Ngày mai chính là ngày biểu diễn, mỗi dây thần kinh của mọi người đều căng lên, mỗi một hơi thở đều tỏ vẻ bất an lo lắng. Hác Di thấy tinh thần mọi người đều bị áp lực lớn, sợ ngày mai xảy ra chuyện bất trắc, vì vậy quyết định dừng việc tập luyện, để mọi người về phòng nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm trạng của mình.
Sau ba ngày tập luyện đáng sợ, tối mai là biểu diễn. Hoàng tử nước Cúc Lương, béo hay gầy, cao hay thấp, không ai biết! Đồng Dao hít một hơi thật sâu, muốn hút mọi nỗi buồn phiền vào thật sâu trong lòng, đè nó xuống.
Nhuận Ngọc…Hiện tại ngươi đang làm gì? Ở hậu cung, hay đang phê duyệt tấu chương… Hai tay khẽ ôm lấy người. Trái tim đã chết, quên hắn đi, hắn vốn không phải của cô, cô không có hy vọng.
Đồng Dao giở ra xem bộ trang phục ngày mai biểu diễn, ướm thử vào người. Một bộ trang phục màu đỏ sẫm, trên thân áo có in hình hoa văn màu vàng, vạt áo suông dài chấm đất. Chiếc đai màu đồng quấn lấy eo, chuỗi ngọc bích dài xuống tận đất, tỉ lệ cơ thể đã được uốn nắn biến đổi hoàn toàn trở nên nữ tính, mỗi một chuyển động, đều vô cùng quyến rũ thướt tha.
Đồng Dao thay quần áo, ngắm cả nửa buổi rồi lại cởi ra, tuy rằng rất mỹ lệ, nhưng vẫn chưa đủ đẹp, bộ dạng thướt tha, nhưng chưa đủ quyến rũ. Có phần quyến rũ, nhưng lại quá đứng đắn. Thành bại dựa vào hành động lần này, trang phục sẽ để lại ấn tượng đầu tiên trong mắt, không thể quá bình thường.
Đồng Dao để quần áo lên bàn, vuốt cằm suy tư. Qua vài phút, cô nhìn thấy mỗi trưa đều có cung nữ đưa đồ may vá và thuốc màu tới. Đó là đồ dùng để trang điểm vào ngày mai, Đồng Dao mỉm cười…
Mở các bình ra, đồ trang điểm thời kỳ Lương Chử rất đơn giản, phấn là đất cao lanh, màu son được chiết xuất từ đá đỏ, màu nhuộm cũng chỉ có một. Màu đen được lấy từ cây cỏ, than củi đốt từ cành liễu dùng để tô lông mày. Mấy thứ này thành thật mà nói, căn bản Đồng Dao không có can đảm bôi lên mặt, mặt ai cũng trắng xanh thì làm sao mà nhận ra được ai với ai. Những phẩm màu này đều được chiết xuất nguyên chất từ thiên nhiên, dùng để nhuộm quần áo, không hơn!
Đồng Dao bắt đầu tính toán, quyết tâm phải thay đổi.
Sáng sơm tinh mơ sương mù tản ra xung quanh, Đồng Dao đặt phẩm màu cùng đồ may vá ở trên bàn, sau đó mặc bộ trang phục lên người. Phản chiếu trên chiếc gương đồng mờ ảo cũ kỹ, là một người con gái xinh đẹp diễm lệ.
Cả bộ trang phục được vẽ thêm đoá hồng lớn màu đen và màu đỏ, màu đỏ mãnh liệt chói lọi, màu đen lạnh lùng ngạo nghễ nhưng không u tối. Lớp váy lớn như những con sóng hết lớp này đến lớp khác lay động, phía trước bộ trang phục chỉ ngắn tới đùi. Thân trước được cắt ngắn, thân trên thấp cắt sâu cổ chữ V, lộ ra khe ngực. Thắt lưng trực tiếp vào da, ép tới không thở nổi. Cổ áo cũng được cắt về phía sau, hở tới tận lưng, lộ ra cả mảnh lưng trắng như tuyết. Bộ trang phục này, theo quan niệm của thời đại này, nhất định sẽ kích thích được mọi ánh mắt và tinh thần của mọi người. Trên trang phục được xức đầy dầu vừng, mùi hương nồng đậm hồn xiêu phách lạc, mùi hương tản ra trong không khí, suy nghĩ của mọi người cũng sẽ hỗn loạn!
Cởi giầy, tô móng tay màu đỏ, màu trắng phối với màu đỏ, vô cùng quyến rũ. May thêm một mảnh vải màu đỏ xuống dưới, từ trên đùi xuống tới mắt cá chân, đan xen vào nhau gắn tới đùi. Tay áo được cắt ngắn, mỗi lần vung tay lên múa đều để lộ ra làn da trắng nõn.
Đúng rồi, phải là cảm giác này! Đẹp tới mê người…
Cho tới khi mặt trời lặn ở hướng Tây, là lúc lên đài. Hôm nay, Hác Di không cho mọi người tập luyện nữa, tất cả đồ ăn đều được đưa tới phòng. Đưa đến phòng Đồng Dao là một ít rau và cháo, để giữ giọng hát, không ăn mỡ. Đồng Dao ép bản thân mình phải ăn nhiều hơn, qua bữa cơm trưa, bày tất cả đồ trang điểm lên, cẩn thận cân nhắc.
Phấn rất trắng, không thể dùng, lông mày quá đen, son là thuốc nhuộm… Nhất định phải để hoàng tử nhìn thấy mặt cô mới có thể nắm được tâm của hoàng tử nước Cúc Lương.
Đồng Dao nhìn mình trong gương, may mà cô còn trẻ, không phải chịu nhiều cực khổ, làn da vẫn đẹp. Cô biết được vào mùa đông phụ nữ ở Chư Lương dùng sữa để dưỡng da, trộn cùng với phấn, lắc, thêm một lớp rất mỏng, cũng có hiệu quả tương tự như phấn, khuôn mặt sẽ không trở nên quá trắng. Khuôn mặt có thêm một lớp che phủ bảo vệ, khuôn mặt dần dần sẽ trở nên hoàn hảo. Đồng Dao dùng than củi vẽ lông mày, lông mày phải mảnh và hơi cao, hướng về phía tóc mai, vô cùng quyến rũ, dùng mực tàu làm bút kẻ mắt vẽ phác thảo, khiến cho đôi mắt mang vẻ đẹp Phương Đông của cô càng thêm rực rỡ, ánh mắt khi nhìn đều có vẻ phong tình. Sau đó dùng phấn đánh lên mũi, nhìn mũi trở nên cao hơn. Lấy một chút son, ấn nhẹ lên má, khuôn mặt trở nên hồng hào, mùa xuân dào dạt. Đánh một chút son lên môi sau đó thêm chút dầu vừng, vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Trên bàn trang điểm là chiếc trâm cài tóc cổ điển bằng ngọc, trâm cài tóc hình chim khổng tước, đơn giản nhưng nét khắc thì tinh xảo, là Hác Di chuẩn bị cho từng người. Cầm trâm cài ở trong tay, mái tóc đen mềm mại, được cuộn cố định lên đỉnh đầu, búi tóc tạo vẻ phong tình. Dùng lược chải đầu để xõa một chút tóc ra, lại dùng kẹp để cố định, để một ít tóc ở hai bên mai, dùng dầu vừng cuốn lại thành từng lọn quyến rũ, thả xuống hai vai. Sau đó dùng những mảnh vải vụn cuốn thành hình bông hoa, cài lên tóc, kiểu tóc quyến rũ mê người đã được hoàn thành.
Nhìn mỹ nhân xinh đẹp ở trong gương, trong lòng Đồng Dao mừng thầm, cũng có chút tiếc nuối…
Tâm tư này, trang điểm như này, để đi lôi kéo một người đàn ông, đạt được mục đích lớn của mình… Tất cả, cũng chỉ vì người đàn ông mình yêu.
Bỗng nhiên trong đầu Đồng Dao vang lên tiếng kêu chói tai, Đồng Dao không đứng vững, ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu. Khuôn mặt của Ôn Ngọc lúc to lúc nhỏ lắc lư trước mặt Đồng Dao, khóe miệng đen hồng chảy ra máu…
“Ta đã biết, ta đã biết! Hủy diệt nước Hồng Ngọc ... Làm cho mỗi người đều phải chết trong thống khổ! ——!” Đồng Dao đau đớn kêu lên.....
Chiếc mặt nạ xanh không ngừng lắc lư trước mặt Đồng Dao.
“Ta đã biết, ta sẽ làm, hãy dừng lại, đừng dày vò ta nữa!”
Suốt ba tiếng trước khi biểu diễn, Đồng Dao đã trang điểm kỹ lưỡng cho mình. Mang theo trang phục biểu diễn đi vào hậu đài…
Hác Di đã đến từ sớm, nàng mặc trang phục màu xanh đen, tóc búi cao, đeo chuỗi trang sức tinh xảo, nhìn rất sang trọng quý phái. Nhưng phía trong hậu trường rất rối rắm, Hác Di bỏ qua thân phận của mình, nhanh chóng sắp xếp đội hình, quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Dao đang cầm trang phục đi vào hậu đài.
Đồng Dao cười với Hác Di. Hác Di vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, lập tức ngây người, trong ánh mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc, vui mừng, kích động, ngưỡng mộ cùng hoài nghi. Một lúc sau, Hác Di mới gật đầu với cô, ngầm đồng ý: “Nhanh thay trang phục đi, nửa canh giờ sau bắt đầu biểu diễn.”
“Vâng”, Đồng Dao cúi người, đi xuống phía dưới. Cô ôm chặt trang phục trong tay, tới phút cuối cùng, không thể mặc nó.Cho dù Hác Di đã đồng ý với cô, cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý để cô mặc bộ quần áo này lên đài. Đối với quan niệm của người cổ đại, trang phục này rất lệch lạc, nhưng đây chính là tiền cược của Đồng Dao!
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc vang lên, Đồng Dao cắn móng tay, đừng lo lắng…Bình tĩnh… Cô nhất định có thể làm được.
“Đồng Dao, thất thần cái gì đấy, mau đi thay trang phục đi!” Hác Di đã đi tới thúc giục.
“Vâng.”
“Mau lên, sắp lên đài, làm sao ngươi vẫn ngồi đây.. Ta còn rất nhiều chuyện phải lo, ngươi mau lên——!” Hác Di vừa đi vừa nói.
Đồng Dao cầm trang phục trong tay, trầm mặc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT