Tay của Long Phúc Vũ mềm mại và yếu ớt, hoàn toàn không có khí lực, hơn nữa lại phi thường lạnh lẽo. Anh ta không hề giãy dụa, thẳng một đường chạy theo tôi.
Cường địch ở ngay phía sau lưng, chúng tôi một câu cũng không nói, chỉ cắm đầu bỏ chạy. Lỗ thông gió này không dài, thế nhưng mồ hôi cùng với máu bám ở trên người không ngừng chảy xuống, khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Toàn thân đám súc sinh này mang theo một mùi tanh tưởi theo từng nhịp vỗ cánh mà tản mác vào không gian, ở chỗ chật hẹp này càng nồng nặc vô cùng.
“Mẹ nó! Khốn nạn thật!” Sau cùng tôi cũng không còn chú ý đến hình tượng bản thân nữa, cứ thế một đường vừa chạy vừa mắng chửi.
Cửa ra ở ngay trước mặt, mà hiện tại toàn thân tôi đã thương tích đầy mình. Tôi nghĩ Long Phúc Vũ chạy phía sau tôi hẳn là còn thảm hại hơn gấp bội. Thế nhưng suốt dọc đường cũng không hề thấy anh ta kêu đau, thêm nữa tốc độ chạy cũng không suy giảm, chắc là cũng bị thương không nặng.
“Anh chịu khó một chút, chúng ta sắp thoát ra rồi!” Biết rõ người kia sẽ không đáp lại, nhưng tôi vẫn vừa thở hồng hộc vừa an ủi một câu.
Lời vừa dứt, chúng tôi nhảy ra khỏi miệng lỗ thông hơi, sau đó rơi xuống vách đá của một cái hành lang nào đó. Bên trong mộ huyệt này có rất nhiều hành lang chồng chéo lên nhau, đã vậy kết cấu còn giống nhau vô cùng. Cho nên hành lang trước mặt này, có khả năng cũng bố trí cơ quan, chỉ cần chạm đến bộ phận khởi động, lỗ thông gió tức khắc sẽ được mở ra ngay.
Lúc trước tôi cho rằng những cơ quan này là để phòng ngừa bọn trộm mộ, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, liền nhận ra một cái tác dụng nữa, đó chính là mở đường cho đám dơi ăn thịt người, để chúng tràn lan vào bên trong mộ huyệt.
Tôi quay đầu lại nhìn Long Phúc Vũ. Tên này bị thương xem ra còn không nặng bằng tôi, trên mặt anh ta chỉ có vài vết xước xát nhỏ, thậm chí còn không chảy máu. Tôi nói, đám dơi này thực không công bằng, tại sao còn phân biệt đối xử cả với đối tượng để tấn công như thế a.
Ánh mắt của Long Phúc Vũ có phần ngây dại, anh ta cứ chằm chằm nhìn vào bàn tay tôi đang nắm trên cổ tay anh ta, tựa hồ như muốn nuốt cả bàn tay của tôi vào vậy. Trong lòng tôi âm thầm kinh hãi, theo bản năng định rút tay về, thế nhưng còn chưa kịp hành động, mất con dơi dẫn đầu đã từ trong lỗ thông hơi ban nãy đuổi phóng ra. Đành vậy, tôi tiếp tục kéo chặt tay người kia chạy về phía trước.
Bất ngờ một tiếng súng vang lên.
Sau đó là một hồi âm thanh giao tranh kịch liệt.
Nếu như không phải hoàn cảnh hiện tại không cho phép dừng bước, tôi thật muốn đứng lại nghe ngóng xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chẳng biết tốt xấu như thế nào, tôi vẫn một mực chạy thẳng về phía trước. Tiếng đánh nhau kia cũng theo đó mà mỗi lúc một rõ rệt hơn.
Thực sự là trước sau đều là kẻ địch mà! Nhưng hiện tại dừng lại là không có khả năng, so với con đường chắc chắn phải chết, tôi thà chọn con đường chưa biết sẽ ra sao cả. Vì thế, tôi kiên trì chạy tiếp.
Chờ đến khi thanh âm ẩu đá kia vang lên ngay sát bên tai, tôi mới sửng sốt một hồi, trong đám người đang đánh nhau kialại hiện ra mấy gương mặt cực kỳ quen thuộc: Muộn Du Bình, Bàn Tử, Hắc Nhãn Kính và A Qua. Mà bọn người đang đánh nhau với bọn họ chính là đám người của lão K. Nhưng không biết có phải là tôi nhìn nhầm hay không, lão K và cái người được gọi là ‘ông chủ’ kia hiện tại không có mặt trong đội ngũ.
Bọn họ nghe được tiếng bước chân của chúng tôi, cho nên tạm dừng giằng co, không có chuyển động.
Khi tôi và Long Phúc Vũ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, không ngoài dự đoán, cả đám bọn họ liền choáng váng một hồi.
Bàn Tử nhìn tôi, con mắt trừng lớn như sắp sửa lọt tròng mà rơi xuống, vừa mở miệng liền chửi thề, “Mẹ nó! Đồng chí Thiên Chân? Cậu thế mà đi chọc vào ổ dơi sao?!”
Hiện tại tôi làm gì có thời gian đôi co cùng gã, căn bản là không thể dừng chân, vì thế tôi vội vàng chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa tốt bụng xua tay ra hiệu bọn họ cũng mau chạy đi.
Đám người lão K đã từng bị đám dơi này giày vò một trận, nhất thời trở nên luống cuống, vội vã bỏ chạy, đồng thời không ngừng nã súng lại hướng này.
Tôi biết bọn họ căn bản là muốn bắn dơi, thế nhưng tôi và Long Phúc Vũ rõ ràng là những mục tiêu dễ bắn trúng hơn so với đám dơi nhiều. Bị một hồi tiếng súng này làm cho kinh hãi, bước chân của tôi chậm lại trông thấy. Mà Long Phúc Vũ còn thảm hại hơn tôi, anh ta hình như trúng đạn, thân thể nhất thời mềm nhũn cả ra. Tôi vừa lo lại vừa vội, thầm rủa đám người kia thật là con mẹ nó khốn nạn mà!
Thoáng một cái, một con dơi đã sà xuống trước mặt tôi, vừa ngẩng đầu, dường như tôi có thể cảm nhận được đám lông lá ở ngay phần bụng của nó. Tôi cúi đầu thật mạnh, định giơ tay lên ngăn cản, thế nhưng móng vuốt của con súc sinh kia đã vươn gần tới mặt tôi rồi, chỉ một khắc nữa là liền cào tới.
Tôi sợ hãi ôm đầu, bất chợt giật mình nhớ đến người kia, vì thế nhắm nghiền hai mắt hét to một tiếng, “Trương Khởi Linh —-!!”
Gần như ngay tại thời khắc tôi cất tiếng hét, thì vật thể đang chìa vuốt ngay trước mặt tôi cũng bất thình lình phát ra một tiếng ‘chít’ vô cùng thảm thiết, sau đó rơi bịch xuống mặt đất.
Tôi đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy trên lưng con dơi kia đang cắm một lưỡi đao rất nhỏ. Không đợi tôi ngước mặt nhìn lên, đầu đã bị một nguồn lực đè xuống, bên tai liên tục có một trận gió vùn vụt bay qua. Đám dơi kia gây chấn động một hồi, nhưng thanh âm qua một lúc sau bất chợt nhỏ đi rất nhiều.
Lòng tôi bất chợt ấm lên, thân thủ này, tốc độ này, ra tay dứt khoát như thế này, ngoại trừ Muộn Du Bình thì còn có thể là ai. Nhất thời cảm giác tìm thấy đồng đội khiến cho tôi thấy lệ nóng quanh tròng. Tôi gỡ ba lô trên vai xuống ném về phía trước, hét to, “Trong ba lô có pháo sáng!”
Không nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, hẳn là có người bắt được rồi. Lúc này tôi mới dám dừng bước chân, nghĩ đến ban nãy chính mình còn kéo theo Long Phúc Vũ, tên này bị thương, chắc chắn là không thể chạy tiếp được.
Đúng vào lúc này, A Qua đột nhiên hét lớn, “Mọi người nằm xuống!”
Tôi nhất thời ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đồng thời cũng buông bàn tay đang nắm tay Long Phúc Vũ ra, hung hăng ấn đầu anh ta xuống. Kỳ quái chính là tên kia lại không hề cự nự hay giãy dụa, mặc dù cú ấn này của tôi có hơi nặng.
Tuy rằng hai mắt đã nhắm nghiền, thế nhưng tôi vẫn cảm giác được một chùm tia sáng cực mạnh đang nổ ra ngay trước mắt. Loại pháo sáng này nổ không lớn, thế nhưng ở hành lang chật hẹp như thế này, thực cũng đủ sức sát thương.
Nhất thời, tôi ngửi thấy một mùi thịt nướng khen khét, kèm theo một hồi thanh âm chin chít thảm thiết của đám dơi. Không để tôi kịp phản ứng, một quả pháo sáng nữa lại phát nổ.
Loài dơi vốn đã rất sợ ánh sáng, từ khi nhìn thấy ánh đèn pin của đám người Muộn Du Bình sức tấn công của bọn chúng đã giảm đi trông thấy. Mà hai lần phát nổ của pháo sáng này đích thực đã hoàn toàn tiêu diệt cả đám chúng nó rồi.
Mấy chục con Huyết thi bức cứ thế mà bị nổ thành dơi nướng, những con còn lại thì thục mạng chạy trốn khắp nơi, nhanh chóng lẩn vào các lỗ thông hơi để quay về hang ổ. Rốt cuộc có thể thả lỏng một chút rồi.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện ngoại trừ Muộn Du Bình, tất cả mọi người cũng đã chạy tới đây, đang đồng loạt nhìn vào Long Phúc Vũ.
Bất chợt tôi giật mình kinh hãi, vội vàng kéo Long Phúc Vũ qua, hỏi, “Này? Anh có ổn không?”
Ai ngờ, tên kia một chút phản ứng cũng không có, giống như ngủ gục mà đầu vẹo qua một bên.
“Ách!” Tôi sợ hãi, vội vàng đỡ lấy bờ vai của anh ta, “Này?!”
Bất chợt, Bàn Tử đi tới ngăn lại động tác của rồi, đồng thời kéo tôi sang một bên. Không có tôi làm chỗ dựa, Long Phúc Vũ giống như người không xương mà chậm rãi té nhào xuống mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Anh ta bị thương!” Tôi vội vàng muốn thoát khỏi sự khống chế của Bàn Tử, nói, “Anh mau giúp anh ta kiểm tra xem…”
“Anh ta chết rồi.” Bàn Tử không để ý đến tôi, mà nhìn chằm chằm về phía Long Phúc Vũ.
Trong đầu tôi nổ ‘uỳnh’ một tiếng, vội vã phủ nhận, “Không đâu! Anh ta chẳng qua vừa mới bị trúng đạn thôi, anh đi xem một chút, không chừng còn có thể cứu được…”
“Không thể cứu được.” Bàn Tử quay lại nhìn tôi, ngữ khí cùng sắc mặt vô cùng quỷ dị, “Ngô Ta, người này chết ít nhất cũng phải bốn tiếng rồi.”
— Cảm thấy những lời này vô cùng vô cùng quỷ dị —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT