“Đứng lại, các ngươi là ai?” Một binh lính tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn họ.
“Đại ca, ha ha, nhìn chúng tôi xem, chỉ là thương lái buôn ngựa. Đại ca xem, anh em chúng tôi đều biết đại nhân vừa mới tới đây. Cho nên, muốn bán cho các quân gia, đây đều là ngựa tốt, đại ca đã từng hành quân đánh giặc nhất định phải dùng loại này.”
“Thương lái? Đội buôn kiểu gì đây, trên xe ngựa chở gì, mở ra.”
“Ai nha, khách khí quá”. Mặc tướng quân cười: “Trên xe ngựa có vài thứ muốn đưa cho các quân gia, người đâu, mang tới đây.”
Mọi người bê các rương nhỏ xuống, Mặc tướng quân thản nhiên mở ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu. Những binh lính chưa từng nhìn thấy ánh mắt đều kinh ngạc.
“Đều của các quân gia, những người thô tục như chúng ta không hiểu quy củ, hôm nào mời các đại ca uống rượu, ha ha.” Mặc tướng quân vừa tươi cười vừa đánh giá xung quanh.
Có thêm nhiều binh lính tiến lại gần, nhốn nháo, nhưng lại không dám đến lấy.
Phía trước đó không xa, một một tên lính mặc mũ sắt, giáp sắt, đầu quấn hồng lăng, có thể là người chỉ huy ở đây. Từ xa nhìn thấy, hắn cũng đang từ từ tiến lại đây.
Mặc tướng quân hiểu ra, lập tức nháy mắt ra hiệu, cho mọi người bê rương lớn, niềm nở đi tới.
Người kia ung dung thản nhiên, chỉ đứng từ xa nhìn Mặc tứơng quân đi qua.
“Ha ha, chắc ngài là đội trưởng! Thất kính thất kính, nô tài có chút quà mọn biếu ngài.” Mở rương ra, tinh tế quan sát vẻ mặt của hắn.
Hắn cũng không tới nhận, nhíu mày: “Chỉ là thương lái tầm thường, lấy đâu ra nhiều tiền tài như vậy.”
“Ha ha, không phải là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ ngài sao. Lông cưù phải mọc trên người con cừu sao.”
“Ý ngươi?”
Mặc tướng quân kề sát vào tai hắn nói: “Tiểu nhân là người làm ăn, giữ chữ tín. Chỉ cần tướng quân đề cử đội buôn của chúng ta với quân đội. Mua ngựa của chúng ta, tất cả mọi thứ này sẽ đều là của ngài, mặt khác còn có chiết khấu cho ngài 2%. Thế nào? Tiểu nhân là thương nhân, chỉ muốn kiếm tiền!”
Đồng Dao trốn ở trong xe ngựa không dám ra ngoài, sợ có người nhận ra mình là nữ. Vũ Quân là hoàng tử nước Cúc Lương. Nếu thân phận bị bại lộ, sẽ vô cùng nguy hiểm. Bên ngoài chỉ có thể dựa vào Mặc tướng quân một mình lo liệu.
Chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Mặc tướng quân. Nhưng cũng không nghe được cụ thể mọi chuyện. Chỉ có thể ở trong xe chờ đợi, lo lắng.
Lâu sau, xe ngựa bỗng nhiên chuyện động, chậm rãi… tầm nửa canh giờ, bắt đầu nghe thấy có tiếng đi lại ở bên ngoài. Mặc tướng quân vén màn lên. Đi vào ngồi mồ hôi ướt trán.
“Mặc tướng quân, thế nào?” Đồng Dao vội vàng hỏi.
“Có tiền có thể xui ma sai quỷ.” Mặc tướng quân nở nụ cười: “Mấy binh lính gác ngoài kia chỉ là tiểu tốt. Hắn chắc chắn chúng ta chỉ là một đội buôn muốn kiếm tiền. Chính hắn cũng nhân tiện muốn kiếm một món. Đóng quân ở nước Hồng Ngọc nghe nói là tướng quân họ Bùi, giờ đang chiếm đóng trong hoàng cung. Hắn đã đáp ứng tối hôm nay sẽ dẫn chúng ta tiến cung, giúp chúng ta bán ngựa, thần nói rất tốt…sẽ lại báo đáp hắn.”
“Mặc tướng quân không làm thương nhân quả thật là đáng tiếc.”Đồng Dao nhịn không được nở nụ cười.
“Trên đường làm phiền Mặc tướng quân chiếu cố.” Vũ Quân nói.
“Thần không dám, đảm bảo an toàn của hoàng tử và thất công chúa là nhiệm vụ của thần, thần phải xuống xe, xin hoàng tử và thất công chúa tiếp tục giữ yên lặng, tránh sự chú ý.” Nói xong liền xuống xe.
Trên đường đi vào nước Chư Lương, lòng Đồng Dao vô cùng bất an. Trong lòng lo lắng không biết có cách nào để tiếp cận vào hoàng cung, làm sao để tìm được Nhuận Ngọc. Nhưng không thể tưởng tượng được việc này lại được tiến hành thuận lợi một cách thần kỳ như vậy, đêm nay có cơ hội vào cung. Cứ nghĩ đến việc Nhuận Ngọc vẫn còn sống, trái tim Đồng Dao lại kích động, không có cách nào khống chế được.
Sự bất ổn hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt Đồng Dao. Vũ Quân quay đi, coi như không nhìn thấy…
Đồng Dao ý thức được điều này, trong lòng vô cùng áy náy.
“Vũ Quân......”
Vũ Quân mỉm cười.
“Thực xin lỗi, ta......”
“Đừng nói lời xin lỗi với ta. Ta thích được ở bên cạnh nàng. Có như vậy ta mới an tâm, cho dù trong lòng nàng đang nghĩ tới điều gì, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh ta, ta cũng thấy vui rồi. Ta bằng lòng cùng nàng làm những chuyện nàng muốn!” Vũ Quân hít một hơi: “Có lẽ thời gian không còn nữa, cho nên, ta càng phải quý trọng những khoảng thời gian được ở bên cạnh nàng.”
Lời này nói cho Đồng Dao nghe, nhưng dường như cũng để nói cho chính Vũ Quân nghe. Đồng Dao không nói gì để biện minh, Vũ Quân đã phải trả giá quá nhiều, yêu rất nhiều, làm cho hắn quên đi cả bản thân mình….Mối tình này, cô phải làm gì bây giờ…
Bóng đêm dày đặc bao phủ khắp nơi, đã tới thời điểm hẹn với tên đội trưởng ấy. Mặc tuớng quân dẫn theo cả đoàn ngựa đứng ở cửa thành.
Đồng Dao vẫn tiếp tục tránh trong xe ngựa. Hẳn là tên đội trưởng và binh lính canh cổng thành đã tác động, không ai tới làm phiền bọn họ.
Từ buổi chiều Đồng Dao đã phân phó người đi mua rượu ngon, trong rượu trộn lẫn thuốc mê, để trên xe đẩy. Rồi mới kéo mang về. Những binh lính vừa nhìn thấy, trong lòng đã mừng thầm, biết chắc những thứ này mang đến để đưa cho bọn họ. Chưa kể lại còn có người quen giới thiệu, vì thế trên mặt ai cũng tỏ ra vui vẻ hòa khí.
Không nghĩ tới Mặc tướng quân lại có khả năng giao thiệp tốt như vậy, lần thứ hai quay về đã quen biết hết bọn họ, còn nói đùa với nhau.
Không lâu sau, một binh lính vẻ mặt cao ngạo bước ra, nhìn thấy Mặc tướng quân liền chạy tới vỗ vai: “Việc đã xong, dắt ngựa vào bên trong đi.”
“Nhưng, chuyện giá cả…. Phải thêm ba phần nữa cho tướng quân ta nữa.”
Mặc tướng quân mở to hai mắt nhìn, bộ mặt tỏ ra vô cùng đau khổ. Giống như nín nhịn đã lâu, cắn chặt răng nói: “Được, vậy năm phần là để đại ca và tướng quân. Đệ là nể đại ca lắm, đổi lại là người khác, một chút cũng không được.”
Tên lính cười tươi: “Đến đây, tất cả vào đi—!”
Cả đoàn xe chậm rãi di chuyển, hô hấp của Đồng Dao càng dồn dập. Căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi..Vũ Quân nắm chặt lấy cô.
“Đi,người anh em, theo ta đến chỗ tướng quân lĩnh tiền đi,” Tiểu mục đầu vỗ vai Mặc tướng quân.
“Tốt, anh em hãy dắt vào chuồng ngựa phía sau. Đúng rồi, đệ đã chuẩn bị rượu ngon, chiêu đãi các vị quân gia. Ngay ở sau xe đẩy, mọi người cứ tới lấy đi!”
“Uống đi, uống đi, coi như tướng quân thưởng cho mọi người”, tiểu mục đầu cũng cười nói với theo.
Mọi người đều tán thành, lập tức vui vẻ hớn hở chạy tới xe đẩy lấy rượu
“Còn nữa, trông coi ngựa cho cẩn thận, không cho chúng chạy loạn”, Mặc tướng quân chỉ vào Đồng Dao và Vũ Quân ngồi trong xe: “Ha ha, kia chính là lễ vật muốn tặng cho đại tướng quân, không có thì thật là thất lễ!”
Tiểu mục đầu cười tít mắt: “A, Hóa ra đệ vẫn còn giấu nha.”
“Ha ha, lễ vật tặng cho đại tướng quân làm sao có thể thiếu.”
“Được, kéo đến bãi đất trống ngoài hậu cung đi. Lát nữa ta sẽ thông báo cho đại tướng quân!”
“Cảm tạ đại ca!”
Tim Đồng Dao như bị mắc nghẹn trong cổ họng.. Có người đến, đi qua xe ngựa, kéo mấy vòng, rồi dừng lại. Người kia chửi thầm mấy câu, buộc xe lại rồi đi.
Trong xe, Đồng Dao và Vũ Quân cùng nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng động. Mười phút sau, không nghe thấy động tĩnh gì nữa, hai người mới an tâm bỏ bao bổ ra.
Nơi này đối với Đồng Dao quen thuộc biết bao, đây từng là cuộc sống của nàng, chính ở nơi này, phòng của A Mễ Na. A Mễ Na… Cảm giác xa xôi đến vậy, ít nhất cô vẫn còn sống, A Mễ Na đã chết rồi.
Đi về phía trước là phòng của Mai Phi, nàng còn sống hay đã chết? Đi qua chính là phòng cô đã từng ở trước kia. Đồng Dao hít một hơi thật sâu, có phần lo lắng.
Vũ Quân khẽ đẩy cô, Đồng Dao bừng tỉnh lại.
“Vũ Quân, ngươi ở trên xe đi, ta xuống xem xét xem sao.”
“Không được, nơi này rất nguy hiểm, sao ta có thể để cho nàng đi một mình, có đi thì đi cùng nhau!”
Đồng Dao nắm cổ tay Vũ Quân: “Không có việc gì đâu, trong rượu có thuốc mê, binh lính sẽ nhanh chóng say rượu, cũng sẽ không tra ra đâu.”
“Không được, nếu có đội tuần tra ban đêm thì sao.”
“Không sao đâu, ta mặc quần áo của thương đội, cho dù có gặp bọn họ, ta nói ta dẫn ngựa tới, bị lạc đường. Hơn nữa nơi này ta rất quen thuộc, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu. Nếu ngươi không ở trên xe, ngộ nhỡ Mặc tướng quân quay lại, hoặc có tình huống gì đột ngột phát sinh, chúng ta cũng khó ứng phó. Ngươi ở lại trên xe chờ đi.”
“Nhưng…” Vũ Quân nhíu mày.
“Nơi này ta rất quen, so với ngươi ta đi xem xét thuận tiện hơn nhiều. Nếu một nén nhang ta vẫn còn chưa ra, ngươi tìm cách báo cho Mặc tướng quân, ta sẽ tìm ngươi. Được chứ?”
“Vậy được.”
Vừa định xoay người, lại bị Vũ Quân kéo lại: “Nhớ kỹ tìm người không đơn giản như vậy, không thể ngày một ngày hai mà tìm được. Đừng kích động, nếu thân phận bị bại lộ, ai cũng không cứu được!”
“Được, ta đồng ý. Vũ Quân hãy chăm sóc bản thân cho tốt, nếu ngươi có việc gì, ta sẽ rất lo lắng.”
Vũ Quân xúc động, mỉm cười gật đầu.
Đồng Dao vội vàng nhảy xuống xe, ẩn mình vào bóng đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT