Lúc tỉnh dậy, cậu ta đã nằm trên đất, cả mặt ướt đẫm mồ hôi, đã thế còn cau lại trông vô cùng đau đớn.
“Âu Dương! Làm sao thế?!” Tôi sợ hết hồn leo vội xuống.
“Không thở được… nóng quá…” Cậu ta thều thào nói.
Hả? Có khi nào là bị bệnh không?
“Rốt cuộc cậu bị sao hả? Nói rõ cái coi!” Tôi nóng nảy nói.
“Chân đau… không nhúc nhích được…”
Vừa cúi đầu đã thấy chân trái cậu ta be bét máu. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tính băng bó cho cậu ta, nhưng tôi chợt nhớ ra, theo như cậu ta nói, đồ vật trong phòng tôi đối với cậu ta đều là không khí.
“Rốt cuộc là sao vậy?! Sao cậu thành ra thế này?!”
Cậu ta không trả lời, chỉ đau đớn co người hơn mà thôi, luôn miệng nói. “Nóng quá, nóng quá, thở không được, không thể thở được…”
Nghe rõ.
Mọi thứ phóng vọt qua đầu một lần.
Nóng quá.
Không thở được.
Bị thương.
Trong đầu một ý tưởng chợt lóe, đồng thời cũng đem trái tim giam vào hầm băng.
Là hỏa hoạn.
Vừa nghĩ tới đây, tôi như nhìn thấy, tại phía ngoài xa ngàn dặm, hình ảnh Âu Dương Dực lẻ loi nằm ở trong phòng, chân bị thương, chung quanh đều là ngọn lửa hừng hực, khói dầy đặc cuộn khói, giam cầm tù nhân ở bên trong, cậu ta hiện đang nằm trên sàn, bất kể lúc nào cũng có thể mất mạng.
Không được, tôi phải cứu cậu ta.
Không chút do dự, tôi cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho cậu ta, vỗ vỗ mặt. “Đứng lên, Dực, chúng ta đi ra ngoài!”
Cậu ta mê mang mở mắt ra, có chút mờ mịt như vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
“Có khăn không? Khăn ướt càng tốt!” Tôi lo lắng hỏi. Hô hấp là quan trọng nhất, khói dầy rất độc hại, không thể hít vào. Tiếc thay, không thể nhìn thấy xung quanh. Tôi lần đầu tiên cảm giác được sự xa cách của hai chúng tôi, hận không thể lập tức tới bên cạnh cậu ta.
“Có… ở bên kia…” Cậu ta chật vật muốn đứng dậy, tôi liền tới phụ, dẫn tới nơi cần tới. Cậu ta lấy được thứ gì đó, che lên mũi. Mắt không mở ra được, nước mắt không ngừng chảy xuống, xem ra khói đã bao dầy đặc rồi.
Tôi cuống cả lên, dứt khoát cõng cậu ta đi về phía cửa nhà. Nếu tính không sai thì cửa nhà cậu ta nằm ở trong phòng học của tôi.
Tôi không biết tình hình xung quanh ra sao, cũng không rõ nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm, đành phải chọn con đường ngắn nhất tới chỗ cửa.
Cậu ta bỗng rên lên, tôi lo lắng vội hỏi thăm. “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Cậu ta khẽ nói. “Không có gì, không có gì, có anh ở đây thật tốt…”
Cả người tôi run lên, không nói được đây là cảm giác gì, chỉ biết xốc người cậu ta lên, tiếp tục đi về phía cửa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy quãng đường từ phòng ngủ đến phòng học lại dài đến vậy bao giờ. Ngắn ngủ mấy bước mà cứ như cả thế kỷ trôi qua, mà cánh cửa cứu mạng kia lại vĩnh viễn quá xa với.
Lần này ông trời còn thương tôi đấy.
Mặc dù vô cùn chật vật, nhưng tôi vẫn tới được đến cửa.
Tôi vội đặt Âu Dương xuống, bây giờ trước mặt tôi chính là tường, không qua được, nhưng ở phía cậu ta, hi vọng đấy là cửa. “Âu Dương, mau đi ra, mau đi ra!” Tôi vỗ vỗ mặt cậu ta, giờ mới phát hiện ra phía lưng cũng bị thương, chắc là do khi nãy. Cậu ta cật lực đẩy cái gì đó, sau đấy đưa tay vào vách tường, do dự một chút, lại xoay đầu lại. “Húc, nếu như không có chuyện gì rồi, hãy tới tìm tôi.”
“Sẽ tới! Sẽ tới tìm cậu mà!” Tôi vội vã nói, chỉ mong cậu ta mau mau đi ra ngoài.
Cậu ta cười một tiếng. “Được, tôi chờ anh.” Nói xong cũng ngã ra ngoài cửa.
Biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT