Sau khi ra khỏi cái đấu ở núi Cao Đình, quan hệ giữa tôi và Muộn Du Bình xem như được xác lập. Mặc dù cả hai đều không nói trắng ra nhưng tất cả mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mà phát triển.
Cũng đều là người trưởng thành rồi, không nhất thiết phải nói mấy câu như ‘chúng ta kết giao đi’ hay là ‘chúng ta chung sống đi’ mới xem như chính thức hứa hẹn. Muộn Du Bình đối với với những vấn đề mang tính chất ‘danh phận’ như thế này càng không thèm để ý.
Anh ta vốn dĩ không có chỗ ở cố định, lang thang phiêu bạt khắp nơi, mỗi thành phố không lưu lại quá nửa năm. Cho nên sau khi trở về, anh ta liền trực tiếp trả lại căn phòng thuê lúc trước, đến ở chỗ tôi.
Căn hộ đơn tôi đang ở hiện tại có thêm Muộn Du Bình bỗng nhiên trở nên chật chội. Cũng may, cả tôi và đối phương đều không phải những người quá chú trọng điều kiện và không gian sống, cho nên cũng không thành vấn về.
Ngày ngày, dưới ánh đèn mờ nhạt, nhìn người kia ngả lưng trên ghế sofa xem TV, lòng tôi lại có một lại cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Sau khi cùng Muộn Du Bình chung sống, tôi mới phát hiện thực ra người này có rất nhiều thói quen kỳ lạ.
Ví dụ như anh ta không bao giờ thích xỏ dép lê để đi trong nhà, trái lại thích để chân trần chạy loạn khắp nơi. Tôi nhắc anh ta đến cả N lần, nhưng vẫn không hề có hiệu quả, sau cùng tôi quyết định trải thảm toàn bộ căn phòng.
Anh ta không thích những sắc thái u ám và những loại nhạc quá sôi động, cũng không có yêu cầu đặc biệt đối với ẩm thực, thế nhưng nếu như đồ ăn ngon một chút, anh ta cũng sẽ rất vui.
Trước đây, hình như anh ta không được xem phim ảnh, cho nên sau một lần chúng tôi cùng nhau xem bộ ‘Nghệ sĩ đàn dương cầm trên biển’, cả ngày anh ta liền nằm lì trên ghế sofa chờ tôi mở đĩa cho xem. Có khi tôi phải đi xem hàng, hoặc là những lúc Vương Minh đi vắng tôi phải ra trông tiệm, anh ta liền nằm lì trong phòng xem phim, ngay cả cơm cũng lười đi ăn.
Còn nữa, anh ta dường như rất ghét mèo. Ở dưới gầm cây cầu đá kế bên khu nhà của chúng tôi có không ít mèo hoang, chúng nó nghiễm nhiên coi tất cả ban công trong khu phố thành tuyến đường đi dạo của mình. Mà Muộn Du Bình vốn dĩ rất thích nằm ngoài ban công lim dim ngủ, nhưng từ sau khi anh ta phát hiện đám mèo cũng có sở thích này, thì lập tức không ở ngoài đó quá năm phút đồng hồ nữa…
Nói đến chuyện ngủ… đúng rồi, người này cực kỳ thích ngủ. Trước kia khi chưa thân quen với lắm, tôi còn tưởng giấc của của anh ta rất nông, sẽ dễ dàng tỉnh dậy. Thế nhưng sau này mới biết đó chẳng qua là ý thức phòng ngự không thể không có ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mà thôi. Trái lại trong điều kiện sinh hoạt bình thường, người này ngủ quả thực say như chết vậy. Cũng may, anh ta ngủ rất an ổn, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, không hề có bất cứ thói quen xấu nào cả.
Chúng tôi ở chung đã được hơn một tháng tháng, thời gian này mọi thứ đều hòa hợp vô cùng. Anh ta thậm chí còn bắt đầu học nấu cơm cùng với tôi nữa. Đương nhiên… chỉ là thử học một chút mà thôi…
Tôi ném tất cả ớt xanh đã cắt nhỏ vào trong bát, thuận tiện liếc nhìn đồng hồ một chút – còn mười phút nữa là đến sáu giờ.
Muộn Du Bình chưa bao giờ nói, ‘tôi thích cậu’, ‘tôi yêu cậu’, ‘tôi không thể sống thiếu cậu’ hay là mấy câu đại loại như thế. Tôi cùng chung sống với anh ta chẳng qua là vì khi ở trong đấu, anh ta bởi vì run lên vài cái mà để lộ tâm tư, khiến cho tôi biết được, kỳ thực đối phương cũng có tình cảm với mình. Còn về phần anh ta yêu thích tôi từ khi nào, có sâu đậm như tôi đối với anh ta hay không, tôi hoàn toàn không biết, cũng không cách nào hỏi ra miệng được…
Ai nha… Thở dài một hơi, tôi bắt đầu đánh trứng, đặt chảo lên bếp, đổ dầu.
Hôm nay tôi đóng tiệm sớm hơn bình thường, lúc về đến nhà, Muộn Du Bình vẫn còn đang làm tổ ở trong phòng ngủ. Vì không muốn đánh thức anh ta nên tôi nhẹ tay nhẹ chân nhanh chóng làm một vài món ăn.
“Ưm… thơm quá…”
Bất chợt Muộn Du Bình thò cái đầu nhòm vào nồi canh xương hầm rau củ hít hít vài cái, sau đó quay mặt lại nhìn tôi. Thấy đối phương còn mắt nhắm mắt mở như chưa tỉnh ngủ, tôi không khỏi nhíu mày nhắc anh ta mau chóng đi rửa mặt đi.
“Không…” Người nọ vươn tay ôm lấy thắt lưng tôi, đặt cằm lên bả vai tôi, con mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, “Ưm… Tôi muốn ăn…”
“Thì ăn. Anh đi dọn bát đũa lên đi.”
Tôi thực hoài nghi người này có hai nhân cách, tại sao vừa quay qua quay lại đã biến thành hai con người khác biệt lớn như vậy chứ! Nhớ tới thời điểm anh ta đánh bánh tông và với huyết thi oai phong lẫm liệt biết bao, bây giờ nhìn vào bộ dạng lười nhác của họ nhà mèo này, thực sự là khó mà tưởng tượng!
“Tôi muốn ăn cậu.” Lời vừa mới dứt, anh ta đột nhiên ngậm lấy vành tai tôi.
Tôi bị giật mình, đồ vật đang cầm trong tay nhất thời rơi lẻng xẻng, “Này! Đừng có quậy!”
Người kia không đáp lại, mà nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai tôi. Sau hơn một tháng ở chung, những bộ vị mẫn cảm trên thân thể tôi dường như anh ta đều nắm được, vì thế nhanh chóng khơi gợi phản ứng của tôi.
“Chờ một chút… đừng, dừng lại…” Tôi vội vàng ngăn cản hành động của đối phương, bởi vì… chuông cửa đang không ngừng vang lên.
Người nọ bị kìm hãm nhất thởi mở bừng đôi mắt, vẻ mặt tức thì trở nên cảnh giác và tỉnh táo lạ thường.
Anh ta trở mặt nhanh quá… thực sự là khiến cho tôi không còn biến nói gì.
Muộn Du Bình nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi cười cười, chuồn ra khỏi vòng tay của đối phương, bỏ lại miếng giẻ rửa chén rồi chạy ra mở cửa.
“Tiểu~ Thiên~ Chân~!” Hắc Nhãn Kính tay cầm một chai rượu đứng ở trước cửa, giang rộng cánh tay ý đồ ôm chầm lấy tôi, “Hơn một tháng không gặp, có nhớ tôi không?”
Tôi vui vẻ chào đón anh ta. Trưa nay Hắc Nhãn Kính gọi điện thoại cho tôi nói rằng có việc đi ngang qua Hàng Châu, muốn tới chỗ tôi dùng một bữa cơm, hơn nữa còn đặc biệt nói không muốn đi nhà hàng mà muốn ăn đồ ăn tôi nấu.
Tôi sống một mình đã lâu, vì thế mặc dù trù nghệ không thể nói là quá tốt, nhưng là vẫn có thể nấu được một bữa cơm ra hồn, cho nên dứt khoát nhận lời anh ta. Nhưng mà chuyện này tôi chưa kịp nói với Muộn Du Bình.
Một cánh tay đột nhiên chắn ngang giữa tôi và Hắc Nhãn Kính, ngăn không cho anh ta bổ nhào tới chỗ tôi. Hắc Nhãn Kính bất chợt dừng bước, vừa nhìn thấy Muộn Du Bình tức thì trợn mắt há miệng, kinh ngạc không thôi, “Sao anh lại ở đây?!”
Hắc Nhãn Kính thẳng tay chỉ vào mặt Muộn Du Bình, “Hơn nữa còn mặc quần áo ngủ của Thiên Chân!! Cởi ra! Nhanh cởi ra cho tôi!”
Muộn Du Bình cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ hình con gà nho nhỏ màu xanh nhạt ở trên người mình, ngáp một cái, đáp, “Đây là quần áo của tôi.” Anh ta mặt không đổi sắc bổ sung thêm một câu, “Tôi mua!”
Sắc mặt Hắc Nhãn Kính lúc trắng lúc xanh, bất thình lình anh ta nắm chặt lấy bả vai tôi, ngay sau đó, khắp khu nhà vang lên một tiếng hét thất thanh của một người đàn ông, “Thiên Chân, cậu phải nói cho rõ ràng nha–! Loại đàn ông như thế này làm sao có thể gửi gắm cuộc đời được?! Cậu nhanh tỉnh lại đi–!!”
Tôi múc cho Hắc Nhãn Kính một chén canh, xem như vỗ về tâm hồn đang bị chấn động cực độ của anh ta. Hắc Nhãn Kính dùng đũa chọc lấy miếng ngô ở trong bát, vừa hung hăng gặm cắn vừa trừng mắt như muốn lăng trì Muộn Du Bình. Trái lại, Muộn Du Bình cầm điều khiển từ xa, mặt không đổi sắc xem phim hài của Châu Tinh Trì.
Tôi lục tục bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lấy dụng cụ mở nắp chai khui nắp chai rượu vang mà Hắc Nhãn Kính mang tới. Bữa cơm này có vài phần quỷ dị, bởi vì Muộn Du Bình không lên tiếng, tôi cũng không dám hé răng, còn Hắc Nhãn Kính từ đầu đến cuối đều thở ngắn than dài.
Anh ta giơ chén rượu vang đỏ lên, nói với tôi, “Đồng chí Thiên Chân, tôi vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng là hiện tại xem ra không thể nói được rồi.”
Ăn cơm xong, tôi thu dọn bát đĩa rồi bày hoa quả lên mặt bàn, bảo Muộn Du Bình đi rửa chén, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hắc Nhãn Kính.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói đi, tại sao lại không nói được?”
Hắc Nhãn Kính nhìn đĩa trái cây trước mặt, đột nhiên lên tiếng, “Nhưng có một chuyện vẫn là nên nói ra.”
“Hả?” Tôi lơ đễnh vừa xiên một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, vừa hỏi, “Chuyện gì?”
“Tên khốn Trương Khởi Linh kia từ lâu đã có ý đồ quấy rối cậu rồi!” Hắc Nhãn Kính vỗ mạnh xuống bàn, làm cho tôi giật mình phun miếng hoa quả đang ngậm trong miệng ra. Cùng lúc đó, trong phòng bếp cũng vang lên một hồi loảng xoảng vủa bát đĩa va chạm.
“Tại… tại sao lại nói như vậy?” Tôi vỗ ngực ho khan mấy tiếng.
“Lần đó, ở dưới đấu, lúc cậu phát sốt, quá trình hai người lời qua tiếng lại tôi đều nghe thấy hết cả rồi. Tôi nói, cậu cũng quá ngốc nghếch đi, làm gì có ai chọn loại thời điểm như thể để nói loại chuyện này nha…”
Sắc mặt tôi trầm xuống. “Nói trọng điểm đi.”
“Ai nha, cậu đừng tức giận, đương nhiên chuyện này họ Trương kia cũng không đúng. Cho nên sau khi cậu ngủ, tôi liền kéo anh ta ra ngoài thay cậu trút giận một hồi. Cậu nói xem, tôi đối với cậu có tốt không!”
Hắc Nhãn Kính hình như uống hơi nhiều, tay lại không tự chủ mà đập mạnh lên bàn một cái nữa, “Ai ngờ tên kia lại cứng đầu cãi có. Sau cùng tôi đã nói, ‘Anh không muốn cậu ta đúng không? Ok, tôi muốn’.”
Sắc mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, mà tiếng bát đĩa va chạm vào nhau ở trong phòng bếp càng lúc càng có chút bất thường.
“Sau đó, cậu biết anh ta đã làm cái gì không? Anh ta cư nhiên đánh tôi!! Anh ta còn nói, ‘Được, nếu anh có đủ tự tin để đảm bảo cậu ta không rơi vào bất cứ tình huống nguy hiểm gì, bằng không, tôi nhất định sẽ giết anh’.”
Tôi ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn vào trong bếp. Chỉ thấy Muộn Du Bình lúc này đã đứng ở ngay cửa phòng, trong tay lăm lăm cầm con dao thái rau chỉ thẳng về phía Hắc Nhãn Kính.
“Thiên Chân, tôi đi trước. Lần sau, khi nào không có tên khốn kia thì hãy gọi cho tôi…” Hắc Nhãn Kính mở cửa lắc mình chạy ra bên ngoài, trước khi đi còn bổ sung thêm một câu, “Khi tịch mịch cô đơn thì có thể tới tìm tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng bầu bạn với cậu!”
Lời còn chưa dứt hắn, người đã không còn thấy bóng. Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa đang mở toang hoang, hỏi Muộn Du Bình, “Anh nói xem, anh ta rốt cuộc tới để làm cái gì?”
“Quỷ mới biết được.” Muộn Du Bình xoay người đi vào trong bếp, “Tốt nhất là đừng có đến đây nữa.”
Tôi lò dò bước theo anh ta, “Những gì anh ta vừa nói có phải là thật không?”
Muộn Du Bình quay lưng về phía tôi, xếp bát đĩa vào trong giá, “Cái gì mà thật với không thật?”
Tôi cười đến phi thường đắc ý, “Anh đỏ mặt kìa.”
“Không có.”
“Có nha!”
“Không.”
“Đúng là đỏ mà!”
“Chuyển nhà đi.”
“Hả?” Tôi tròn mắt nhìn người kia, không hiểu vì sao anh ta lại bất chợt đưa ra chủ ý này.
“Tìm một ngôi nhà mà cậu thích, rồi mua.”
Người nọ quay đầu lại nhìn tôi, sự ôn nhu trong đáy mắt đủ để khiến cho tim tôi loạn nhịp, “Được.” Tôi cười, vòng tay ôm lấy anh.
Kỳ thực, có đôi khi ái tình không cần lời nói, anh ấy có yêu tôi hay là không, hành động thường ngày sẽ là minh chứng rõ ràng hơn so với bất cứ một ngôn ngữ nào.
“Đúng rồi,” Muộn Du Bình vừa ăn quả nho tôi lột vỏ đưa tới, vừa biếng nhác duỗi người trên ghế sofa, nói, “Địa chỉ nhà mới…”
“Làm sao?”
“Không thể nói cho bọn họ biết, đặc biệt là tên kia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT