẻ đang đứng ở quầy.

Cô gái nhìn thấy cậu thì ngẩn ngơ một hồi, sau đó buột miệng, “Xin hỏi anh đẹp trai có chuyện gì nha?” Gọi khách hàng là ‘anh đẹp trai’ hiển nhiên là hành động rất không chuyên nghiệp, vì thế cô tức thì xấu hổ đến mức muốn đào hố mà chui xuống luôn.

Đúng lúc ấy, anh chàng đẹp trai trước mặt thế nhưng mỉm cười với cô, đáp, “Người đẹp, tôi muốn tìm một người!”

Anh ấy gọi mình là ‘người đẹp’.

Anh ấy muốn tìm người…

Đây không phải là phương thức làm quen sau khi soái ca nhất kiến chung tình với nữ chính trong phim thần tượng đó sao?

Cô nàng nhịn không được mà tưởng tượng ra đoạn đối thoại dưới đây:

Anh chàng đẹp trai thâm tình nói, “Em xinh đẹp đến động lòng người, khiến cho anh khó lòng kiềm chế. Nhìn xem, ngoài kia trời xanh nắng ấm, chúng ta cùng nhau ra ngoài một chút đi.”

Cô gái ngượng ngùng nói, “Em còn đang trong giờ làm việc nha.”

Anh đẹp trai nháy mắt một cái, cực kỳ khí phách nói, “Một cái khác sạn cỏn con như vậy, anh chỉ cần chút tiền là có thể mua lại rồi. Đi với anh, bằng không anh xào khô ông chủ của em lên.”

Cô gái lặng lẽ nuốt lệ, “Vì hạnh phúc của ông chủ, em chỉ có thể hiến dâng bản thân mình…”

“Này, chào cô!” Tư Đồ Sênh quơ tay trước mặt cô gái lúc này còn đang chìm vào suy tưởng mà ưỡn ngực bĩu môi.

Cô nàng tức thì thanh tỉnh, xấu hổ bặm môi, chờ mong hỏi, “Xin hỏi anh muốn tìm vị nào?”

Tư Đồ Sênh nói, “Trương Duy Triêu.”

“Tôi tên là Trương Duy Na.”

“Rất hân hạnh được biết cô. Tôi tìm Trương Duy Triêu, anh ta là khách thuê phòng ở đây.”

“…”

Cô nàng lặng lẽ cúi đầu, tìm kiếm trong hệ thống máy tính một phen, quả nhiên tìm được cái tên này.

“Anh ta ở phòng nào?” Tư Đồ Sênh vừa định thò đầu tới xem thử, lại bị nữ nhân viên lễ tân giơ tay chặn lại.

Cô gái phi thường chuyên nghiệp nói, “Thật xin lỗi, không có sự cho phép của khách hàng, chúng tôi không được tùy tiện tiết lộ thông tin của họ. Hay là anh gọi điện thoại liên lạc với anh ta trước xem sao.”

Tư Đồ Sênh mẫn cảm nhận thấy thái độ của cô nàng bỗng nhiên có chút khác biệt, “Anh ta tắt máy rồi, không bằng cô gọi một cuộc điện thoại nội tuyến thử xem.”

Cái này không thành vấn đề.

Cô gái trẻ cúi đầu gọi điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào dãy số nội bộ mà mình đang bấm của Tư Đồ Sênh. Ngay sau đó, người nọ lặng lẽ ly khai.



~Ôn đại gia:3 bài học rút ra được sau khi edit:- Thứ nhất: Ăn có thểăn bậy nhưng bạn thì cố màđừng kết bậy. - Thứ hai: Não bổ (tưởng tượng) là thể loại nguy hiểm nhất.

- Thứ ba: Chọc giận ai cũng được nhưng cố màđừng có chọc giận phụ nữ. =))))))))))))))

~ Mi: Ăn có thểăn bậy nhưng hố thì không được đào bậy nha:v

~Yên: Beta trong lúc buốn ngủ thật là nguy hiểm~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play